Thích Cai lúng túng vì nếu biết trước nàng đang mang thai sẽ cố gắng bắt được nhiều con thú to như hổ, gấu gì đó cho nàng tẩm bổ trong suốt tháng chờ đại vương rồi. Thích Cai vội chạy theo nàng, vẻ mặt vô cùng phấn khích…
- Con của đại vương chắc chắn sẽ rất tuyệt! Lớn lên hẳn là… - Thằng bé lại cuồng nhiệt ái mộ sang con của Đạt Kha nữa làm nàng không biết nên cười hay là ghen tuông nữa. Nàng kéo Thích Cai đi nói…
- Tỉ sẽ cho đệ chơi với con của đại vương nếu giờ đệ đi nhanh hơn!
Nàng là vương phi của đại vương, bụng còn đang mang thai lớn như vậy làm sao Thích Cai dễ chịu vâng lời nàng. Nhưng nàng nhìn ra Đạt Kha lần cuối đang bên Y Nhi rồi mím môi quay mặt đi. Lòng nàng lúc này đau đớn vô hạn cố nói…
- Đại vương không làm gì sai. Lỗi do tỉ khờ khạo nghĩ mình sẽ được yêu thương hic… do tỉ chỉ là người đến muộn chen chân thôi!
Lúc đó phía sau Đạt Kha đã nôn nóng bước lại tên lính đang vội lại báo. Y nhi vẫn bên Đạt Kha cũng sững ra cùng nghe điều Đạt Kha đang chờ tin…
- Thuộc hạ không thấy vương phi ở lều lớn hay trong tộc thưa đại vương!
Y Nhi có chút khó chịu, mắt nhìn Đạt Kha thật ra còn nhớ Sở Doanh trước khi giải quyết mọi chuyện. Rốt cuộc tâm y đang ở đâu, thuộc về ai hay là vẫn còn như xưa là một Đạt Kha chỉ có mỗi cô ta.
Lúc đó Thích Cai có giận có tức thay nàng cũng không dám làm trái ý Sở Doanh muốn. Đạt Kha vì căn lều nên không nhận ra nàng đang ở rất gần. Gần đến mức khó có thể tìm nhau. Và Thích Cai nắm lấy tay nàng kéo đi khỏi đó vì sợ nàng càng đau đớn khi chứng khiến đại vương bên ai thêm nữa.
Nàng yếu đuối nếu không vì có Thích Cai ở bên đã gục ngã. Thắng bé ôm lấy nàng, ngăn nàng khóc và nói…
- Tỉ phải bình tâm lại không được vội nhụt chí như vậy. Giờ không chỉ có tỉ mà còn đứa trẻ nữa. Tỉ phải cho đại vương biết ai là vương phi, cô nương đó không thể sánh bằng tỉ, tin đệ đi. Vương phi của đại vương chỉ có tỉ thôi!
Nàng biết Thích Cai đang cố gắng vực mình dậy. Điều đó thật đáng quý nhưng mọi thứ nàng đang trải qua nàng đều có chuẩn bị tinh thần trước cả rồi. Chỉ là nàng không ngờ nó quá sức đau lòng như vậy. Nàng biết mình bước ra với cốt nhục của Đạt Kha như vậy thì hắn không thể nào bỏ rơi nàng. Nhưng cùng chia sẻ hắn với Y Nhi thì còn nghĩa lí gì. Bên Đạt Kha trọn đời khi cùng nữ nhân hắn yêu, nàng còn thống khổ hơn tự rời xa hắn.
- Tỉ đã giao kèo…
- Hả? Với ai? - Thích Cai cũng nôn nóng lo nàng đang bối rối không nhận thức được. Tay nàng tự giữ bụng mình và nói.
- Nếu đại vương chọn cô nương ấy… tỉ sẽ ra đi. Đệ có thể sống với người không yêu đệ hay không?… lỗi do tỉ ngu ngốc… nhưng tỉ không muốn ở bên đại vương thêm nữa… không thể…
Y Nhi đang ngồi bên băng vết thương cho Đạt Kha khi hắn có vẻ ngồi không yên. Trên tuấn nhan vẫn không thành thơi hài lòng khi giải quyết xong nội loạn. Và lính chạy vào làm hắn nhỏm người lên mặc kệ vết thương Y Nhi vẫn đang cố băng lại. Tên lính quỳ thụp e dè sợ cơn tức giận của đại vương.
Quả nhiên Đạt Kha cũng đã tức giận. Tên lính vội lui ra tìm tiếp. Hắn cố hít thở bình tâm rồi lại xoay qua hỏi Y Nhi.
- Muội nói Sở Sở bình an vô sự trong tộc cơ mà sao không thấy nàng ấy!?
Y Nhi nhìn Đạt Kha, hắn không hề dễ lộ ra dáng vẻ bồn chồn không yên như vậy. Thậm chí cả chính Đạt Kha cũng không nhận ra thái độ của chính bản thân. Nghĩ tất cả là do Sở Doanh tác động khiến hắn lo lắng thì Y Nhi không vui. Và cô ta nói ngay khi tiếp tục băng bó.
- Muội nói dối cho huynh an lòng thôi!
- Sao? Sở Sở thật có chuyện khi nhị ca ở đây sao? - Đạt Kha nôn nóng tra hỏi làm Y Nhi có chút đau lòng đáp lời.
- Cô ta chạy trốn ra ngoài một mình, còn có ý kêu muội cùng đi nhưng muội vẫn quyết đi báo tin cho huynh biết. Cô ta nói huynh gây chiến giang sơn của cô ta nên căm hận huynh, càng không có gì để chờ đợi huynh quay về cả nên bỏ đi rồi.
Đạt Kha nghe xong lập tức sững sờ. Một Sở Doanh căm hận hắn hắn tin nhưng theo lời Y Nhi nói có chút không phải tác phong của nàng chút nào. Ánh mắt Đạt Kha se lại nhìn thẳng vào mắt Y Nhi. Cô ta vẫn cố kiên định nhìn lại hắn.
- Sở Sở dù có ghét ta nhưng cũng không phải là loại người tham sống sợ chết như vậy. Nếu so với ý chí nam nhân nàng ấy còn cương liệt hơn rất nhiều người.
Y Nhi không ngờ Đạt Kha rất tin Sở Doanh đến như vậy. Đối với loại người như Đạt Kha không dễ dàng có được sự tin tưởng đó. Chính vì Y Nhi cũng không biết khi Sở Doanh bên Đạt Kha, cả hai đã có những tình cảm gì, Đạt Kha có bị làm cho thay đổi hay chưa.
- Ý huynh là muội nói dối sao? - Y Nhi hỏi lại nhưng Đạt Kha không đáp lời, tự đứng dậy nói.
- Khi tìm ra Sở Sở thì thật hay sai sẽ rõ hết! Muội mệt rồi nghỉ ngơi đi!
Đạt Kha rời đi, Y Nhi nhìn theo biết rõ là hắn tự đi tìm Sở Doanh. Cô ta giận dữ gạt tay hất hộp thuốc gỗ xuống đất. Sở Doanh nói hắn không quên cô ta nhưng khi bên Đạt Kha thì chỉ toàn thấy hắn lo lắng cho mỗi Sở Doanh thôi. Cô ta không tin Sở Doanh có thể chen ngang phá hỏng tình cảm của Đạt Kha dành cho bao năm nay.
Một nam nhân có vết sẹo dài bên má trái nhặt hộp gỗ lên nhưng Y Nhi không nhìn lại. Đó là hộ vệ của nàng từ ngày nàng còn là con gái trưởng tộc cho đến lúc nàng làm phi tử của nhị vương gia, y lúc nào cũng theo bảo vệ và nhìn nàng đủ gần để biết hết .
Hôm nay Y Nhi lẽ ra nên hạnh phúc khi trở về với Đạt Kha nhưng vẫn là chuốc lấy tức giận, buồn đau như vậy. Vốn dĩ thời gian không thay đổi con người, chỉ có con người tác động thay đổi chính con người họ mà thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT