Từ chuyện này, Đạt Kha sẽ dễ dàng làm nhiều việc theo ý mình hơn. Quyền lực của bô lão trong tộc cũng rất lớn, nếu tiếng nói của mấy lão già ấy yếu đi càng dễ cho hắn. Hắn đang rất vui nên cũng không nhìn đến nàng đang ngồi cạnh mình. Nàng rụt rè nói lí nhí…
- Thiếp quên mất chuyện đó!
Đạt Kha nhìn nàng đang tỏ ra rối trí. Nàng cùng hắn đã không được rồi nay còn phải sinh con cho người nàng muốn giết có phải là buồn cười lắm không? Nếu không giết được Đạt Kha, nàng vẫn phải làm tròn trách nhiệm của vương phi chứ. Biết vậy nàng chừa lại vài phi tần thân hình đẩy đà phục vụ chuyện nối dỗi cho Đạt Kha rồi.
- Chuyện có con sao? - Đạt Kha tinh ý cũng đoán ra từ vẻ mặt khó coi của nàng.
- Ừhm…
- Nàng đừng lo đến. Ta không muốn có con với nàng lúc này. Tuyệt đối không!
Sở Doanh nghe hắn nói, lòng đột ngột nhói lên. Đêm qua nàng còn ở lại lều của hắn say đắm vì hắn, sáng ra tự biết uống thuốc vì biết không nên để có con. Nhưng từ miệng Đạt Kha có thể nói ra không muốn có con cùng nàng như vậy, thân là nữ nhân, nàng khó tránh tổn thương. Không muốn có con chính nàng cũng vậy nhưng hắn sao có thể nỡ nói thế thật tuyệt tình.
Song nghĩ lại thì nàng vốn không phải là nữ nhân trong lòng hắn, hắn dùng nàng là nơi xả tiết làm sao mong muốn một đứa con của hắn từ nàng. Có chăng hắn còn mong con mình là do Y Nhi sanh ra cũng nên.
Đạt Kha nhìn nàng mím môi không trả lời nên hỏi…
Nàng xoay đi không biết hắn vẫn nhìn theo. Đạt Kha nghĩ nàng cũng sẽ vui như mình nhưng không hiểu sao lại lại như vậy. Hắn nhìn lại trên giường còn chiếc khăn lụa của nàng. Nàng như chiếc khăn này, nếu cầm không chắc, chỉ một cơn gió dễ dàng kéo đi mất. Nhưng để cầm chặt nàng trong tay lại có gai không thể nào giữ được.
—————–
Đuổi hết đám phi tần không còn ai nói trước nói sau nàng nữa cũng khá buồn tai và vắng vẻ. Nàng không biết mình có phải là loại nữ nhân quyết tranh đoạt quyền lực hay không nhưng ai cũng nể nàng độc chiếm được đại vương lắm rồi. Dù sao nàng cũng không cần chờ cô nương nào ám hại giành hắn vì chính nàng cũng không thể có riêng mình hắn. Hắn sẽ không bao giờ đáp lại thứ tình cảm si ngốc nàng vô tình vướn phải.
Bô lão cũng không cho tiểu Lộ sắc thuốc tránh thụ thai cho nàng nữa. Từ lúc nghe từ miệng Đạt Kha nói không muốn có con với nàng, nàng cũng không muốn gần bên hắn.
Xem như nàng cũng có lí do tránh mặt hắn . Dù gì cũng là tự nàng biện hộ cho mình, tâm nàng tổn thương như vậy nên không muốn càng gần càng chuốt thêm nhiều tổn thương. Đạt Kha vốn cũng bận rộn, có lẽ cũng sớm không nhớ đến vương phi như nàng.
Cả ngày nàng lại làm nhiều việc vặt vãnh cho mau quên đi hắn. May mà còn có tiểu Lộ chơi với nàng.
- Nụ hôn đầu thật sao? Chúc mừng muội!
- Chưa gì hết mà nương nương!
Tiểu Lộ mắc cỡ khi kể cho nàng. Sở Doanh cũng vui theo tì nữ của mình…
- Muội nói cũng thích người ta mà!
- …nhưng người đó không nói gì đã hôn ngay lần đầu đi chung. Nụ hôn đầu cũa nương nương có run như tim bị bệnh không?
Sở Doanh ngớ ra suy nghĩ liền. Đạt Kha và nàng hình như chưa từng hôn qua. Phải nói là hắn có dùng môi hôn khắp người nàng qua rồi nhưng môi chạm môi thì dường như chưa. Bản thân cũng là nữ nhân có gia thất rồi, nếu khai thật là chưa biết thì xấu hổ lắm nên nàng cố cười nói dối…