Tôi không chỉ yêu cầu tổng bộ cho người đi cứu Diệp Gia một lần, nhưng Trần Thính luôn dùng một loại ánh mắt rất kỳ lạ nhìn tôi, lúc bắt đầu ông ta còn hỏi hai câu cho có lệ, còn nói sẽ nhờ cảnh sát Thái Lan hay Myanmar giúp đỡ. Tôi cũng từng tha thiết hy vọng rằng sẽ có được một đơn vị quân đội của hai nước cùng tôi xâm nhập vùng bụng Tam Giác Vàng đi cứu Diệp Gia. Nhưng sự thật lần lượt chứng minh, quân đội Thái Lan phải bận tâm đến sự rối ren trong quốc nội, nào rảnh rỗi mà có tâm tư đi nghĩ cách cứu viện một cảnh sát ngoại quốc bé nhỏ chẳng đáng gì, về phần quân đội cảnh sát Myanmar, cả đại đội gần như đều là người một nhà với bọn cướp, như thế nào có thể đối phó với rắc rối khó gỡ, nói không chừng đã sớm hợp nhất thành K với bọn chúng rồi ấy chứ. Lần lượt hy vọng, lần lượt thất vọng, dù cố gắng đến cỡ nào, tôi vẫn như cũ, cách con đường thành công cứu được Diệp Gia càng ngày càng xa.
Giữa lúc tôi đang thất vọng như thế thì năm mới tới, một tháng trước đó, tổng bộ đưa tới huân chương liệt sĩ và giấy chứng nhận của Diệp Gia và Tiết Ức Hoa, xem đó như chấm dứt đối với việc này. Tôi tưởng như gào lên với Trần Thính trong điện thoại, rằng Diệp Gia không chết. Ông ta nói gì tôi căn bản cũng chưa nghe, cũng chẳng nghe vô.
Từ lúc giấy chứng nhận và huân chương được đưa tới, Đồng Úy vẫn ngồi đó mà nhìn chúng, không nói cũng không động, ngồi suốt một ngày. Từ đó hôm sau cô không tới đội, nghĩa là không cho tôi cơ hội chuyển giao lại những thứ ấy, cũng chẳng mang phần vinh dự liệt sĩ đi. Khi tiếng chuông năm mới vang lên, tôi đã chìm trong tuyệt vọng. Đi trên đường phố, nghe thanh âm ồn ào, nhìn thấy sự vui mừng của dòng người, tôi hồi tưởng lại năm trước Diệp Gia xoa hai tay vào nhau nói hôm nay thật lạnh, sau đó mỉm cười với chúng tôi nói năm mới vui vẻ.
Bất chợt tôi muốn hủy diệt tất cả, đem tôi và Diệp Gia đều hóa thành tro tàn, như vậy chúng tôi có thể xuyên qua không gian này, vĩnh viễn giao hòa cùng một chỗ. Tôi đi trên những tuyến xe công cộng một cách vô mục đích, cứ như vậy vừa đứng vừa ngồi. Tôi chẳng biết đâu mới là điểm kết thúc, có lẽ tôi đã nghĩ chỉ cần đứng lên ngồi xuống thế thôi, tôi sẽ trở lại năm năm trước, sẽ ngồi lại được chỗ của tôi và Diệp Gia, sẽ ngồi trở lại nơi lần đầu tiên mắt tôi bắt gặp Diệp Gia, lần đầu tiên chúng tôi hai mắt đối diện, hoặc giả trở lại thời khắc cậu nằm dưới thân tôi thở dốc. Tôi có lẽ sẽ nghe theo mong mỏi trong lòng, cúi đầu hôn cậu, Diệp Gia hoặc sẽ giận dữ, có lẽ không chỉ hung hăng mắng tôi mười lăm phút mà còn đánh tôi, từ nay về sau khinh bỉ tôi. Nhưng dù những gì có thể xảy ra vào lúc ấy có khác nhau thế nào, mãi mãi, tôi sẽ không tiếc nuối. Diệp Gia, tôi ở trong lòng nhẹ nhàng hỏi, nếu chúng ta có thể cùng nhau xuyên qua thời gian, cậu sẽ bằng lòng dừng lại vào thời khắc nào? Có phải sẽ là ngày 20 tháng 10 giống tôi hay không?
Tôi cứ ngồi trên chuyến xe suốt đêm như vậy, từ đêm khuya đến tận sáng sớm, từ lúc huyên náo đến khi yên tĩnh, mãi đến khi trời sáng hẳn mới xuống xe dưới ánh mắt kinh ngạc của tài xế. Xuống xe, tôi tiếp tục chậm rãi đi trên đường, đến giữa trưa mới trở về đội. Tiểu Phong vội vã tìm tôi, cậu nhóc nói khoa tin tức nhận được một mẩu điện báo rất kỳ lạ. Cậu nhóc vừa mở miệng nói những lời này, trong lòng tôi như bị thứ gì đâm một nhát, thế là bèn cùng với Tiểu Phong chạy như điên đến khoa tin tức.
Phong điện báo quả thật rất kỳ quái, đầu tiên là do nó dùng thứ mật mã rất cổ xưa, cứ như mẩu điện báo từ rất lâu, tiếp theo toàn bộ nội dung chỉ có bốn chữ cái: W, H, H, L. Tôi dùng bàn tay run rẩy cầm mẩu điện báo kia, cũng không giải thích với mọi người đã hối hả trở lại phòng làm việc của mình. Vừa vào cửa, tôi liền vô lực trượt dọc theo cách cửa ngồi phịch xuống đất. Đặt tờ giấy trước ngực, tôi đã phải dùng tất cả sức lực mới có thể kiềm chế bản thân không run rẩy. Tôi biết đó là Diệp Gia gửi tới, cậu đang lặp lại lời hứa của mình với tôi, W, H, H, L, tôi sẽ trở về.
Mẩu điện báo ấy đã khiến tôi đợi chờ rất nhiều, nhưng từ đó về sau, Diệp Gia chẳng còn tin tức nào nữa. Tôi đến Thái Lan tìm Mạc Nhật Hoa không chỉ một lần, nhưng ngay cả gã giống như cũng mất tích. Quán Xiêm La đã sớm đóng cửa, tôi cơ hồ đi khắp các quán bar nơi Băng Cốc những cũng chẳng bắt gặp cậu bé điều rượu kia.
Và rồi vào nửa năm sau, Đồng Úy tìm tôi. Cô vẫn trông đầy nghị lực như trước, cô nói, cô tìm được bảy lính đánh thuê, họ có thể xâm nhập vùng bụng Tam Giác Vàng đi cứu Diệp Gia. Nhưng mà, cô cần một người dẫn đầu, một người có thể sẵn sàng chết vì Diệp Gia. Tôi bình tĩnh nhìn cô ấy, sau đó hỏi cô liệu tôi có thích hợp không. Cô cười với tôi, đó là nụ cười đầu tiên trong một năm rưỡi nay cô dành cho tôi.
Trước khi xuất phát, tôi từng bảo Đồng Úy không cần đi cùng, cô cứ ở trong nước chờ tin tức, nhưng cô vẫn kiên trì cùng đi, hơn nữa vẫn đi theo chúng tôi đến tận sát biên giới nơi Tam Giác Vàng. Vì tránh tai mắt, đoàn người chúng tôi cải trang thành một đoàn lữ hành nhỏ, ở nơi đây chúng tôi chẳng những phải cẩn thận bọn tai mắt của K, mà đồng thời còn phải tránh quân đội cảnh sát địa phương. Trong bảy lính đánh thuê có một người Myanmar, một người Việt Nam, một người Thái Lan, hai người Nga, và một người Saudi Arabia, và một người da đen, nhưng hắn không chịu nói mình là người ở nơi nào. Hắn bảo tôi cứ gọi hắn là Jonathan, hắn nói chúng tôi sẽ không gặp lại nhau lần thứ hai, cho nên không cần biết quốc tịch.
Jonathan là người duy nhất từng bước vào vùng bụng Tam Giác Vàng, thế là hắn đương nhiên trở thành trợ thủ của tôi. Ban ngày chúng tôi giả dạng làm khách du lịch tỏ ra hứng thú với Tam Giác Vàng, đứng trước rào chắn bằng sắt quan sát trong chốc lát, phía sau lưới sắt chính là vùng núi và rừng rậm nguyên thủy của nó.
Về tới quán trọ, chúng tồi liền bắt đầu vạch ra kế hoạch hành động, quyết định ngay đêm đó tiến vào vùng cấm của Tam Giác Vàng. Tối ấy, trước khi rời đi, tôi nói với Đồng Úy, cô hãy yên tâm, tôi sẽ nghĩ biện pháp đưa Diệp Gia trở về. Cô nhìn tôi, nhẹ giọng nói: “Vì tôi, cũng là vì anh, xin hãy mang anh ấy về.”
Chúng tôi phải bí mật xâm nhập vùng khe núi của Tam Giác Vàng, đầu tiên quan trọng nhất là phải băng qua vùng rừng rậm nguyên thủy kia. Trước khi xuất phát, Jonathan cho chúng tôi mặc trang phục bảo vệ rất cồng kềnh. Tuy đang là mùa đông, nhưng khí hậu Nam Á vẫn rất nóng, vừa mặc bộ đồ kia lên đã cảm thấy chẳng thở nổi. Hai người Nga vốn dĩ sống tại nơi lạnh, hiện tại lại khó có thể thích nghi, bèn hỏi Jonathan có nhất định phải mặc hay không.
Jonathan lạnh lùng nói, lần trước hắn đi vào, có một người đi cùng không cẩn thận bước vào một ao nhỏ, lúc họ kéo anh chàng nọ lên thì trên người đã dính đầy những con côn trùng hút máu, không bao lâu cả người sưng lên rồi chết. Ngoại trừ bên ngoài, trong khu rừng rậm này đâu đâu cũng trần ngập những loại rắn, côn trùng độc, vậy nên dân bản xứ trông nom khu rừng này đều gọi đây là khu rừng ma quỷ. Chọn tuyến đường đi này vì nó gần vùng bụng Tam Giác Vàng nhất.
Không ai nhắc lại lời phản đối về bộ trang phục bảo vệ, thừa lúc bóng đêm bao phủ, chúng tôi xuyên qua lưới sắt, đi vào vùng Tam Giác Vàng nổi tiếng. Chúng tôi đi tới trước, được che chắn bởi tầng lá cây dày đặc nơi khu rừng, không ai nói chuyện, nhưng bốn phía cũng chẳng yên tĩnh, thỉnh thoảng truyền đến âm thanh tiếng côn trùng, tiếng chim chóc kêu vang, ánh trăng màu bạc đôi lúc lại xuyên quá tầng lá dầy, chiếu lên người chúng tôi. Dù vậy cũng chẳng ai buồn mở miệng, vì sợ chỉ vừa mở lời sẽ gọi tới những loài sâu bọ và ma quỷ trong chốn rừng rậm âm u. Kế hoạch tôi và Jonathan định ra là ngủ vào ban ngày và đi vào đêm, bởi do từ khi tiến vào Tam Giác Vàng, chúng tôi chẳng những phải đề phòng bọn buôn ma túy, mà còn phải đề phòng dân chúng địa phương trồng cây thuốc phiện, cuộc sống của những người dân họ đã sớm gắn bó chặt chẽ với bọn buôn lậu.
Thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy mặt trời mọc ở Tam Giác Vàng, chúng tôi thật chưa từng nghĩ tới hóa ra dưới ánh sáng mặt trời, khu rừng ma quỷ lại đẹp đến thế. Những cây cối xanh biếc cùng hoa văn đung đưa theo gió dưới màu vàng óng của mặt trời, gió thổi bay những bụi mờ khiến sương mù nơi chốn xa thẳm âm u như mây như khói. Cảnh tượng ấy khiến tôi nghĩ mình đã nhầm bước xâm nhập vào vườn địa đàng, nào ai nghĩ tới tên của nó lại là khu rừng quỷ ma.
Jonathan nhắc nhở chúng tôi cẩn thận, vì đã có thể thấy sự phòng bị của bọn buôn lậu thuốc bên ngoài Tam Giác Vàng. Ở vài chỗ, chúng tôi có thể nhìn thấy trên những thân cây cao khoảng mấy trượng khắc những hình vẽ khác nhau. Jonathan nói, đó là dấu hiện phân chia khu vực của các tay buôn lậu. Tôi đến gần thân cây đó, muốn nhìn rõ hơn hình vẽ nọ, theo thói quen lấy giấy, bút chì trong ba lô ra, dự định ghi chép lại. Đúng lúc này, bút trượt khỏi tay rơi xuống đất. Cúi người, tôi định nhặt lên thì cùng lúc, dưới thấp nơi thân cây là bốn mẫu chữ cái, cảm giác như bị sét đánh khiến tôi cứng người tại chỗ. Bốn chữ ấy nhìn qua là do có người hết sức cố gắng khắc lên, xiêu xiêu vẹo vẹo, mỗi một nét đều là đấu tranh với đau đớn. W, H, H, L. Hai mắt tôi nhắm nghiền, lập tức quỳ gối trước thân cây ấy. Hóa ra, Diệp Gia từng đến qua nơi này, nhất định cậu đã chạy trốn qua đây. Trước mắt tôi như có thể thấy Diệp Gia với tình trạng kiệt sức ngã vào phía dưới thân cây, cậu đấu tranh, suy nghĩ muốn tiến về phía trước, nhưng lại bất lực, thế là lấy dao nhỏ ra, khắc xuống bốn chữ ấy trên thân cây, nhắc nhở bản thân không được quên lời hứa của mình.
Dưới màu vàng óng của ánh mặt trời, tôi nhẹ giọng nói, Diệp Gia đứng lên nào, hãy đứng lên đi về phía trước, chỉ cần đi xuyên qua khu rừng này, chỉ có mười dặm thôi, cậu sẽ được tự do. Jonathan đến gần, hỏi tôi làm sao vậy, tôi sờ mặt mình, cười nói không có việc gì.
Trước khi buổi đêm thứ hai ập tới, chúng tôi tiếp tục đi về trước. Vào đêm, Jonathan thích hát một bài hát, đó là ca khúc chủ đề trong bộ phim xưa cũ M.A.S.H[4], bộ phim nói về giai đoạn chiến tranh Triều Tiên của Mỹ. Dù bài hát dễ nghe, nhưng kỳ thật bộ phim đầy máu và chết chóc. Nếu trước kia nghe được phía sau có người ngâm nga bài ca mất hứng như vậy, tôi nhất định sẽ rống một câu “Shut up!”. Nhưng hiện tại tôi biết rõ trong lòng mỗi người đều đang chịu áp lực, thứ áp lực chỉ có bản thân mình biết, không thể nuốt xuống, cũng chẳng cách nào nhổ ra. Tôi hỏi Jonathan, nếu đã tới loại địa phương quỷ quái này, vì sao lại còn muốn đến lần nữa, Jonathan cười nói, vì mười vạn đô la của Đồng tiểu thư. Hai chúng tôi thấp giọng không nói gì đồng hành một đoạn cùng mọi người, lúc ấy Jonathan mới bảo, mặc dù có thời điểm con người biết rõ đây là con đường chẳng lối về thì cũng sẽ bước lên, vì ẩn trong mỗi người đều có sự chán nản với cuộc sống, nhất là kẻ đã trả qua rất nhiều đấu tranh kịch liệt. Tôi không nói, tôi biết kẻ đó có lẽ là Jonathan, có lẽ là tôi, nhưng sẽ không phải là Diệp Gia, vì cậu sẽ mãi kiên cường mà sống.
Tảng sáng, khi chúng tôi đi vào trong thung lũng bao la ngập nắng, nhìn khắp núi đâu đâu cũng là cây thuốc phiện, mỗi người đều trầm mặc chẳng nói gì. Bông hoa màu trắng kia chỉ cần một đợt gió thôi qua, liền có thể thấy được nhụy hoa màu hồng thẫm tuyệt đẹp. Nét đẹp đó khiến người ngạt thở, khiến người nhìn cảnh tượng tuyệt vọng kéo dài hơn mười dặm ấy để rồi dâng lên một loại xúc động muốn phóng hỏa thiêu trụi, để những rực lửa hừng hực ấy đốt sạch, phá hủy nó, sau đó là tìm chốn nương tựa thoát khỏi cơn giận dữ bừng bừng.
Chưa kịp đón chào buổi đêm yên tĩnh thứ ba, chúng tôi đã bị tổ chức buôn lậu thuốc phiện bên ngoài phát hiện. Thế là một hồi chiến trận đẫm máu nổ ra, bắt đầu chưa được bao lâu tôi đã hiểu, chúng tôi đang đấu cùng một nhánh của quân đội. Chúng có trang bị hoàn mỹ, có lẽ chỉ là những dân chúng bình thường mặc vào thứ phục sức xa hoa, chẳng qua về việc phải giết người như thế nào chúng rất lão luyện. Lúc chỉ còn lại tôi và Jonathan, chúng tôi phải cấp tốc lùi về sau. Sau đó, ngay cả tôi cũng bị một phát súng vào đùi, Jonathan cõng tôi chạy, chạy đến khi dừng lại phía trước một con sông chảy xiết, dòng nước đổ từ trên xuống rất nhanh. Jonathan nói anh đừng sợ hãi, lần trước tôi cũng là thoát ra từ nơi này. Nói rồi hắn mở ba lô, lấy ra phao cứu sinh thổi phồng lên, tròng qua đầu tôi. Tôi nói vậy còn anh thì sao, hắn nói, anh hãy cầm tay tôi. Bọn người kia nhanh chóng đuổi tới, Jonathan ôm tôi thả người xuống dòng sông nước cuồn cuộn chảy, và rồi dòng chảy xiết phủ lấy chúng tôi chảy về trước, tôi nghe được tiếng súng vang trên bờ. Nhìn thấy bên người tản ra thứ màu đỏ thẫm, cả người Jonathan chìm vào nước, trước mắt tôi tối sầm. Trước khi mất đi ý thức, tôi vẫn mãi nhớ rõ hắn để tôi nắm chặt bàn tay ấy.
Chờ đến khi mở mắt ra, người đầu tiên tôi nhìn thấy là Đồng Úy, gương mặt cô có vẻ tiều tụy, nhưng thần sắc rất bình tĩnh. Tôi nói, thật xin lỗi, Đồng Úy, bảy trăm vạn của cô đã phí hoài. Cô bảo, không sao cả, lần sau chúng ta sẽ thử lại. “Không!” Tôi nhìn Đồng Úy nói, “Thứ chúng ta cần không phải là một nhánh phân đội, đối phó với chúng, chúng ta cần quân đội.”
Sắc mặt Đồng Úy tái nhợt, nói anh bỏ cuộc sao?
Tôi lắc đầu: “Không, Đồng Úy, tôi vĩnh viễn không bỏ cuộc. Tôi đang nói sự thật, chúng ta cần không phải bảy trăm vạn, mà là bảy ngàn vạn, hoặc là vài lần bảy ngàn vạn.”
Chúng tôi bình tĩnh đối diện nhau, sau đó Đồng Úy nói, chúng ta sẽ có biện pháp.
Từ ngày đó, tôi và Đồng Úy bắt đầu hợp tác theo một dạng khác. Chúng tôi đi buôn lậu ô tô, nhờ có hoạt động tài chính hùng hậu trong nhà Đồng Úy, nhờ tiền bạc của cô, nhờ có tôi lợi dụng quan hệ mạng lưới quyền lực của cha, rất nhanh chúng tôi trở thành phần tử buôn lậu ô tô lớn nhất thành nam. Tôi và Đồng Úy cứ như vậy mà liều mạng vơ vét của cải, chẳng qua một số tiền lớn đến thế cũng không phải một sớm một chiều là có. Trong từng giấc mộng, dù vui vẻ hay đầy thù hận thì tất cả đều dần mất đi theo năm tháng não nề này. Mỗi đêm dài chẳng ngủ được, tôi nhìn bức ảnh chụp Diệp Gia mỉm cười mà thì thầm, Diệp Gia xin cậu cho tôi sức mạnh, đừng để tôi phải đi buôn lậu thuốc phiện.
Chúng tôi còn chưa kịp hành động, tôi nhận được điện thoại của Mạc Nhật Hoa một cách ngoài ý muốn. Tôi quả thực không thể tin được, tay buôn ma túy với âm thanh phát ra như rắn đuôi chuông kia sẽ gọi điện cho tôi. Tôi chỉ biết mình run rẩy hỏi, Diệp Gia sao rồi, Diệp Gia sao rồi. Sau một lúc lâu trầm mặc gã mới nói, cậu ấy còn sống. Tôi nhẹ nhắm mắt, đáp lời, chỉ cần còn sống là tốt rồi.
Mạc Nhật Hoa nói, ba tháng sau King sẽ tham gia một hội giao dịch buôn thuốc phiện, thế nên hắn sẽ không có mặt ở Tam Giác Vàng, đây là cơ hội tốt để nhóm tôi cứu Diệp Gia. Con tim như muốn nhảy ra ngoài, tôi hỏi phải làm thế nào. Mạc Nhật Hoa đột nhiên trở nên bực tức nói, con mẹ nó, mày không được việc thì thôi chỉ giỏi thất bại, bị mày quậy một lần, King càng tăng thêm phòng thủ tuyến ngoài, hiện tại chỉ bằng lực lượng trong tay tao không thể một mình cứu Diệp Gia ra, tao cần mày mở đường từ bên ngoài.
Tôi nói được, tôi sẽ hết sức. Trầm mặc một hồi, tôi mới hỏi: “Tao còn có thể tin mày chứ?”
Mạc Nhật Hoa khẽ cười nói: “Mày có tin tao hay không chẳng quan trọng, lúc này đây dù tao thế nào mày cũng phải đánh cược một phen, nếu không thành công, tao sẽ mang Diệp Gia theo đến thế giới bên kia.”
Tôi hít sâu một hơi, rồi nói: “Chúc chúng ta thành công!”
Chờ đến khi nhận được thông tin về những tuyến đường thoát thân mà Mạc Nhật Hoa gửi tới máy tính, tôi gọi một cuộc điện thoại cho cha. Tôi nói, ba à, con chưa từng van xin ba việc gì. Thế rồi hai cha con tôi vẫn trầm mặc như trước, cuối cùng ông thở dài nói, con đi đi.
Lúc này, rốt cuộc tôi nhận được sự trợ giúp của quân đội Thái Lan, họ giúp tôi chế trụ với phần lớn hỏa lực bên ngoài của K, thế nên tôi có thể dẫn người xâm nhập vào bên trong, đi rất nhanh về phía trước nơi con đường Mạc Nhật Hoa đã chỉ dẫn. Đợi khi đến địa điểm dự tính trước, tôi không thấy tung tích họ, lúc ấy tôi gần như phát điên. Lại chạy tới một đoạn nữa, bất chợt phát hiện hai người ngã vào một bụi cỏ. Tôi ngừng thở đi tới, liếc mắt một cái liền thấy được Diệp Gia, tuy gương mặt cậu tái nhợt quá, tuy cả người gầy yếu như một phế nhân, nhưng hàng mi dài đen sẫm ấy cả đời này tôi cũng chẳng thể quên. Mạc Nhật Hoa gục trên người cậu, trên lưng gã có mấy lỗ châu mai, máu từ đó ào ạt chảy ra ngoài, tay gã vẫn còn chôn trong mái tóc đen nhánh của Diệp Gia. Tôi bước nhanh đến, xoay Mạc Nhật Hoa lại, phát hiện con ngươi gã đã có phần lồi ra, đồng tử đã phóng đại, thế là trong lòng tôi bèn ảm đạm.
Tôi cố gắng kiềm lại con tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực mình, thật cẩn thận ôm lấy Diệp Gia, tuy cậu nhẹ đến mức dọa người, nhưng khi tiếp xúc vào cơ thể ấm áp của cậu, chạm vào nơi da thịt mà phía dưới là dòng máu chảy qua, tôi mới thở ra một hơi, ôm cậu càng chặt hơn, rất nhanh cùng bộ đội tản ra khỏi Tam Giác Vàng.
Tôi dùng chăn bọc lấy Diệp Gia, tuy cậu đã ở trong ngực mình, nhưng tôi vẫn chẳng thể tin đây là sự thật. Ba năm, suốt ba năm, tôi và Đồng Úy đã đau khổ đấu tranh nơi cuộc đời này, chỉ vì có thể gặp lại cậu. Tôi ngồi máy bay bay về nước suốt cả đêm, máy bay hạ cánh liền đưa Diệp Gia vào bệnh viện. Dọc đường đi cậu chưa từng tỉnh lại.
Khi tôi cùng bác sĩ cởi áo ngủ của Diệp Gia ra thì đều sợ ngây người, trên người Diệp Gia tìm không ra một tấc da thịt hoàn hảo, trên cơ thể từng hoàn mỹ tinh xảo giờ đây dày đặc đủ loại vết thương, nhiều nhất là dấu răng, bắt đầu từ dưới cổ và có ở mọi nơi. Cuối cùng bác sĩ cũng bình tĩnh lại, thấy tôi cả người run rẩy vô cùng, bèn nói anh hãy đi ra ngoài một lúc, chờ đến khi khám vết thương cho cậu ấy xong sẽ nói cho mọi người biết.
Tôi một hơi phóng tới trên ban công hành lang bên ngoài, lấy ra một điếu thuốc từ túi, phải bật lửa nhiều lần mới đốt được, chờ hút xong điếu thuốc ấy lòng cũng bình tĩnh trở lại. Đúng vậy, tôi còn có thể mong gì hơn chứ. Cậu còn sống về lại cạnh bên tôi, đây không phải là lời cầu nguyện mỗi đêm của tôi sao?
Dụi tắt tàn thuốc, đứng trên ban công, nhìn một sớm mại lại đến, qua hồi lâu tôi mới xoay người trở về phòng bệnh, thấy Đồng Úy đang đứng trước cửa cả người run rẩy. Cô như một đứa bé bất lực, vòng tay ôm lấy chính mình, mắt nhìn chằm chằm xuống đất. Tôi đi qua, dịu dàng nói: “Đồng Úy, Diệp Gia ở ngay bên trong, sao cô không vào.”
“Tôi sợ.” Đồng Úy hít vào rồi bảo, “Tôi sợ dáng vẻ tàn tật bị người tra tấn của anh ấy, sợ chỉ vừa mới thấy anh ấy thôi, tôi sẽ nhớ tới những năm gần đây anh ấy bị tra tấn.”
Nhẹ nhàng ôm lấy Đồng Úy, tôi nói với cô: “Dù cậu ấy bị tra tấn thành thế nào, cậu ấy vẫn luôn là Diệp Gia của chúng ta mà, phải không?”
Đồng Úy bình tĩnh trở lại, chậm rãi đứng thẳng người. Cô nhẹ giọng nói câu cám ơn, xoay người vào phòng bệnh. Trong phòng đã chật ních những đồng nghiệp trong đội, tất cả mọi người đứng nơi đó lẳng lặng nhìn Diệp Gia đang ngủ say. Vừa thấy Đồng Úy bước vào, mọi người liền nhường đường cho cô đi qua. Bước chân Đồng Úy rất nhẹ, cứ như sợ thức tỉnh Diệp Gia. Cô đứng trước mặt Diệp Gia, thật lâu sau không nói một lời.
Lúc này, bác sĩ đi vào, ông nhìn thoáng qua Đồng Úy, đi đến trước mặt tôi nhẹ giọng nói, đội trưởng Tống, anh có thể đi ra ngoài với tôi một lát được không. Tôi còn chưa kịp trả lời, Đồng Úy đã mở miệng, cô bảo, bác sĩ cứ đem kết quả kiểm tra nói cho tôi biết, không có việc gì.
Bác sĩ nhìn cô, một lúc sau mới thở dài nói: “Được rồi, cậu ấy đã bị ngược đãi trong một thời gian dài… Có thể cậu ấy đã bị hôn mê nhiều ngày, ít nhất là ba tháng chưa từng ăn qua thức ăn dạng rắn, vẫn dựa vào việc tiêm chất dinh dưỡng để kéo dài mạng sống, dạ dày đã bắt đầu co lại… Còn nữa, tứ chi cậu ấy bị đánh gãy gân tay gân chân, đầu lưỡi cũng bị cắt một phần… Trong cơ thể cậu ấy còn bị tiêm vào một loại độc không rõ độc gì.” Bác sĩ nhìn Diệp Gia nói, “Có thể sống đến bây giờ, chủ yếu do ý chí sống của cậu ấy rất mạnh.”
Dù đã chuẩn bị tư tưởng, tôi vẫn cảm thấy trước mắt tối sầm. Sắc mặt Đồng Úy lại bình tĩnh, cô bỗng nhiên mở miệng nói: “Tôi muốn thay Diệp Gia lau người, anh ấy rất thích sạch sẽ, phiền mọi người lấy giúp tôi một thau nước ấm, rồi lấy tiếp một chiếc khăn sạch.”
Tôi lập tức thấp giọng phân phó đội viên đi lấy nước thay Đồng Úy. Chờ nước đến, Đồng Úy nhẹ nhàng nâng tấm chăn trên người Diệp Gia lên, bên dưới là cơ thể vì làm kiểm tra mà trần trụi của cậu. Tôi nghe được tiếng các đồng nghiệp hít vào. Đồng Úy thủy chung vẫn rất bình tĩnh, cô cầm lấy khăn mặt, nhẹ nhàng lau người thay Diệp Gia, mỗi lần lau là một lần hôn lên vết thương của cậu, nói một tiếng, Diệp Gia, chào mừng anh về nhà. Cô cứ vừa nói vừa hôn như vây, ngay cả lúc lau hai chân cậu cũng chẳng e dè. Lau xong rồi, cô đắp chăn cho Diệp Gia, rồi ghé vào tai cậu nhẹ giọng nói một câu: “Cảm ơn anh, Diệp Gia, cảm ơn anh đã trở về.”
Tôi bỗng nhiên hiểu được, bắt đầu từ lúc nhìn thấy Diệp Gia, tôi vẫn luôn muốn nói gì đó với cậu, tôi nghĩ đó chính là câu mình cần nói. Tiểu Phong vẫn chưa nói tiếng nào bất chợt xông ra khỏi phòng bệnh, tôi nghe thấy tiếng nôn khan của cậu nhóc vọng lại từ ngoài hành lang, bên tai là tiếng nức nở của các đồng nghiệp. Nhưng tôi và Đồng Úy vẫn thủy chung không khóc, đối với chúng tôi mà nói có thể gặp lại Diệp Gia đã là sự cảm thông mà ông trời trao tặng.
Kể từ hôm ấy, tôi và Đồng Úy luôn cẩn thận chăm sóc Diệp Gia. Rất nhanh chúng tôi liền phát hiện, ngoại trừ tôi cùng Đồng Úy, bất luận người nào tiếp cận đều khiến cơ thể cậu căng thẳng, thời điểm nghiêm trọng còn khiến các y tá chẳng thể truyền dịch. Vậy nên chúng tôi cũng chẳng để những người khác trị liệu cho Diệp Gia. Có sự cổ vũ của bác sĩ, chúng tôi thử cho Diệp Gia ăn một ít thức ăn lỏng, nhưng dù ăn gì cậu cũng đều ói ra. Mỗi lần Đồng Úy đều chuẩn bị ba chén cháo, đến cuối cùng cũng không biết Diệp Gia ăn được bao nhiêu phần. Cậu thống khổ, chúng tôi hai người càng thống khổ hơn. Sau đó, chúng tôi nghĩ ra một biện pháp, một người nhẹ ôm cậu, nói chuyện vào tai cậu, người còn lại đút cháo cho cậu ăn. Mỗi ngày, Đồng Úy đều kiên trì muốn tắm rửa cho Diệp Gia, lúc cô tắm cho cậu, tôi đều xuất hiện đúng giờ, những thời khắc khác tôi chỉ có thể chờ ngoài cửa, để lại cậu một mình ở chung với cô, bởi vì cậu thuộc về Đồng Úy. Bởi vì đây là do tôi nợ Đồng Úy.
Dưới sự chăm sóc của chúng tôi, cơ thể Diệp Gia dần chuyển biến tốt đẹp, nhưng cậu mãi chưa tỉnh lại, chất độc trong cơ thể cậu vẫn là một thứ rễ cây ăn sâu trong tôi và Đồng Úy. Đồng Úy đã mời nhiều chuyên gia nhưng vẫn chẳng thể giải, không ai đảm bảo được mạng sống Diệp Gia sẽ an toàn trong quá trình giải độc, mà tôi và Đồng Úy thì chẳng thể chịu nổi mạo hiểm này. Đồng Úy mua một bệnh viện tư, Diệp Gia được thu xếp ở tầng cao nhất, chúng tôi bố trí người bảo vệ cậu rất nghiêm ngặt. Các đồng nghiệp phát hiện trong túi Diệp Gia có một tờ giấy, phía trên chỉ có bốn chữ: như cậu mong muốn. Lúc nhìn thấy bốn chữ ấy con tim tôi lạnh ngắt, biết rằng hết thảy những gì Mạc Nhật Hoa làm King đều đã sớm đoán được.
Nửa năm sau, lúc tôi đang đi đến bãi đỗ xe, bỗng phát hiện một người tựa vào xe tôi. Nhìn bóng dáng ấy, tay tôi cũng đã nắm lấy súng trong túi, hơn nữa còn mở chốt, trong nửa năm này lúc nào tôi cũng mang súng theo, thậm chí đôi khi ngay cả ngủ cũng nắm chặt. Tôi dùng súng chỉ vào bóng dáng ấy, Diệp Gia từng nói qua, nếu anh không biết đâu mới là đáp án chính xác, vậy hãy nghe theo trực giác.
(Lời tác giả: Chương này có lẽ không phải chương hấp dẫn nhất, nhưng lại là chương tôi thích nhất, bởi do chiều thời gian, tôi thích thời gian trôi như mây bay nước chảy. Đôi khi viết khó tránh khỏi như văn xuôi, phong cách chẳng thống nhất với trước lắm, chẳng qua tật xấu khi hành văn rất nhiều, tôi nghĩ mọi người nhất định cũng không muốn đoán nhiều hơn nữa, vậy ngày mai vào giờ này, chúng ta sẽ có lời giải đáp.)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT