Lúc thức giấc, Dư Ảnh nhận ra khuôn mặt mình đầm đìa nước mắt. Lúc hít vào, nàng còn bị nghẹt thở, giống như có một cục đắng nghét chặn ở cuống mũi, buộc nàng phải há miệng lấy hơi. Nàng nhìn ra cửa sổ, bắt gặp vài ánh sáng đỏ le lói yếu ớt phả xuống giường. Mãi một lúc sau Dư Ảnh mới vỡ lẽ, mình đã ngủ cả một ngày.

Từ trước lúc nàng thức dậy vài canh giờ, Trần Văn Dự đã ngồi trong phòng khách, trước mặt là vị anh trai đã mấy tháng trời không gặp.

Trần Văn Nghĩa nhấp ngụm trà, tủm tỉm nói: “Nhớ nhung hoàng đệ nên lặn lội đến thăm, không ngờ lại đúng lúc có giai nhân trong nhà…” Trần Văn Dự sầm mặt nói: “Lần nào phong lưu cũng bị hoàng huynh bắt gặp, thật ngượng ngùng.” Người kia đặt tách trà xuống bàn, có hơi mạnh tay. Cười nói: “Đệ bị rắn độc cắn một lần, bây giờ chẳng lẽ lại nghiện?” Trần Văn Dự chán nản nói: “Phụ nữ của đệ, tự đệ có cách quản.”

“Hừ, có cách quản mà để bản thân thành ra thế này!” Trần Văn Nghĩa lần đầu tiên cảm thấy bực bội, cũng là lần đầu tiên lớn tiếng với em trai mình. Bầu không khí có chút căng thẳng.

Một lúc sau Trần Văn Nghĩa lại cất giọng quan tâm hỏi: “Dạo này mắt đệ có khá hơn tí nào? Các thần y mà trẫm mời đến cho đệ có ai tìm được cách chữa?” Trần Văn Dự mỉm cười, lắc đầu nói: “Không chữa được. Thế nhưng cũng chẳng sao. Đệ đã quen rồi.”

Dù sao cũng là hỏi qua loa cho có lệ, bởi vì Trần Văn Dự chỉ cần hắt hơi một cái, vị anh trai ở hoàng cung kia cũng được truyền tin rồi. Hai người lại lần lượt nhấp trà. Trần Văn Dự chợt cất giọng: “Còn hoàng huynh thì sao? Sức khỏe của hoàng hậu cùng hoàng tử dạo này vẫn tốt chứ?” “Tốt, dĩ nhiên là tốt!” Người kia lập tức trả lời, giọng hơi hưng phấn. “Hoàng tẩu của đệ vẫn thường hay nhắc đệ, cháu trai đệ chưa đầy ba tuổi đã bắt đầu biết đọc chữ rồi. Còn nữa, mấy chục ám vệ mà hoàng đệ để lại cho trẫm cực kỳ sung mãn, thật sự rất hữu dụng.”

Trần Văn Dự nghe lời khen ngợi từ đáy lòng của anh trai, khe khẽ mỉm cười. Nửa năm trước chàng tuyên bố về miền quê dưỡng bệnh, khiến cho đám đại thần cùng cung nhân không khỏi bất ngờ. Đặc biệt là kẻ ngấm ngầm cấu kết hại hãm chàng, hẳn đã sung sướng như mở cờ vì chẳng những khiến chàng bị mù, còn giết sạch nhuệ khí cùng kiêu hãnh của chiến thần Hắc Vương Gia.

Kẻ đó không biết, nửa năm qua cơ sở ngầm trong nhân gian của Ám Đội càng ngày càng lớn mạnh, đội quân của Trần Văn Dự bề ngoài rối ren, nhưng thật chất dưới sự dẫn dắt của Trường Dũng, sức chiến đấu cùng nhuệ khí chỉ đi lên chứ không suy giảm. Lực lượng chống lưng cho Trần Văn Nghĩa càng ngày càng hùng hậu, phần lớn cũng do công sức âm thầm của vị vương gia mù đang ở ẩn này.

“Trường Dũng cũng là một nhân tài.” Trần Văn Dự chợt nói. “Mấy năm trước đây đệ cũng không ngờ, vì nổi hứng nhận lời phụ thân của hắn mà giờ đây, dưới trướng đã có một tướng lĩnh vừa kiệt xuất vừa trung thành.” Trần Văn Nghĩa bật cười nói: “Hoàng đệ đây là khen Trường Dũng, hay đang tự khen mình vậy?”

Hai anh em vừa tâm tình, vừa bàn luận chính sự không biết mệt. Đến lúc nhận ra, trời đã ngả về chiều. Trần Văn Dự mời anh trai ở lại dùng bữa, thế nhưng bị thẳng thừng từ chối. “Quốc sự rất nhiều, dù đệ từ xa gánh vác bớt, nhưng trẫm thật sự không thể lơ là.” Trần Văn Nghĩa nói xong thì vỗ vỗ lên vai đứa em trai đang lộ vẻ mặt thất vọng, khóe miệng giương một nụ cười khổ, cất bước về phía cánh cổng lớn.

Trần Văn Dự không thể nhìn thấy, chỉ có thể đứng dậy hướng ra cửa, coi như tiễn đưa.

Trần Văn Nghĩa bước ra tới giữa sân, quay lại nhìn em trai một lúc lâu, môi mím chặt. Sau đó chàng quả quyết xoay người, hướng về phía cánh cổng đỏ mà bước, có chút dáng vẻ cắm đầu. Bước ra khỏi cổng, đã thấy xe ngựa xa hoa cùng một tốp đông hộ vệ đứng chờ. Trần Văn Nghĩa vội vã leo lên xe.

Khi chỉ còn một mình, chàng ngồi vật xuống sàn xe, mò mẫm từ trong ngực áo ra một chiếc khăn trắng, run rẩy đưa lên miệng. Cổ họng chàng lúc này ngứa ngáy như có sợ lông chim ngoe ngẩy không ngừng. Chàng bật ho, thoạt đầu chỉ là cơn ho nhẹ, thế nhưng đợt ho sau kéo đến dồn dập, không cho chàng kịp nghỉ ngơi.

Một lúc sau, khăn tay đã ngấm máu. Tới lúc Trần Văn Nghĩa cảm thấy đầu óc sắp bị làm cho khô cạn, cơn ho đột ngột dừng lại.

Chàng vén màn cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy cảnh vật thụt lùi thì biết xe đã chạy từ lâu. Thái y lúc kê đơn từng cảnh báo, thuốc chỉ ngăn chặn cơn ho được hai canh giờ. Mới vừa nãy, chàng nhịn ho thật khổ sở, mới đành phải cáo biệt quay về. Xét tình hình hiện tại, hai canh giờ đã qua, thế nhưng chàng vẫn tiếc nuối vì không thể nói chuyện với em trai nhiều hơn. Biết đâu, đây sẽ là lần cuối cùng gặp mặt giữa hai người.

Đứa em này dành mọi thứ nó có để bảo vệ chàng. Thế nhưng trong mắt chàng, Trần Văn Dự vẫn chỉ như bé trai bé bỏng ngày nào chạy theo sau chàng, non nớt cất tiếng gọi “thái tử ca ca”. Trần Văn Nghĩa thề với trời đất, cho dù sau này thây vùi dưới hoàng lăng, cũng không bao giờ để em trai chịu thêm chút tổn thương nào nữa.

Trần Văn Nghĩa đã rời đi rất lâu, Trần Văn Dự vẫn còn ngồi thẫn thờ trên ghế. Có một ám vệ đến thắp đèn, chàng liền hỏi: “Dư Ảnh vẫn ngủ sao?” Kẻ đó đáp: “Thưa chủ nhân, phu nhân vừa mới dậy không lâu.” Trần Văn Dự ngồi im lặng thêm một lúc, Minh Thành cầm theo một con chim bồ câu bước đến.

Minh Thành nói: “Chủ nhân, Dư… phu nhân… nàng ấy gửi thư ra ngoài.” Khuôn mặt Trần Văn Dự nổi lên hứng thú, liền nói: “Đọc thử xem.” Minh Thành vâng lệnh, mở thư ra.

Gã đọc bằng giọng điệu không cảm xúc: “Người khỏe mạnh, tâm thanh thản, ở chốn làng quê yên bình.”

Trần Văn Dự hỏi: “Theo ngươi, nàng ấy gửi thư cho ai?”.

Minh Thành cúi đầu không đáp. Nếu để ý, sẽ thấy khớp tay gã nắm chặt.

Lúc Dư Ảnh mò xuống phòng khách, Trần Văn Dự vẫn còn ngồi trầm tư, không biết nghĩ gì. Nàng cất giọng hỏi: “Chàng thường có thói quen tắm trước khi ăn tối đúng không? Bây giờ mặt trời đã lặn rồi đó.” Vừa nói vừa bước lại, xoa xoa cái trán đang nhăn sít của chàng.

Trần Văn Dự nắm lấy bàn tay nàng, tự hỏi vẻ mặt cô nàng lúc này thế nào? Có lẽ rất dịu dàng, chàng nghĩ vậy. Chàng kéo Dư Ảnh ngồi xuống đùi mình, tì cằm lên vai nàng. Dư Ảnh không giãy, nhưng giọng nói đầy xấu hổ: “Chỗ này không kín đáo lắm đâu…” Trần Văn Dự chợt nói: “Dư Ảnh, lần này, nàng không gạt ta chứ?” Dư Ảnh hơi sửng sốt, đáy lòng dâng lên chút chua xót. Nàng nói: “Dĩ nhiên là không. Nếu em lừa chàng, thì để trời đánh chết em đi.” Sau đó chỉ nghe tiếng cười khẽ, chàng kia nói: “Ngốc! Có ai bảo nàng thề độc thế đâu.”

Dư Ảnh chợt hỏi: “Tối qua chàng cũng vào một cảnh với em đúng không?” Trần Văn Dự hơi đăm chiêu, sau trả lời: “Nàng không hỏi ta cũng quên mất, vào một cảnh một lát đã bị nổ tung, lập tức giật mình tỉnh dậy.” Chàng hỏi: “Lúc đó nàng vẫn ngủ rất say, chuyện tiếp theo trong mộng cảnh là gì thế?” Khuôn mặt Dư Ảnh hơi căng thẳng. Nàng tìm từ ngữ đơn giản nhất kể lại câu chuyện của Hoa Thần.

Nàng kể xong, khóe mắt đã hoe đỏ. Trần Văn Dự nãy giờ vẫn dỏng tai chăm chú lắng nghe, chợt nói: “Thật là một câu chuyện buồn. Lan Chi suốt đời yêu sâu sắc một người, căm hận một người khác, tới lúc chết mới biết hai kẻ kia thật sự chỉ là một người mà thôi.” Dư Ảnh ôm chàng, rầu rĩ nói: “Tự nhiên lại mơ thấy chuyện buồn như vậy, hại em khóc sưng cả mắt trong lúc ngủ này!” Trần Văn Dự lúc này chợt thấy bao phiền muộn như tan biến, chọc chọc tay lên má nàng nói đùa: “Nàng ngủ với ta xong thì mơ thấy Ma Thần, không phải là người tình kiếp trước của nàng đến cảnh cáo gì gì đấy chứ?”

Dư Ảnh nghe vậy thì há hốc miệng, một lúc sau mới tiêu hóa hết ngụ ý trong đó. Nàng gào lên thảm thiết: “Không biết xấu hổ! Dọa con nít! Hu hu!” Trần Văn Dự ngỡ nàng thực sự sợ hãi, thế nhưng ngay lập tức sau đó, có một giọng nói hạ thấp như gió xì xào sát bên tai chàng: “Đừng lấy tên thần linh ra đùa giỡn, chỉ một cái búng tay của tên Ma Thần đó cũng khiến cả tòa tháp của chàng tan nát đó!”

Thấy mặt người kia đột ngột cứng lại, Dư Ảnh vểnh môi cười đắc ý. Nàng chưa bao giờ bộc lộ nét tinh nghịch này với bất kỳ ai, thế nhưng trớ trêu thay, người trước mắt cũng chẳng thể thấy vẻ mặt hiện tại của nàng. Dư Ảnh nghĩ nghĩ, lè lưỡi phát ra hai tiếng “lêu lêu”. Hừ, chỉ mình chàng biết đùa, chỉ mình chàng biết hù dọa người khác thôi ư?

Khuôn mặt Trần Văn Dự trở nên dở khóc dở cười.

Sáng hôm sau, Trần Văn Dự dẫn Dư Ảnh ra khoảng sân rộng, để nàng cùng tận hưởng khí trời. Chàng không biết kiếm từ đâu ra mấy bụi hồng gai, cùng nàng hì hục trồng xung quanh mảnh sân rộng. Dư Ảnh nhận ra, dù người này bị mù, sức lực cùng thân thủ vẫn còn rất tốt. Nếu có người bên cạnh chỉ dẫn, chàng xác định phương hướng cũng chẳng kém kẻ sáng mắt bao nhiêu. Trong lúc buồn chán, Dư Ảnh còn nhờ chàng sai ám vệ lên núi sưu tầm mấy cây thuốc quý, vài loài hoa lạ, chẳng mấy chốc khu vườn của hai người đã trở nên rực rỡ sắc màu.

Một ngày, rồi một ngày nữa lại trôi qua trong êm đềm.

Từ lần mơ thấy Hoa Thần, Dư Ảnh không còn vào mộng cảnh lần nào nữa. Có đôi lúc nàng nghĩ, nàng cũng chẳng cần những giấc mơ, vì cuộc sống hiện tại của nàng vốn đã như mộng. Nàng có một người để thương yêu, có một mái ấm nên thơ, những người yêu thương còn lại trên thế gian vẫn sống yên ổn.

Cuối thu thường có mưa lớn, bầu trời thường xuyên mặc chiếc áo màu xám tro. Mỗi lúc tiếng mưa vang đến, Trần Văn Dự thường xuyên hướng về phía cửa sổ, nét mặt bất an. Dư Ảnh quan tâm hỏi: “Chàng sao thế?” Chàng đáp: “Mỗi lần trời trở lạnh, hoàng huynh ho rất nhiều.” Dư Ảnh cũng bị lây nỗi bất an của chàng. Mỗi khi trời mưa, nàng chỉ biết kéo chàng lên căn phòng trên đỉnh tháp, pha cho chàng một ấm trà ngon.

Một hôm nọ, trời mưa to không dứt. Dư Ảnh nhìn lên trần nhà thủy tinh, chỉ thấy một tấm màn nước mù mịt. Thỉnh thoảng giữa trời lóe lên một vệt sáng dài kéo theo âm thanh thô ráp, tiếng mưa ào ào hòa cùng tiếng sấm đùng đoằng không ngừng vang tới khiến trái tim Dư Ảnh bất giác nặng nề.

Dư Ảnh ngửa cổ ngắm bầu trời tới thất thần, không để ý một bóng đen vừa thả người đến bên cạnh Trần Văn Dự, thì thầm vài chữ vào tay chàng. Lúc Dư Ảnh mỏi cổ nhìn xuống, mới nhận ra người trước mặt có nét bất thường.

Trần Văn Dự như người mất hồn, cơ mặt cứng ngắt, đôi mắt không ánh sáng cứ như sắp lồi ra. Dư Ảnh giơ tay phủ lên tay chàng, liền bị chàng nắm chặt không buông. Nàng hỏi, chàng không trả lời, cũng chẳng buồn nhúc nhích. Rất lâu rất lâu sau, chàng chợt nói: “Dư Ảnh, hoàng huynh của ta… huynh ấy… đã đi rồi.” Giọng nói rất nhẹ, không giấu nỗi buồn sâu sắc.

Dư Ảnh sửng sốt ngắm khuôn mặt đau thương của chàng bị sấm chớp mấy phen đùa nghịch trong sáng tối. Tiếng mưa đều đều vang tới, nhưng tai nàng như không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào. Lúc này, nàng chỉ còn biết ôm người đàn ông trước mặt thật chặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play