Trời thu mang theo âm
thanh lá rụng, những giọt sương sớm tinh khiết, bầu trời phát ra ánh
sáng nhu hòa, tỏa sáng cả khoảng không gian mờ mịt, xa xa là rừng lá
phong xinh đẹp đến động lòng người, phản chiếu trên mặt hồ thanh tịnh,
như một vủng biển trong xanh mênh mông yên tĩnh, ánh mặt trời sáng sớm
dịu dàng chiếu rọi vào cửa sổ thủy tinh hình cung sát đất trong
phòng ngủ, xuyên qua tấm rèm mỏng chiếu rọi lên tấm thảm trên sàn
nhà bằng gỗ, làm cho lòng người cảm thấy ấm áp, sáng lạn.
Hinh Ý nằm trên giường
chỉ cảm thấy đã rất lâu rồi không có một giấc ngủ thư thái như vậy,
một đêm không mộng mị, ngay cả lúc ngủ say miệng vẫn mang theo nụ
cười, nhưng mà…nhưng mà, lúc cô mở mắt ra thì phát hiện không ổn,
tối qua rõ ràng chỉ muốn ôm anh một lát thôi mà, sao lại có thể ngủ
cả đêm không tỉnh lại. Cô cau mày nhẹ vén chăn lên, bộ váy hôm qua
mình mặc ở công ty vẫn chưa thay, áo sơ mi bị làm cho nhăn nheo như dưa
muối…thê thảm không dám nhìn nhất chính là tay chân của cô đều quấn
chặt lấy thân thể anh, đầu còn gối lên cánh tay trái gầy yếu của
anh, mà tay phải của anh cũng rất tự nhiên khoác lên hông cô…
Cô không một tiếng
động, cô vô cùng cẩn thận, thần kinh cô căng thẳng nhẹ nhàng gỡ đôi
tay trên eo của cô ra, tay giống như bạch tuộc đẩy anh ra, động tác chân
cũng rất chậm…khi cuối cùng cô giống như một tên trộm sắc rời khỏi
anh thì anh kéo cô lại, miệng còn mơ mơ màng màng lầm bầm, “Bà xã,
một chút nữa thôi…”
Hai chữ “bà xã” kia
của anh khiến cho cô trong nhát mắt nổi trận lôi đình, lầnn đầu tiên
thức dậy vào buổi sáng lại cảm thấy cơn tức dâng lên cao như vậy,
rồi lại không có chỗ nào giải tỏa, biết rõ anh nhất định đã dậy
từ sớm như vẫn giả vờ. Những ngón tay nhỏ bé dùng sức vặn cánh tay
trái gầy đến nỗi chỉ còn thịt của anh ra. “A…” người còn đang mê ngủ
kia lập tức mở mắt ra, trong lòng còn nói thầm, người phụ nữ này
cũng thật quá ác độc!
Cô nhanh chóng ngồi
dậy, anh vẫn nhịn đau kéo lấy tay cô, ăn nói khép nép: “Thật xin lỗi,
anh biết là anh không đúng, anh không nên…” giọng nói mềm nhũn, chân
tình mang theo một chút yếu ớt, cho dù vẫn đang vùi trong chăn ấm áp
nhưng khuôn mặt vẫn không còn chút máu, ánh mắt bình thường luôn
tỏ ra lạnh lùng nay đều là thành khẩn cùng hối hận, dáng vẻ làm
cho người ta thương tiếc, làm cho người ta nhịn không được mà đau lòng.
Nhưng lúc này Hinh Ý
cũng không thèm liếc nhìn anh một cái, khóe mắt nhướng lên ngắt lời
anh: “Ai là bà xã của anh, Giang tiên sinh, chúng ta đã ly hôn rồi.
Muốn nhìn thấy tấm giấy ly hôn anh đã kí tên lên không?” Giọng điệu
bình thản, mày nhướng lên mang theo một vẻ kiêu ngạo, Giang Vũ Chính,
anh cũng có ngày hôm nay sao.
“Nhưng mà tối qua em
còn ôm anh ngủ mà, bà xã…” giọng nói nhỏ nhẹ đáng yêu điềm đạm,
lại mang theo bộ dạng giả trư ăn thịt cọp.
“Việc đó…giường của
tôi, tôi thích ngủ thì ngủ….còn nữa, chúng ta đã ly hôn, mời anh lập
tức chuyền ra ngoài ngay.” Từng từ từng chữ nói ra cực kì mạnh mẽ,
không hề để lại một chút tình cảm nào.
“Anh cứ muốn ở đây cơ,
cho dù ly hôn, một nửa ở đây vẫn là của anh…” làm nũng không thành
thì trở nên lưu manh, không có gì không xử lý
được.
“Anh ngủ trong phòng
khách không quen, đau thắt lưng…” tiếp tục xấu xa nói.
“Tôi không quan tâm anh
đau thắt lưng hay là đau răng, bất kể thế nào anh cũng phải chuyển
phòng cho tôi…” Chưa từng ai nói sao? Phụ nữ một khi nổi giận mới là
khó đối phó nhất. Cô nhìn thẳng vào anh, dù cho lòng bị sắc mặt
tái nhợt của anh đâm xuyên qua đau đớn.
Cuối cùng anh nghiêm
mặt lại, bình tĩnh nói: “Tự mình anh không thể dậy được mà…” là
loại cảm giác bất lực cùng thất bại, làm cho trái tim cô run rẩy.
Tay phải của anh vẫn không có chút lực nào, tay trái tối hôm qua bị
cô gối đầu lên cả đêm giờ đã chết lặng có muốn cử động một chút
cũng khó khăn…anh cũng biết cô sẽ đau lòng cho nên mới nói như vậy,
anh vĩnh viễn đều biết điểm yếu của Lâm Hinh Ý ở đâu, luôn nhắm
trúng, không một chút do dự.
Cô dùng sức cắn môi,
đứng lên đưa lưng về phía anh nói: “Vậy anh cứ rung chuông gọi hộ
công.” Sau khi nói xong thì không ngừng lại một giây nào đi về phía
nhá tắm, chỉ để lại bóng lưng cho Vũ Chính ngồi trên giường ngạc
nhiên. Anh nhìn cửa phòng tắm mở ra rồi đóng chặt lại, hai mắt chỉ
nháy nháy nhìn lên trần nhà, thật lâu sau mới nhẹ than lên một tiếng.
Đàn ông, lúc phụ nữ đã chính thúc quyết đấu cùng anh thì hãy tự
mình cầu phúc đi!
***
Một vườn hoa tinh sảo
trước nhà ăn lầu một, tuy giờ đang là mùa thu, không có nhiều loại
hoa nở như gấm như màu hè, nhành cây khô vàng cùng lá phong đỏ rực xa
xa tạo nên một cảnh sắc đặc biệt.
Hinh Ý một tay cầm
báo, một tay cầm ly sữa trên bàn ăn tao nhã xem báo, nghe thấy sau lưng
truyền đến tiếng nói trầm thấp bởi vì bực mình mà khẽ thở hổn
hển, “Có thể giải thích xem quần áo của anh đã đi đâu hết rồi
không?” Vũ Chính được Daniel đẩy đến trước bàn ăn, Daniel vừa nói cho
anh biết tất cả quần áo của anh đều biến mất trong phòng chứa quần
áo, mà Giang Vũ Chính không ai bì nổi chỉ có thể nhắm hai mắt lại,
thở dài.
“Sau khi ly hôn nơi này
là chỗ tôi ở, phòng chứa quần áo đương nhiên là của tôi.” Cô nói rất
tự nhiên, nhàn nhã uống một ngụm sữa, “Còn nữa, tôi nghĩ anh rất
thích ở New York cho nên đã chuyển qua đó cho anh rồi.” Nói đến ngày
đó thu dọn quần áo đồ đạc của anh trong phòng chứa quần áo, thật
sự có thể dùng từ khiếp sợ để hình dung. Trước kia không biết về
phương diện ăn mặc anh lại quan tâm nhiều như vậy, từng đống quần áo
trong xếp chồng, áo vest, áo khoác ngoài dài ngắn, lễ phục, quần áo
ở nhà…kèm theo một đống hỗn loạn, nào cravat, khăn tay, từng ô tủ
phân loại áo tay dài tay ngắn, kèm theo kẹp áo…lúc nhìn thấy người
giúp việc cất chúng vào trong rương, trong lòng cô có một loại khoái
cảm không hề tầm thường, nhưng mà từng thứ từng thứ một lại khiến
cho cô nhớ lại, lúc thu dọn đến tủ giày của anh, đã nói sẽ không để
nước mắt rơi vậy mà nước mắt vẫn tranh nhau từng giọt từng giọt rơi
xuống trên mặt đôi giày trơn bóng của anh. Trong tủ giày đều là thiết
kế chuyên biệt mới nhất, giày đối với anh mà nói thật sự chỉ là
vật trang trí mà thôi. Nhìn thấy giày của anh, cô không kìm được nhớ
tới chân của anh gầy bao nhiêu, thời gian có thể chống nạng tự đi đối
với anh mà nói trân quý bao nhiêu. Rốt cuộc cô cũng hiểu rõ vì sao cô
ra đi ba năm mà anh vẫn không cho người thu dọn đồ đạc của cô, đó là
bởi vì hồi ức sẽ làm cho người ta càng đau đớn, sẽ làm cho người ta
không thể thở được. Giống như tờ giấy ly hôn kia, vẫn cứ day dứt đau
đớn đến tận sâu trong đáy lòng cô.
Quản gia trong biệt
thự ven biển cũng nói với anh cô đã chuyển những rương đồ của anh
sang, nhưng mà anh lại không biết cô lại làm triệt để như vậy, không
để lại một thứ nào.
Cô từ từ kéo dòng suy
nghĩ của mình lại, nhìn khuôn mặt không có bất kì biểu lộ nào của
anh, không lên tiếng. Vốn nhìn thấy bộ dạng khó khăn của anh hẳn là
phải rất vui vẻ mới đúng, nhưng vì sao lòng cô lại đau đớn như vậy?
Quản gia mang cháo nấu
chung với vài vị thuốc đến trước mặt anh, ánh mắt anh hiện lên một
vẻ chán ghét, chức năng dạ dày của anh cũng chỉ có thể miễn cưỡng
tiêu hóa được những thứ này. Cái gì gọi là cháo dinh dưỡng, đổi
tới đổi lui cùng lắm cũng chỉ là cháo tổ yến, cháo nhân sâm, cháo
mật gấu…những thứ đồ tẩm bổ kia cô nhìn thấy cũng đã muốn nôn,
đừng nói gì người kén ăn như anh, luôn bắt bẻ với những món ăn hàng
ngày, từ sau khi gặp tai nạn ở Chamonix, sau một đoạn thời gian trị
liệu hồi phục thật dài anh cũng chỉ ăn mấy thứ này, mỗi lần đút
cho anh ăn đều phải sử dụng hết mọi khả năng, đầu đầy mồ hôi dụ dỗ
anh mới bằng lòng khẽ húp một
ngụm nhỏ.
Tuy không thích ăn nhưng
anh nhìn vẻ mặt tĩnh lặng quỷ dị của cô, sợ cô không vui nên tay trái
run rẩy cầm thìa cau mày đút vào trong miệng. Thật là rất khó ăn,
nhìn vẻ mặt khổ sở của anh, nuốt xuống từng ngụm từng ngụm nhỏ,
luôn khó ăn như thế nhưng vì muốn mau chóng hồi phục trở về gặp cô,
hai tháng nay, anh một ngày bốn bữa đều ăn thứ này. Nỗi chua xót của
cô đã sắp dâng lên khóe mắt, lơ đãng dời tầm mắt đi, móng tay hung
hăng đâm xuống bàn tay của mình, sợ mình liếc nhìn đến thì sẽ mềm
lòng. Trong lòng vẫn rất kiên quyết nói với chính mình, tuyệt đối
không thể thương hại anh.
Cầm lấy chìa khóa trên
bàn, lạnh lùng vứt lại một câu khiến cho người khác sỡ hãi: “Anh từ
từ mà dùng.” Rồi ra ngoài ngay lập tức. Anh nhìn theo bóng lưng thẳng
tắp của cô, dù cho tay trái đã cử động được đang mỏi nhừ đau nhức
nhưng cũng không quên nắm lấy chiếc muỗng đang ở giữa không trung. Ánh
mắt chăm chú làm cho Daniel đứng phía sau cảm thấy đau lòng.
***
“Woa, vừa rồi cô có
nhìn thấy hoa của Lâm tổng không? Không biết là vị công tử nào tặng…”
Phòng thư kí của Giang Lâm, một đám người đang thảo luận chuyện “Tặng
hoa trong Giang Lâm” đang bắt đầu sôi nổi.
“Ngừng, tôi đã nói
rồi cô ta là người lẳng lơ mà, không nhìn thấy tin tức trên báo gần
đây sao? Cùng sóng đôi bên phó tổng Lưu trong một buổi tiệc, không biết
xấu hổ sao? Giang tổng đẹp trai điên đảo của chúng ta còn đang dưỡng
bệnh ở Mĩ, vậy mà cô ta cứ phong lưu thoải mái ở đây được…” Một cô
gái toàn thân đều là hiệu Dior vẻ mặt khinh thường nói, vừa nghe
thấy giọng điệu thì biết ngay là nhân viên của Giang thị.
“Oa, oa, tin tức đặc
biệt, tin tức mới nhất được truyền đến từ đại sảnh công ty, vừa rồi
nghe nói cửa hàng hoa đưa tới một bó hoa hồng đỏ thật to tới cho Lâm
tổng nha!” lại thêm một người vội vàng xông vào văn phòng gia nhập
vào đám phụ nữ đang tám chuyện.
“Thật lãng mạn nha,
sao tôi lại không có ai tặng hoa hồng đỏ chứ? Biết không, bó hồng đỏ
ấy ít nhất cũng cả trăm bông đấy.” Những cô gái háo sắc đang chìm
đắm trong ảo tưởng của mình.
“Hừ, tôi thà nhận hoa
bách hợp còn hơn, cao quý hơn nhiều nha…” Cô gái Dior kia vuốt vuốt
tóc mình.
“Đợi một chút, tôi
khẳng định hai bó hoa này nhất định không phải cùng một người tặng.
Oa oa oa.” “Cuộc chiến đỏ trắng sao?” “Thật thú vị, mọi người hãy
đoan xem Lâm tổng sẽ rơi vào nhà nào đây?”
Hinh Ý đứng trước cửa
văn phòng thật to, nhìn hai bó hoa đang chiếm hết cả bàn làm việc,
hàng mi thon dài nhẹ nhàng nhướng lên, khóe miệng hiện lên một nụ
cười vui vẻ. Tay trái nâng tấm thiệp bình thường lại đơn giản trên bó
hoa bách hợp, cô nhận ra ngay chữ của anh, nhưng mà có khả năng bởi
vì tay còn chưa được linh hoạt nên chữ không quá cứng cáp. “I love you.
Give me just one more chance. Only two.” Rất chân thành kí tên mình, rất
ít khi anh cẩn thận kí tên như vậy, chữ kí trên tờ giấy ly hôn kia
suốt đời cô cũng không thể quên.
Trên mặt cô hiện lên
một nụ cười tự giễu, lại cầm tấm thiệp vô cùng rực rỡ trên bó hoa
hồng lên, bên ngoài tấm thiệp màu vàng kim, mảnh giống màu đỏ bên
trong cũng mang theo một mùi trầm hương, có thể thấy được tính cách
mãnh liệt của người tặng bó hoa này. Nội dung bên trong lại đơn giản
cực kì “Would you?” Ánh mắt cô tràn đầy vẻ nghi hoặc, nhìn chữ kí
tên John, tâm trí không kìm được nhìn lướt qua bo hoa hồng rồi ánh mắt
lại rơi trên bó hoa bách hợp.
Tiếng chuông điện
thoại kéo suy nghĩ của cô trở lại, cô nhận điện thoại, giọng nói
của đối phương rất cởi mở tự tin: “Nhận được chưa?”
Cô khẽ mỉm cười,
“Nhận được rồi, nhưng mà…”
“Là như vầy, đêm nay
bạn của anh có tổ chức một party…” Dư Chân dừng lại một chút, giọng
nói tràn ngập vui vẻ, “Vừa khéo anh cũng thiếu một bạn gái xinh đẹp
động lòng người…cho nên, Would you?” Giọng điệu của anh ta chân thành
tha thiết, rất mê người. Nhưng ánh mắt của Hinh Ý chỉ dừng lại trên
tấm thiệp bên tay trái, nhìn ba chữ kí không đủ lực, đột nhiên cảm
thấy rất buồn cười, dựa vào cái gì mà lại bị ba chữ kia khiến cho
khóe miệng phải nở nụ cười?
“Hinh Ý?” Bên kia một
lúc lâu không nghe thấy trả lời nên nghi hoặc gọi một tiếng.
Cô thở phào một cái,
không nóng không lạnh nói, “Yes, nhưng mà tôi phải về nhà thay quần
áo.”
“Vậy thì anh đây sẽ
sang nhà đón em, OK?”
“Ok, see you.” Cô cũng
không có cảm xúc gì nói lời tạm biệt.
“See you.” Mà rõ ràng
giọng nói của anh lại hưng phấn tung tăng như chim sẻ.
Cuối mùa thu hoàng hôn
xuống rất nhanh, không đợi ánh nắng làm tiêu tan hết hơi nước trên sườn
núi, mặt trời đã trốn sau phía tây dãy núi. Vũ CHính nhìn căn phòng
bằng thủy tinh được cắm ngập đầy những đóa hoa bách hợp, yên lặng
mà nở rộ. Góc tường đều là những bình hoa bằng thủy tinh, những
bông hoa bách hợp trắng thuần, cao quý trang nhã mà không chân thật.
Trong gara truyền đến
tiếng động cơ trầm thấp của chiếc xe thể thao, vẻ căng thẳng nín thở
chờ đợi vừa rồi tất cả đều đã hóa thành ánh mắt dịu dàng vui vẻ,
bình thường cô không về sớm như vậy.
Hai tay của anh chống
lấy xe lăn chỉnh lại tư thế ngời vừa rồi bởi vì chờ đợi mà có hơi
cứng ngắc nghiêng ngả, lúc ngẩng đầu lên thì đã trông thấy cô bước
vào cửa. Nhưng mà trong nháy
mắt đã nhìn thấy cô ôm bó hoa hồng đỏ trong ngực, vẻ dịu dàng trong
ánh mắt đều đã biến thành cay đắng.
Anh nhìn cô đi về
hướng cầu thang, ánh mắt không mảy may nhìn về phía anh, âm thanh giày
cao gót đạp trên sàn nhà bằng gỗ, từng tiếng một chạm vào lòng của
anh, không hề có một chút độ ấm nào.
Mái tóc đen búi hờ
lên, cây trâm lưu ly màu đỏ sậm gài trên mái tóc, vài sợi tóc khẽ rũ
xuống, càng tăng thêm vẻ mềm mại đáng yêu. Cô nhìn chính mình trong
gương, cô rất ít khi trang điểm đậm như vậy. Xác thực như một đóa hoa
hồng lạnh thấu xương, nhưng không biết người bị sát thương sẽ là ai.
Lúc cô xuống lầu, vẫn
nhìn thấy anh yên tĩnh ngồi trong phòng khách, đưa lưng về phía cô,
không mở đèn, ánh hoàng hôn chiếu rọi chiếc bóng thật dài của anh,
dường như đã ngồi đây rất lâu rồi. Từng chỗ ánh mắt của cô rơi vào
đều là hoa bách hợp, những chiếc bình thủy tinh trong suốt làm cho
yết hầu cô hình như bị vật gì đó chắn ngang ở giữa, nói không nên
lời.
Chuông điện thoại đột
nhiên vang lên đột ngột trong căn phòng vắng vẻ yên tĩnh dị thường, cô
vội vàng nhấn nút nghe, rồi lại nhìn về phía anh vẫn đang lẳng lặng
ngồi đó, nhìn về phía mặt hồ yên tĩnh phía xa xa.
“Dư Chân?”
“Ừ, tôi đã xong rồi.”
“Cứ chờ ở trước cửa
đi.”
“Ok, bye.”
Cô đóng điện thoại
lại, ánh mắt vẫn không rời khỏi người vẫn không hề nhúc nhích kia,
cuối cùng đi về phía cửa chính bên cạnh anh. Lúc đi ngang qua anh,
giọng nói rất nhỏ rất yếu ớt vang lên, dường như không thể nghe thấy
được, “Đừng đi mà.” Rốt cuộc bên trong ẩn chứa bao nhiêu tình cảm mới
có thể nói lên ba chữ cảm động như vậy?
Thân thể của cô cứng
lại, dừng bước, giày cao gót dẫm trên tấm thảm dày, mềm nhũn, đáy
lòng dường như cũng mềm như bông vải, không còn chút sức nào.
Anh gian nan chuyển hướng
xe lăn, đi đến trước mặt cô, ôm lấy cô, mặt dán vào bụng cô, váy lụa
đỏ mềm mại trơn trượt, anh dường như không thể ôm được nữa, vẫn lặp
lại câu nói kia: “Thật xin lỗi, đừng đi mà…”
Cô có thể cảm giác
được tay anh đang run rẩy, thậm chí thân thể của anh cũng run, khóe
mắt dần dần thấy ươn ướt, làm cho đầu óc của cô trở nên trống rỗng.
Không gian tĩnh lặng
dường như chỉ nghe thấy tiếng hít thở của hai người. “I love you.” Con
người thường biện hộ cho mình, đều nói anh rất yêu em, yêu sâu sắc
chân thành, mà câu nói này của anh lại ẩn chứa một nỗi thống khổ
không rõ tên, nhu hòa lượn lờ quanh trái tim, làm cho người ta có đau
đớn cũng không biết đó là cảm giác gì.
Tay của cô nhẹ nhàng
chậm rãi đặt sau lưng, lúc bao trùm lấy hai cánh tay lạnh buốt thon
gầy của anh, nhẹ nhàng kéo ra, mở cửa cấp tốc đi về phía trước,
trong nháy mắt khi cửa chính đóng lại, ánh mắt đến tột cùng là
khoan khoái hay yêu thương, ngay cả chính cô cũng mơ hồ không thể nhận
thức rõ ràng được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT