“Đã sốt 30 độ, phải gọi
bác sĩ đến thôi.” Y tá nhìn nhiệt kế trong tay, lắc đầu.
Hinh Ý nhìn Vũ Chính
cau mày nằm trên giường, khuôn mặt vì sốt cao mà ửng hồng, mái tóc
đẫm mồ hôi, đôi môi tái nhợt khô ráo không còn chút sức sống, cô đã
không ngừng dùng bông thấm nước dặm vào môi anh nhưng hiệu quả cũng
rất nhỏ.
Tay cô run rẩy nhấn
điện thoại, miêu tả đơn giản tình trạng của anh, bác sĩ liền tức
tốc chạy đến. Nhưng mà hai giờ sau, đồng thời cùng chạy đến với bác
sĩ còn có một người khác.
Cô nhìn thấy Lý Tử
Ngôn thì nói không nên lời, ánh mắt căn bản không dám chạm vào ánh
mắt của anh ta. Mấy ngày hôm trước đã còn luôn miệng nói với anh ta
sẽ chăm sóc cho Vũ Chính thật tốt, vậy mà…
Bác sĩ riêng kiểm tra
cho Vũ Chính một lần, cầm ống nghe nghe nhịp tim của anh, tỏ vẻ
nghiêm túc xoay đầu lại, “Hay là đưa đến bệnh viện đi. Phổi có tạp
âm, không biết có phải bị viêm hay không. Ở đây không có đầy đủ phương
tiện chữa bệnh như ở bệnh viện, chỉ sợ đến nửa đêm tình trạng khó
thở sẽ tăng thêm…”
Mặt Lý Tử Ngôn tối
lại nhưng lại không lên tiếng, lẳng lặng nhìn vào chiếc đèn bàn trên
tủ đầu giường, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Hinh Ý không hề nghĩ
ngợi, nhìn Vũ Chính sốt cao đến mê man nói: “Đưa đến bệnh viện đi.”
Vừa nói vừa đến trước giường nhẹ giọng nói với anh: “Vũ Chính, bây
giờ chúng ta phải đến bệnh viện, nhưng trước tiên phải thay quần áo
đã…”
Bác sĩ cùng y tá đều
thức thời ra khỏi phòng, Lý Tử Ngôn nhìn Vũ Chính nằm trên giường
không còn chút ý thức nào, cau mày, nhưng vẫn đi theo ra ngoài.
Tay nhẹ nhàng nâng thân
thể không còn chút sức của anh dậy, bộ đồ ngủ màu xanh bằng tơ tằm
đẫm mồ hôi, dính sát vào người, càng lộ ra vẻ gầy yếu của anh, anh
giống như một bức tượng gỗ bị cô di chuyển, không còn chút sức sống.
Lúc cô tựa lưng vào
đầu giường giúp anh cài từng cái nút lại, anh lại đột nhiên mê man
nói: “…không đến bệnh viện…” Vẻ mặt thống khổ mà căng cứng, hàng
lông mi thật dài rung động, dường như muốn dùng hết sức lực mở mắt
ra, cuối cùng vẫn không thể làm được.
Anh chỉ xụi lơ trong
lồng ngực cô, tĩnh lặng dường như không tồn tại, nhắm mắt lại chân
mày nhíu chặt, mồ hôi ướt đẫm trên trán lấp lánh dưới ánh đèn, môi
tím xanh, đã không còn vẻ tái nhợt như lúc mới đầu nữa.
Sau khi mặc áo, cô
chậm rãi đặt anh nằm xuống, kéo tấm chăn mềm lên, lúc cởi quần của
anh ra, lúc tay chạm vào chân của anh, dần dần cảm giác được nhiệt
độ cơ thể đang thay đổi. Nhiệt độ trên người anh và chân của anh rõ
ràng khác nhau, rõ ràng là một bộ phận của thân thể mà lại có sự
cách biệt như vậy, khi tay cô sờ lên cổ chân anh, mắt cá chân có hơi
biến dạng, gầy gò tái nhợt mà lạnh buốt.
Bàn tay giúp anh mang
tất của cô nhịn không được mà run lên, không biết rốt cuộc trong lòng
đang dâng lên cảm giác gì, chỉ thấy bất lực cùng thê lương như vậy.
Ba giờ sáng, phòng
bệnh VIP nằm trên tầng cao nhất của bệnh viện, y tá cùng bác sĩ đều
bận rộn, vội vàng làm từng bước một, vội vàng kiểm tra…chỉ có Hinh
Ý đứng xa xa ngây ngốc nhìn lại, cô không dám tới gần vì cảm thấy
mình thật vô dụng, không biết dùng cách nào để làm dịu cơn đau đớn
của anh.
Lúc này, cửa nhẹ
nhàng mở ra, lão Lý vừa nhận điện thoại nặng nề bước vào, Hinh Ý
không nhìn vào mặt anh ta, ánh mắt rơi
trên vết bẩn lớn trên áo sơ mi của anh ta, cảm xúc trên mặt ngưng
trọng, chân mày không hề giãn ra.
Vừa rồi lúc Vũ Chính
được anh ta bế lên xe, bởi vì không chịu được xóc nảy mà trực tiếp
nôn lên người anh. Mà lão Lý ngay cả chân mày cũng không nhăn lại, chỉ
hỏi một câu, “Cậu ta còn uống rượu sao?” Giọng nói không có ý trách
cứ nhưng lại lạnh lùng không mang theo một chút cảm xúc nào.
Hinh Ý không còn tâm
trạng để ý đến nét mặt của anh ta nữa, ngồi trên xe ôm chặt lấy Vũ
Chính, giúp anh mát xa dạ dày lạnh buốt lại đang co rút. Cô nhìn
thấy mồ hôi trên chóp mũi anh, bởi vì đau đớn mà đôi môi hơi hé ra run
rẩy, lòng đau như cắt.
“Sao còn để cho cậu ta
uống rượu?” Bác sĩ đứng trên hành lang yên tĩnh nghiêm túc nói, không
hề khoan nhượng đến Hinh Ý đang đứng trước mặt, Hinh Ý chỉ giống như
một đứa trẻ làm sai, cúi đầu nhìn gạch men
sáng loáng không dính chút bụi trên mặt đất.
Cách đó không xa Lý
Tử Ngôn đứng bên góc cửa sổ, chậm rãi đốt thuốc lá, làn khói màu
xanh nhạt không một tiếng động quanh quẩn lan tỏa bốn phía xung quanh
anh, trong gió truyền đến mùi thuốc lá nhàn nhạt, không gian có vẻ xa
xôi mà mong manh.
Y tá đến gần anh,
không biết nói câu gì đó mà anh lập tức tắt thuốc, cũng nói lời xin
lỗi, tâm tư dường như hoàn toàn không có ở đây.
Hinh Ý tiếp tục nghe
bác sĩ nói: “May mà lần này chỉ sốt mà thôi, không bị lây nhiễm
gì…hai tuần nữa sẽ tiến hành cuộc phẫu thuật, trong khoảng thời gian
này phải để cho người bệnh tĩnh dưỡng thật tốt để duy trì được
thái độ điều trị lạc quan nhất.” Trước khi đi còn sâu xa nói một câu,
“Đừng để cho cậu ta tùy hứng một lần nữa.”
Cô chậm rãi đi vào
phòng bệnh, đứng xa xa nhìn Vũ Chính dưới ngọn đèn tường mông lung.
Trước đêm nay, cô chưa bao giờ biết được thì ra hai chữ “tùy hứng” này
có thể dùng để hình dung Giang Vũ Chính. Anh là một người mạnh mẽ,
là một tướng quân luôn chiến thắng trong thương trường, nhưng vẫn giống
như một đứa con của cô, một đứa trẻ có thể ở trong ngực cô vụng
trộm rơi nước mắt, đơn thuần làm đau lòng người.
Trước kia anh cũng hay
làm nũng, cũng hay giận dỗi, nhưng mà chưa từng giống như đêm nay. Tuy
cô đau lòng nhưng trong lòng lại thầm thả lỏng, anh nguyện ý tháo dỡ
tất cả vũ khí, mặt nạ ra trước mặt cô, có phải như vậy là đã tha
thứ cho cô rồi không? Cô sợ nhất chính là thái độ lạnh nhạt của anh,
dường như cô không giống với người khác, cô không cần anh ở trước mặt
cô giả vờ bình tĩnh mỉm cười, cái cô muốn sao mà đơn giản, cùng lắm
cũng chỉ là anh hoàn chỉnh chân thật mà thôi.
Mu bàn tay khẽ vuốt
gò má thon gầy của anh, những sợi râu thô ráp nơi đấy dường như có
một sức an ủi mạnh mẽ lạ thường, làm cho cô an tâm. Vẻ ửng hồng trên
mặt đã bớt đi, lại càng nổi bật lên vẻ tái nhợt trong suốt, dường
như tinh khiết không hề nhiễm một hạt bụi. Cô yêu dáng vẻ khi ngủ của
anh, có lúc không tự giác cắn cắn môi, hơi thở nhẹ nhàng, yên tĩnh
mà điềm đạm.
Cửa phòng bị đẩy ra
nhẹ nhàng, Lý Tử Ngôn đứng trong một góc tối, không thể thấy rõ cảm
xúc, toàn thân tản ra một vẻ nặng nề không tên. Hinh Ý giúp Vũ Chính
đắp lại chăn, nhẹ nhàng hôn lên trán anh một cái.
Hành lang vẫn yên lặng
như vậy, nhìn ra từ cửa sổ sát đất, bóng đêm mênh mông, cái thành
phố này, dù cho không có lúc nào không sáng đèn, cũng có lúc yên
tĩnh thế này.
“Có phải anh muốn nói
gì không?” Từ khi Hinh Ý nhìn thấy anh ta đứng hút thuốc bên cửa sổ
đã biết anh ta có chuyện giấu cô, hoặc có thể nói là Vũ Chính có
chuyện muốn giấu cô.
Bóng đêm dày đặc, cô đưa
lưng về phía anh ta, chỉ là nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lòng Hinh Ý đột nhiên
run lên, mặt cứng đờ, nhưng vẫn cười nói: “Tôi không cần.” Cuộc phẫu
thuật sẽ thành công, anh sẽ khỏe lại, ngoại trừ anh ra cô không muốn
thứ gì cả.
“Cậu ấy cần.” Lời
của anh ta tỉnh táo mà bén nhọn, thẳng tắp mà đâm vào trái tim cô.
Khóe miệng nặn ra một nụ cười, “Cậu ấy chỉ muốn một sự đảm bảo,
cậu ấy chỉ…muốn cô được hạnh phúc.”
“Đối với tôi mà nói,
anh ấy chính là hạnh phúc.” Giọng nói của cô nhẹ nhàng mà kiên
định, mang theo một vẻ quật cường mà ngang ngược nhưng lại không có
cách che giấu được nước mắt. Một người như vậy, một người làm việc
nghĩa không hề chùn bước muốn đem tất cả của mình trao cho cô, nhưng
mà anh không hề biết cô chỉ muốn có anh mà thôi.
“Cô còn không hiểu sao?
Cuộc phẫu thuật này có tỷ lệ nguy hiểm rất cao, cô biết, cậu ấy
biết, những kẻ lớn nhỏ từ trên xuống dưới trong Giang Lâm cũng đã
nghe thấy. Người nhà họ Giang, nhà họ Lâm có bao nhiêu người muốn gia
sản của cậu ấy sau khi cậu ấy chết, các đại cổ đông của JL cũng săm
soi muốn nuốt chửng JL. Cô cho rằng cậu ta muốn lập di chúc lắm sao?
Cậu ấy chỉ đang muốn dọn cho cô một đường lui, cô có hiểu hay không?”
Anh ta càng nói càng kích động, cuối cùng chỉ hung hăng nhìn cô, làm
sao lại có một người phụ nữ ngu xuẩn như vậy chứ?
“Không có anh ấy, tôi
cũng không còn đường lui.” Mắt cô thẳng tắp nhìn về phía cửa phòng
bệnh, ánh mắt như muốn xuyên thủng qua cửa phòng, nhìn người kia, đau
lòng không thể nói nên lời.
“Bất kể thế nào,
ngày mai luật sư sẽ đem văn kiện đến để cậu ấy kí, cô…cũng không cần
phải ngăn cản cậu ấy.” Lão Lý nhắm đôi mắt chua xót mệt mỏi lại,
anh ta cũng không muốn anh kí, nhưng mà một số việc không phải không
đồng ý thì có thể chiến thắng tất cả.
“Tôi sẽ không để cho
anh ấy kí…” Môi cô run rẩy, nắm chặt lấy ống tay áo Lý Tử Ngôn nói:
“Tôi chính là muốn anh ấy lo lắng….trên thế
giới này còn có rất nhiều thứ mà anh không thể bỏ lại được…” Nước
mắt của cô không tiếng động rơi xuống trên mặt.
“Cậu ấy biết chuyện
cô mang thai là giả.” Lời nói của Lý Tử Ngôn làm cho đầu óc cô nổ
tung, làm cho cô trong nháy mắt không còn chút sức lực nhìn rõ mọi
vật trước mắt nữa, “Vậy anh ấy…vì sao lại đồng ý làm phẫu thuật?”
Thật lâu sau, cô mới thấp giọng nói, không biết là hỏi mình hay đang
hỏi anh ta.
“Trong lòng cậu ấy,
cái gì mới là quan trọng nhất? Cô phải biết rõ hơn bất kì ai khác.”
Sau khi nói xong thì đi về phía thang máy, trước khi đi còn để lại
một câu, “Đừng để cho cậu ấy lo lắng, đây là việc duy nhất chúng ta
có thể làm lúc này.”
Vào lúc sáng sớm lại
có một cơn mưa nhỏ, từ cửa sổ sát đất thật lớn nhìn ra, cơn mưa bụi
liên tục không ngớt phiêu tán gần gần xa xa trong những tòa nhà cao
vút. Vạn vật đều bị phủ kín bởi một tầng hơi nước, cả thành phố
bị bao phủ bởi một màn mưa xám xịt, mơ hồ mà hư ảo.
Người ngủ trên giường
bỗng nhúch nhích hàng mi, mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ ra, đang
nhìn về bóng người đi đến bên giường của mình, nở một nụ cười thật
tươi, trong ánh mắt đục ngầu có chút mệt mỏi, rồi lại trong veo.
Cô yên lặng nhìn anh
cười, trong nháy mắt ấy, khuôn mặt của anh tươi tắn như một đứa trẻ,
đôi mày kiếm tản ra một chút tà khí, rồi lại khiến cho người ta yêu
thích như vậy. Đôi mắt trong suốt giống như một hồ nước, lại thâm
thúy giống như muốn hút hết linh hồn của cô.
Trong nháy mắt anh
hướng về cô, cô nhìn thấy hàng mi thật dài của anh rung động nhướng
lên, giống như một trận gió thổi lên mặt hồ trong lòng cô, làm cho nó
cũng rung động, “Anh…rất đói bụng.” Anh đáng thương nhìn cô.
Hinh Ý nhìn Vũ Chính
nói những lời này, tức vô cùng nhưng vẫn buồn cười, “Bác sĩ nói
chức năng dạ dày của anh quá yếu, mấy ngày nay chỉ có thể ăn thức
ăn lỏng.” Tay đang muốn
đi hâm lại sữa thì lại bị anh cầm lấy, “Vậy thì anh từ bỏ.” Mỗi
lần bị bệnh đều ăn những thứ này, anh thật sự sợ hãi loại thức ăn
trơn trượt lướt qua cổ họng mình.
Cô xoay đầu lại nghiêm
túc nhìn anh nói, “Ai bảo hôm qua anh vụng trộm uống rượu chứ?”
Anh chậm rãi nheo nheo
mắt, lại nghe cô nói: “Lần sau có uống cũng phải gọi em cùng uống,
làm gì có người chồng nào keo như vậy chứ?” Còn phá hết cả hội
chai rượu ngon, nhìn thấy vết bẩn trong phòng nghe nhìn, chắc hẳn một
phần ba đều đổ xuống đó. Cô dùng hai tay bưng lấy mặt anh, chóp mũi
nhẹ nhàng vuốt ve chóp mũi anh.
Anh ngửi mùi thơm trên
những sợi tóc của cô, nụ hôn nhỏ vụn rơi trên mặt anh, trên cổ, cô
giãy ra khỏi chiếc giày cao gót, chậm rãi bò lên giường ngủ nằm bên
cạnh anh, hai người ôm nhau kịch liệt quấn lấy nhau, tay của cô đã kìm
không được với vào trong chăn cởi quần anh ra, mà anh chỉ vùi mặt
trước ngực cô, tay tỉ mỉ cởi từng nút áo, vòng tay vây quanh cô,
thuần thục cởi nút thắt áo ngực ra. Những sợi sâu thô ráp chưa kịp
cạo trên mặt anh cọ vào bộ ngực mềm mại của cô, giống như từng đợt
điện giật xuyên thấu toàn thân cô, làm cho cô khẽ run rẩy.
Lúc này, cửa bị mở
ra, sáng sớm bác sĩ, y tá và y sĩ trưởng đi kiểm tra, ba người nhìn
thấy quần áo mất trật tự nằm trên mặt đất thì tự giác dời tầm
mắt lên trên giường, trăm miệng một lời nói: “Sorry.” Rồi đồng loạt
rời khỏi phòng khóa cửa kĩ lại.
Hinh Ý còn chưa kịp
phản ứng, vốn khuôn mặt còn ửng hồng trong nháy mắt bởi vì xấu hổ
mà đỏ bừng lên, yên lặng nhìn vẻ mặt lạnh nhạt không giống với Vũ
Chính trong vài giây, nhắm mắt lại dùng chăn kéo lên che kín đầu.
Trời ạ, bọn họ bị
nhìn thấy rồi? Nơi đây là bệnh viện, anh đang là bệnh nhân, vừa rồi
nghe thấy rõ y tá và bác sĩ cùng nói, “Oh my god.” Cô khẽ rên rỉ một
tiếng.