Ánh nắng sớm phá tan
màn sương mù dày đặc, lộ ra ánh sáng chói chang. Ánh nắng vương trên
mái tóc rối tung màu nâu ngắn đến vai của Hinh Ý, cả người cô tản ra
một vầng sáng dìu dịu.
Động tác kéo rèm của
cô rất nhẹ, lại quay đầu nhìn thoáng qua Vũ Chính đang ngủ say trong
giường bệnh, thở nhẹ ra từng hơi một, sợ động tác của mình làm anh
thức giấc.
Tối hôm qua, anh đau
đớn nên tỉnh lại bốn lần. Mỗi một lần đều đang ngủ say đột nhiên bị
đau tỉnh lại, đôi mắt mờ mịt không tiêu cự nhìn về phía trước, sắc
mặt trắng bệch.
Hinh Ý luồn tay vào
trong chăn, muốn nắm lấy tay của anh nhưng lại đụng phải bộ đồ ngủ
ướt đẫm, mặc dù biết anh không nhìn thấy rõ nét mặt của mình nhưng
vẫn cố nặn ra một nụ cười nói với anh: “Thay quần áo trước đi, được
không?”
Nhưng anh chỉ cắn răng
cố gắng đè nén tiếng hít thở của chính mình, anh cười khổ, rõ
ràng vừa rồi đã uống thuốc giảm đau, thuốc này trước kia có thể
làm giảm cơn đau giờ đây tác dụng đã ngày càng yếu đi. Làm thế nào
cũng không thể nào ngăn lại cảm giác đau đầu như muốn nổ tung. Ngón
tay nắm chặt lấy ga giường, các ngón tay đều đã không còn chút màu
sắc.
Cô chỉ có thể nằm bên
cạnh anh, để cho đầu anh tựa vào vai cô, hôn lên mái tóc bị mồ hôi
làm cho ướt đẫm cùng vầng trán lạnh buốt. Cô không có cách nào tự
mình cảm nhận được sự đau đớn của anh, nhưng vẫn cảm thấy tan nát
cõi lòng đến không thể thở được.
Biết bao nhiêu đêm anh
đã đau đớn như vậy mà bừng tỉnh, ngón tay run rẩy lục lọi thuốc
giảm đau, toàn thân ướt đẫm đau nhức không còn chút sức lực nào lại
nằm ngủ một lần nữa. Cô không còn sức mà tưởng tượng ra đến tột
cùng là anh đã một mình vượt qua như thế nào, nhưng mà, bây giờ không
phải lúc để hối hận, cô sao có thể nhìn anh chịu khổ như vậy, cô
không cần thời gian năm tháng, cái cô muốn chính là cả đời.
Hàng lông mi thật dài
của Vũ Chính nhẹ nhàng rung động, chậm rãi mở hai mắt ra, tất cả
đều giống như đang bị che lấp bởi một tầng sương mù. Anh quay đầu
lại, nhìn về phía cửa sổ. Bóng dáng kia cho dù có mơ hồ nhưng anh
cũng có thể nhận ra trong nháy mắt, hình bóng kia đã ngàn vạn lần
khắc sâu trong lòng anh, làm sao có thể quên được?
Anh bỗng cử động cánh
tay trái bủn rủn nhưng lại truyền đến một cơn đau nhói, thì ra tay
trái vẫn còn đang truyền dịch, vừa cử động đã đụng phải bình
truyền dịch.
Hai tay cô nắm lấy tay
của anh, đặt lên mặt mình vuốt ve, chỉ lẳng lặng nhìn anh, một câu
cũng nói không nên lời.
Anh vẫn không đồng ý
làm phẫu thuật, bất kể cô có nói gì anh cũng không chịu, tên Giang
Vũ Chính này, một khi đã quyết định chuyện gì thì dù có là ai
cũng không có khả năng thuyết phục được anh.
Cả đêm qua cô đều không
ngủ, nương theo ngọn đèn yếu ớt nhìn anh cau mày ngủ, vô kế khả thi.
(không có mưu kế nào thích hợp để thực hiện.)
Cúi đầu, nhắm mắt
lại khẽ cắn lên môi của anh, đầu lưỡi của cô như một con cá nhỏ trơn
trượt đảo quanh trong miệng anh, cuối cùng chậm rãi rời khỏi, nhìn
đôi mắt ngập tràn sương mù của anh, lòng có vô vàn yêu thương.
Anh chỉ cười khẽ,
thật lâu sau mới nói một câu: “Chưa đánh răng nha.”
Cô không nhịn được
cười lên, tên quỷ hẹp hòi này vẫn còn nhớ chuyện này.
Lúc anh vừa tỉnh ngủ
luôn quấn lấy mà hôn cô, dường như mỗi buổi sáng đều làm cho cô đến
công ty trễ hơn một tiếng. Cuối cùng có một lần cô vội đi họp, bất
đắc dĩ phải kí thỏa thuận với anh, từ nay về sau mỗi buổi sáng chưa
đánh răng thì không được hôn cô, khiến cho mỗi buổi sáng anh chỉ có
thể đáng thương nhìn cô xuống giường.
***
“Anh muốn xuất viện.”
Xe lăn ngừng lại bên cửa sổ sát đất, anh chỉ nhìn xuống đường phố
đang trong giờ cao điểm, giọng nói nhàn nhạt xuyên qua những cỗ xe
không ngừng di chuyển vang lên, khuôn mặt bình tĩnh không chút rung
động.
“Được” Hinh Ý ôm lấy
anh từ phía sau, đầu tựa vài bờ vai anh, mặt đối diện với cằm của
anh, hít lấy hương thơm nhàn nhạt sau khi rửa mặt của anh, như là một
loại không khí tươi mát từ rừng sâu làm cho cô say lòng.
Anh không ngờ cô lại
thoải mái đồng ý như vậy, sau khi sững sờ lại tỏ ra bình tĩnh, khóe
miệng nhếch lên một nụ cười nhẹ mang theo một chút tình cảm phức
tạp.
“Nhưng mà trước khi
xuất viện em muốn anh cùng đi đến một nơi.” Mái tóc bồng bềnh như
nhung của cô nhẹ nhàng cọ vào cổ anh, như muốn làm cho nơi đáy lòng
mềm mại nhất của anh xúc động.
Cô tháo kính của anh
xuống, ghé vào tai anh dịu dàng nói: “Nhắm mắt lại trước, sẽ đến
ngay thôi.”
Anh để cho cô tùy ý
làm gì thì làm, nhìn đôi mắt đang gần sát mặt anh, tuy lòng tràn
đầy nghi vấn nhưng vẫn mỉm cười để cho cô đẩy anh đi.
Hinh Ý chỉ khẽ mỉm
cười, vừa giúp Vũ Chính ra khỏi phòng bệnh, miệng còn nhắc đi nhắc
lại: “Nhắm mắt lại, không cho phép nhìn lén nha.”
Đôi mắt bình thản như
nước của anh lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ, dù anh có mở mắt, với
thị lực lúc này cũng không thể nhìn thấy rõ lắm.
“Giờ thì có thể mở
mắt ra chưa?” Anh vẫn nhắm mắt như trước, khóe miệng hơi mỉm cười,
cẩn thận hỏi.
Cô ngồi xổm xuống bên
cạnh anh cẩn thận đeo mắt kính lại cho anh, “Được rồi, giờ thì có
thể mở mắt ra.”
Anh chậm rãi mở to hai
nhắm, lúc nhìn thấy hình ảnh trước mắt, khuôn mặt luôn bình tĩnh
không có cảm xúc gì trong nháy mắt như bị một hòn đá nhỏ đánh vỡ.
Môi của anh hơi mở ra nhưng lại không nói nên lời, khuôn mặt tràn đầy
mong đợi cùng bất ngờ vui sướng, trong ánh mắt cũng đều là vẻ dịu
dàng sủng nịnh.
Đây là cánh cửa thủy
tinh sát đất cực lớn trước phòng trẻ sơ sinh của bệnh viện, bên trong
là những đứa trẻ oe oe khóc, có những đôi mắt to ngập nước đang thăm
dò hoàn cảnh lạ lẫm xung quanh, thậm chí còn có cả bé đang mở to
miệng cười với bọn họ…tất cả những sinh linh bên trong đều tượng
trưng cho một sinh mạng mới bắt đầu, đều là mọi ngọn nguồn của hy
vọng.
Cô đứng bên cạnh nhìn
bộ dạng ngây người của anh, nắm lấy tay anh đặt lên trên bụng của
mình, nhìn về phía những đứa trẻ sơ sinh đáng yêu tinh khiết kia, mỉm
cười nhẹ nói: “Tám tháng nữa, bào thai trong bụng em cũng sẽ như
chúng nó, mở to hai mắt thăm dò thế giới hoàn toàn mới lạ này…”
Không biết anh có nghe
thấy lời cô nói hay không, chỉ hết sức chăm chú nhìn nhưng đứa trẻ
trong phòng kia, những đứa trẻ mắt xanh tóc vàng kia đã khơi gợi lên
khát vọng sâu nhất nơi đáy lòng anh, chỉ đơn thuần mà giản dị như
vậy thôi.
“Tám tháng sau anh có
thể nhìn nó đến với thế giới này, tự tay cắt cuống rốn cho nó…có
thể dạy nó nói chuyện, nghe nó lần đầu tiên gọi ba ba, có thể nhìn
thấy nó tập tễnh bước đi đến tự do chạy trốn…anh có thể nhìn thấy
sinh mạng của nó bắt đầu rồi sinh trưởng, sao bây giờ có thể dễ
dàng từ bỏ cơ hội này chứ? Làm sao anh có thể cướp đoạt quyền được
hưởng thụ sự yêu thương của một người cha của nó chứ?” Lời nói của
cô rất nhẹ nhưng lại nặng nề nện vào lòng anh.
Cô dựa đầu vài đùi
anh, nước mắt rơi trên tấm chăn lông dày trước mặt, nhanh chóng biến mất
dạng, hít hít mũi, ngẩng đầu lên nhìn vào ánh mắt của anh nói:
“Đừng tàn nhẫn như vậy…” rồi duỗi tay ra nắm chặt lấy đôi tay run rẩy
của anh, dùng hết sức, dường như đang truyền cho anh tất cả sức mạnh
của mình.
Anh chậm rãi cúi đầu
xuống, môi mím lại thật chặt, nhìn chăm chú vào ánh mắt cầu khẩn
của cô, nặng nề bi thống mà nhắm mắt lại, ngay cả hàng mi cũng run
rẩy, cuối cùng chẫm rãi mở mắt ra, nhìn cô cố gượng cười một cái.
Cô cũng không nhịn
được nữa, ghé vào đùi anh khóc lớn, dường như muốn thổ lộ ra tất
cả những uất ức của những ngày qua.
***
“Quá trình phẫu thuật
sẽ như thế nào?” Vũ Chính bình tĩnh ngồi trong phòng làm việc của
bác sĩ hỏi những vấn đề liên quan đến cuộc phẫu thuật lần này,
ngồi bên cạnh anh là Hinh Ý đang nắm chặt lấy bàn tay khô lạnh của
anh.
Vị bác sĩ chừng bốn
mươi tuổi đeo mắt kính đầu trọc lấy từ trên giá sách mô hình đại
não cùng đầu lâu nhựa xuống. Anh ta một tay chuyển động mô hình, dùng
bút máy khoa chân múa tay giải thích bằng tiếng Anh đặc sệt giọng Tây
Ban Nha vị trí của hai khối máu tụ cùng vị trí chèn lên não của
anh. Anh ta còn chỉ vào đầu lâu vị trí cắt bỏ khối máu tụ ra cho
bọn họ xem, “Chúng ta chỉ cần rạch ra từ nơi này của đại não, lấy
khối màu ra là được.”
Hinh Ý nghe nói như
vậy thì hít một hơi thật mạnh, tuy trong lòng cực kì căng thẳng nhưng
vẫn trấn định nhìn về phía Vũ Chính. Lại không nghĩ tới Vũ Chính
vẫn lạnh lùng như cũ, dường như người làm phẫu thuật không phải là
anh, người sắp bị mở hộp sọ ra cũng không phải là anh.
“Cuộc phẫu thuật sẽ kéo
dài bao lâu?” Vấn đề của anh khách quan mà nói thì rất nan giải,
nhưng anh vẫn bình tĩnh như đang bàn luận về thời tiết.
“Có thể là khoảng
tám đến mười tiếng.”
“Không có ai, không có
cách nào có thể xác định được thời gian cụ thể sao?” Lần này là
Hinh Ý mở miệng, dù cho đã cưc kì đè nén nhưng vẫn nghe thấy sự sỡ
hãi run rẩy.
“Phần lớn thời gian
phẫu thuật…” bác sĩ giải thích: “Chỉ dùng để mở hộp sọ ra, nhưng
mà căn cứ theo kinh nghiệm mà nói thì ngay ở khu vực kia, bình thường
lượng máu chảy ra rất lớn. Đương nhiên nếu như là bởi vì trong lúc
phẫu thuật phát sinh những biến cố không thể lường trước được làm
cho máu chảy nhiều thì có thể tiến độ phẫu thuật sẽ chậm hơn rất
nhiều.”
Vũ Chính chỉ lẳng
lặng nghe bác sĩ giải thích, không nhìn ra bất kì cảm xúc gì.