Ngày sinh nhật của Lâm
ba bầu trời sáng sủa lạ thường, quét hết những âm u của trời đông
tuyết rơi vài ngày nay, từng vệt nắng bao phủ lên tuyết trắng, phản
chiếu ánh sáng dìu dịu. Người giúp việc lẳng lặng quét hết những
bông tuyết, cách đó không xa ven hồ có một ông lão hàng xóm đang tản
bộ, tất cả đều chìm trong yên tĩnh không thể tưởng tượng được.
Hinh Ý mặc một bộ
váy lụa màu trắng nhìn ra cảnh vật ngoài cửa sổ, vốn là một buổi
sáng sớm làm cho người ta vui sướng nhưng cô lại không có cách nào
làm cho mình vủi vẻ. Từ sáng sớm Vũ Chính đã ra ngoài, nói là hôm
qua để một phần văn kiện quan trọng trong văn phòng nên hôm nay nhất
định phải kí tên để gửi sang Mĩ. Anh nói cô cứ trực tiếp lái xe đến
nghĩa trang, không cần chờ anh.
Cảm xúc trong lòng bị
đè nén, như là có một khối khí ép người ta bay lên đồng lại lại
nhanh chóng rơi xuống, quấy nhiễu làm cho cô không thể tập trung tinh
thần. Hôm nay là sinh nhật của ba ba, cô nhớ rõ lần cuối cùng đến
chúc mừng sinh nhật ba, món quà của cô là một chiếc nghiên mực Đoan
Khê (một loại nghiên mực nổi tiếng xuất xứ từ vùng Đoan Khê, Quảng
Đông, Trung Quốc) có hình hoa hồng cùng hoa văn trang trí màu tím, một
món quà rất tự nhiên đơn giản nhưng lại lại ba khen nửa ngày, nói
Hinh Ý của ba hiểu lòng ba nhất. Những người khác tặng cái gì mà
ngọc bội, tranh vẽ đều không ý nghĩa bằng cái này.
Thật ra khi đó cô không
nói cho ba biết đó là do Vũ Chính thay cô quyết định. Anh tôn kính ba
như vậy, hiểu lòng ba như vậy, lại là người yêu quý ba sâu sắc nhất.
Đây là việc cô không có cách nào lý giải được, có lẽ ngày đó ba cô
nói đúng, tâm tư của Vũ Chính quá sâu xa.
Thật ra thì nơi sâu
nhất trong lòng cô vẫn luôn để ý đến cái chết của ba, nhưng lại không
thể nói được cảm giác với Vũ Chính là thế nào, không phải hận
cũng không phải oán. Trong lòng cô thật ra cũng hy vọng cái chết của
ba không liên quan đến Vũ Chính, nhưng lại không có cách nào không tuân
theo sự thật.
Thật ra, khúc mắc cô
vẫn chưa hề dám mở ra, hai người bọn họ chỉ luôn né tránh, đợi đến
khi mẹ cô bộc phát thì mới phát hiện thì ra vẫn luôn giữ trong lòng,
chỉ là bọn họ luôn tự lừa mình dối người mà thôi.
Xe dọc theo con đường
núi đi về phía trước, những người làm vệ sinh từ sáng sớm đã quét
sạch hết tuyết trên đường, ánh nắng rơi xuống mặt đường ướt sũng,
ánh lên những tia sáng chói mắt.
Cô vững vàng đỗ xe
tại bãi, lại phát hiện xe của Vũ Chính đã đậu ở đây, trong lòng
kinh ngạc không thôi, không phải anh đã về công ty lấy văn kiện sao? Sao
lại có thể đến đây nhanh hơn cả cô?
Nhưng khi cô bước ra xe,
nhìn thấy Vũ Chính đang “đứng” trên những bậc thang đi lên núi, cô kinh
ngạc cứng ngắc đóng cửa xe lại, những ngón tay nắm chặt lấy chìa
khóa, thẳng tắp đi tới.
Vũ Chính của cô, mặc
áo khoác màu đen ngoài chiếc áo sơ mi đen, tuy tay chống nạng nhưng
lại “đứng” đó chờ cô, giống như năm đó đang học đại học ở nước
ngoài anh cũng đến tìm cô, cũng mặc áo khoác đen giống vậy đứng
trước tòa nhà trong trường chờ cô, vẫn đứng yên đấy mỉm cười chờ cô
bước tới.
Cô càng chạy càng nhanh,
cuối cùng đi đến trước mặt anh gắt gao ôm lấy anh, ôm cả vòng eo của anh
cũng không hết một vòng tay nhưng khi chạm vào thì trở nên cứng ngắc,
lòng cô đột nhiên mát lạnh. Sáng sớm hôm nay anh gạt cô nói ra ngoài
đi đến công ty nhưng thật ra là đi mua giá đỡ. Cô nhớ lúc ba được hạ
táng, cô cũng đã đứng ở đây nói chuyện với anh, anh đều luôn nhớ rõ,
không hề quên.
Câu nói “If you would go
up high, then use your own legs! Do not let yourselves carried aloft; do not
seat yourselves on other people's backs and heads.” Ngay cả chính cô cũng
thấy đau lòng, cô làm sao có thể yêu cầu xa vời như vậy với anh?
Vũ Chính nắm chặt
lấy đôi nạng, cúi đầu khẽ nói trên đỉnh đầu cô: “Hôm nay anh rất đẹp
trai nhỉ?” Giọng nói dương dương đắc ý như vậy, nhưng Hinh Ý biết anh
không muốn để cho mình nhớ đến chuyện trước kia mà thôi, hốc mắt sớm
đã nhòa lệ.
Chậm rãi buông tay ra,
ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt của anh, khẽ nở nụ cười, giờ khắc này,
quên hết tất cả, thế giới dường như chỉ tồn tại hai người bọn họ.
Cô rất thích ngẩng đầu lên ngắm nhìn anh, nếu như không phải đang
chống nạng thì anh giống như một Giang Vũ Chính tráng kiện nhanh nhẹn
trước kia như đúc. Cô chỉ biết cười ngây ngơ, cười đến thê lương như
vậy, biết rõ anh phải dùng chiếc nạng chống đỡ thân mình mới có
thể đứng thẳng như vậy nhưng trong lòng vẫn điên cuồng lừa gạt mình
rằng anh vẫn luôn đứng như vậy.
Vũ Chính nhìn về
phía bậc thang cao nhất, có chút áy náy nói: “Tha thứ cho anh không
thể nắm tay em lên đó.” Thật xin lỗi, chỉ có thể dùng cách này để
đi lên, nhưng anh vẫn không thể nào quên lời cô nói khi chôn cất Lâm ba,
giọng nói của cô châm chọc mỉa mai anh tàn phế. Loại đau đớn khắc
cốt ghi tâm kia làm cho anh trong từng đêm cô đơn lẳng lặng vuốt ve đôi
chân tàn phế của mình mà không có cách nào ngủ say.
Từ lúc đó trở đi,
trong lòng anh đã có tâm ma. Anh tự nói với mình cuối củng sẽ có
một ngày anh sẽ đứng trước mặt cô mà “đi” lên, dù cho chỉ có thể
dùng phương pháp như vậy. Ngón tay anh nắm chặt đôi nạng, lại tỏ vẻ
thoải mái nói với cô: “Đi thôi.”
Nhưng khi Hinh Ý chứng
kiến dáng vẻ gian nan bước lên từng bậc cầu thang của anh, cô tình
nguyện để anh không phải mang theo cái thứ quỷ quái đó. Anh phải dùng
hết lực hai cánh tay, nghiêng người về phía trước để nửa người dưới
có thể “bước đi”, giá đỡ có thể có tác dụng cố định nhưng không có
cách nào làm cho phần eo của anh di chuyển một chút. Chỉ đi không đến
một phần mười con đường thì cô đã nhìn thấy các cơ bắp của anh căng
ra, trên trán đẫm mồ hôi, tay đau khổ chèo chống đôi nạng đang run rẩy,
lòng của cô cũng theo đó mà run lên.
Cô không dám nói anh
hãy nghỉ ngơi một chút, Giang Vũ Chính là một người kiêu ngạo thế
nào chứ? Cô càng không dám tỏ ra khẩn trương trước mặt anh, anh không
muốn để cô thấy vẻ bất lực của mình, lại càng không muốn cô nhìn
anh bằng đôi mắt đáng thương, mặc dù có là đau lòng mà không phải là
đồng tình.
Mỗi bước đi anh đều
bước rất chậm, cô chỉ có thể cố gắng phối hợp với bước chân của
anh, cũng không dám vươn tay ra dìu anh, mỗi khi anh dùng sức lực toàn
thân mà nâng cơ thể lên từng bậc thang, mỗi một bước cô đều cảm giác
như ai đó đạp mạnh vào lòng mình. Rốt cuộc ở đây có bao nhiêu bậc
thang vậy? Sao đi cả một thế kỉ mà vẫn chưa hết chứ?
Bình thường chỉ cần
hơn 10 phút đã lên đến, nhưng bọn họ phải đi hơn hai tiếng mới chinh
phục được những bậc thang kia, Hinh Ý nhìn lại đồng hồ thì cảm thấy
kinh hãi, cao như vậy, uốn khúc như vậy, dài như vậy, nhưng anh vẫn
cắn răng đi từng bước một lên đây.
Nhìn đôi tay càng lúc
càng run rẩy của anh, cùng với cả thân thể đều có chút run rẩy, cô
đau lòng lấy khăn lau mồ hôi trên trán cho anh, nhẹ nhàng nói: “Em gọi
Kelvin mang xe lăn lên đây được không?” Đi hết những bậc đá còn có một
con đường mòn đến khu mộ, cả nghĩa trang đều xây dựng trên sườn núi,
càng lên cao càng thanh tĩnh, càng có khí thế. Mà ngôi mộ của Lâm ba
cũng nằm trên đỉnh núi, cho nên lên đến nơi rất mất công sức.
Vũ Chính cũng không
liếc nhìn cô lấy một cái, tiếp tục đi thẳng về phía trước, đi thật
chậm, lại như vô cùng quen thuộc đường đi, cô cũng vô cùng nghi hoặc,
lần đầu tiên anh lên đây sao có thể quen thuộc vị trí như vậy?
Mộ của Lâm ba nằm trên
nơi cao nhất của nghĩa trang, dựa lưng vào long cốt (xương rồng) của
núi, trước mặt là biển rộng mênh mông, năm đó đã mời thầy phong thủy
giỏi nhất xem vị trí, nói tổ tiên chôn cất trong này, ở dưới mặt
đất không ngừng được bình an, sớm được siêu sinh, còn có thể có ích
cho con cháu đời sau.
Chính Hinh Ý cũng
không quá tin tưởng như vậy nhưng Lâm mẹ lại kiên quyết chọn chỗ này,
bà một mực tin vào Phật, tin tưởng có luân hồi, tin tưởng nhất định
có thể lại được làm vợ chồng với ba. Cho nên sau này mẹ đều ăn chay
niệm Phật, thành kính như vậy.
Hinh Ý đặt bó hoa
trước mộ ba, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Ba ba, con và Vũ Chính đến
thăm ba đây.”
Vũ Chính chỉ yên lặng
đứng đó, sóng vai bên cạnh Hinh Ý, cũng nói: “Ba ba” Trong lòng có
trăm ngàn cảm xúc ngổn ngang, rồi cái gì cũng không thể nói thành
lời.
Hinh Ý đứng trước mộ
phần của ba mà nhớ đến những lời dạy bảo của ba khi còn sống, từng
ly từng tí dạy bảo cô khi còn bé, không khỏi cảm thấy đau buồn, hốc
mắt hồng hồng nhưng nước mắt lại không rơi xuống.
Mà giọng nói nhẹ
nhàng của Vũ Chính lại vang lên, “Chuyện trước kia anh không có cách
nào nói rõ được, nhưng mà anh hy vọng em có thể tin tưởng anh, hiện
tại, sau này, đều đứng bên cạnh anh như vậy, được không?”
Giọng nói phảng phất
như được tuyền đến từ xa xăm, cô sửng sốt một hồi lâu mới biết anh
đang nói với mình, giọng nói này sao mà kiên định, ở trước mộ ba ba
muốn cô tin tưởng vào anh.
Cô cười cười, giúp anh
chỉnh lại cổ áo, nhìn vào đôi mắt dịu dàng của anh, nhẹ nói: “Đi.”
Anh cũng cười cười,
trả lời rõ ràng, “Ừ”
Hai người, bóng lưng
trải trên con đường mòn vô tận. Dù cho bước chân của anh có tập tễnh
cỡ nào, chỉ cần bên cạnh có cô là đủ rồi.
Hinh Ý nhìn những bậc
thang dài vô tận trước mặt, trong lòng còn chưa kịp lo lắng thì đã
bị người trước mặt làm cho hoảng sợ.
Lâm mẹ được thím dìu
lên, trong tay ôm loại hoa Lâm ba thích nhất khi còn sống, khuôn mặt có
chút tiều tụy, ánh mắt vốn thất thần lại đang nhìn Vũ Chính tràn
đầy phận hận, sắc bén trừng mắt với anh.
Mà lúc này Vũ Chính
lại lạnh giọng hỏi, “Sao con lại không có tư cách chứ? Con chỉ đến
thăm ba vợ con thôi.”
Lâm mẹ nghe thấy hai
từ ba vợ thì thở hổn hển hỏi ngược lại, “Trên thế giới này có đứa
con rể bày mưu giết chết ba vợ của mình để cướp sản nghiệp của ông
ấy sao? Giang Vũ Chính? Một đứa súc sinh như mày không có tư cách làm
con rể nhà họ Lâm.”
Hinh Ý thấy mẹ đang
tức giận vô cùng thì đau lòng nhưng lại không thể làm gì, mà Vũ
Chính gần đây sức kìm chế rất tốt lại như đang bị ma nhập mà giằng
co với Lâm mẹ, “Bày mưu cướp sản nghiệp nhà ông ấy?” Anh cười lạnh
một tiếng, “Sản nghiệp nhà ông ấy con không để vào mắt.”
Mà Hinh Ý thấy dáng
vẻ đau lòng của mẹ thì trừng mắt hét lớn với Vũ Chính, “Anh câm
miệng cho tôi.” Cô không kìm nén được nữa, dù cho sau khi lời nói ra
khỏi miệng sẽ là đau lòng không thôi.
Vũ Chính cũng trừng mắt
Hinh Ý, loại ánh mắt này, giống như là muốn xuyên thấu qua cô, yên lặng nhìn
cô, khóe miệng lại đột nhiên nhẹ nhếch lên, tự giễu, ánh mắt phẫn nộ trong
nháy mắt chuyển thành thê lương châm chọc. Siết chặt đôi nạng, không phải
cô đã lựa chọn đứng về phía nhà họ Lâm rồi sao? Anh vẫn không thể
là người quan trọng nhất. Dù cho làm tất cả vì cô, trong mắt cô anh
cũn không đáng gì.
Hinh Ý bất chấp ánh
mắt đau xót của anh, giờ phút này quan trọng nhất là ngăn hai người
kia lại, cùng thím dùng sức kéo mẹ đi về phía con đường mòn.
Vũ Chính cắn răng, hàm
dưới căng ra, lại nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng nói, “Giang Vũ
Chính, mày còn dám đến đây thăm anh cả sao?”
Trong ánh mắt Vũ
Chính hiện lên một cảm xúc không rõ ràng, chầm chậm tiến gần tới,
nhẹ giọng nói: “Thật ra thì hung thủ là ông.” Giọng điệu khẳng định
như vậy, không có chút nghi ngờ gì.
Lâm Đạt Quảng run rẩy,
ánh mắt tràn đầy sợ hãi, rồi lại đột nhiên cảm thấy anh không có
bất kì chứng cứ gì, càng thêm hung ác nói: “Mày còn ở đây mà chống
chế? Nếu năm đó mày không…”
Vũ Chính chỉ cúi đầu
nhẹ nhàng rót vào tai ông ta vài câu, sắc mặt Lâm Đạt Quảng đột nhiên
trở nên khẩn trương, sợ hãi, phẫn nộ, còn có sát ý điên cuồng. Không
có khả năng, không thể nào, Giang Vũ Chính làm sao biết được những
chuyện kia…
Lão ta dùng lực đẩy
Vũ Chính một cái, hoàn toàn không ngờ tới bọn họ đang đứng rất gần
những bậc thang. Bị người khác dùng sức đẩy ra nên Vũ Chính không có
cách nào cân bằng thân thể mình, cả người đã ngược về phía những
bậc thang đá phía sau, mà Lâm Đạt Quảng đột nhiên bừng tỉnh từ những
lời nói của Vũ Chính. Lão ta vốn đang đứng trước mặt Vũ Chính,
hoàn toàn có thể níu anh lại, nhưng mà lão ta làm sao có thể chứ?
***
Hinh Ý cảm thấy giống
như lúc ở Chamonix, cô đứng đợi trước cửa phòng phẫu thuật, cô một
mực chờ đợi, chờ đợi thời gian dài như vậy, đợi rồi lại đợi, sao
anh vẫn chưa ra? Vũ Chính của cô sao lại chưa ra? Đợi đến khi cô cảm
thấy như trái tim sắp vỡ ra, loại cảm giác này đã không còn có thể
dùng hai chữ đau đớn để nói rõ.
“Bà Giang, cô xử lý
vết thương trên tay trước được không?” Y tá nhẹ nhàng lên tiếng, mà cô
dường như không hề nghe thấy. Cúi đầu nhìn vết thương trên tay, đó là
vết thương do móng tay, khi đó cô hung hăng đẩy thím ra, móng tay của
thím rạch trên da cô nhưng cô lại tuyết đối không cảm thấy đau.
Khi cô dỗ dành được
mẹ quay đầu lại thì đã nhìn thấy cảnh Vũ Chính bị đẩy ngã xuống
nhữn bậc thang, cô còn chưa kịp phản ứng gì thì anh đã ngã xuống, cô
thét chói tai, không ai để ý đến cô, mẹ còn nói bên tai cô, “Cuống
cùng cũng bị báo ứng…”
Cô dùng hết mọi khả
năng của mình để bảo vệ người nhà nhưng lại dùng cách này để làm
tổn thương người cô yêu nhất, móng tay của cô đâm sâu vào lòng bàn tay
nhưng lại không có cách nào kìm chế nỗi hận chính mình. Chú sao có thể
làm như vậy? Cô không thể tưởng tượng được chú lại có thể làm ra
chuyện như vậy.
Cô nhớ tới ngày đó
Vũ Chính đã nói với cô, “Nhân từ đối với kẻ thù là tàn nhẫn với
chính mình, hiểu không?” Mà cô chỉ nhẹ nhàng phản bác: “Em tuyệt đối
sẽ không để cho bản thân mình có kẻ thù.” Cô luôn cảm thấy Vũ Chính
không có cảm giác an toàn, luôn cẩn thận đề phòng như vậy, cần thiết
sao?
Hiện tại xem ra, người
đơn thuần chính là mình. Sự ngu xuẩn của cô đã hại anh.
Cô không thể làm được
gì, cô chỉ có thể bất lực đứng nhìn anh bị ngã xuống. Nếu như lúc
đó cô có thể dũng cảm hơn một chút cùng anh đối mặt với mọi người,
nếu như cô có thể kiên định tin tưởng anh hơn một chút, nếu như có
thêm một lần cơ hội nữa…
Cô ngẩng đầu lên nhìn
vào đèn phòng phẫu thuật, ngơ ngác nhìn, không biết mình đã đợi bao
lâu, bác sĩ từ trong bước ra, tháo khẩu trang trên miệng xuống, khẽ
mở miệng nói chuyện, cô giống như đang nghe, rồi lại như nghe không rõ
lắm.
“Có khả năng bởi vì
thân thể bên phải chạm đất trước cho nên phía bên phải của Giang tiên
sinh bị thương nghiêm trọng hơn bên trái…nứt xương chậu, gãy xương chân
trái…gãy xương cổ phải nghiêm trọng…gãy hai xương sườn…nghiêm trọng
nhất là đùi phải, đùi phải gãy hai chỗ xương, xương mắt cá chân phải
gãy nát…còn có…khả năng sẽ tăng thêm tàn tật…” Giọng nói đứt quãng
của bác sĩ lọt vào tai cô, mà cô chỉ mờ mịt nhìn vào phòng phẫu
thuật.
Cô không nhớ rõ đến
tột cùng bác sĩ đã nói những gì, cô chỉ như một khúc gỗ đứng ở
đó. Bác sĩ tưởng cô bị hoảng sợ nên an ủi cô: “Thật ra thì…” những
lời về sau của bác sĩ cô không thể nghe được, ánh mắt thẳng tắp
hướng về phía Vũ Chính được y tá đẩy ra ngoài.
Dáng vẻ khi ngủ của
anh vẫn yên lặng như trước, trán bị quấn băng gạc, bởi vì cằm bị
đập vào đá nên sưng lên một khối, chân tay đều quấn băng vải, hai chân
bó thạch cao được treo lên…
Ngón tay lướt qua làn
môi sưng lên của anh, quên mất đau lòng đến tột cùng là cảm giác gì,
bởi vì thật sự đã đau đến chết lặng. Nước mắt rơi trên chiếc giường
đơn màu trắng của anh, nhanh chóng biến mất không còn dấu vết, nếu
như những đau đớn kia có thể biến mất giống những giọt nước mắt này
thì thật tốt biết bao?
Nhưng mà cái cô sợ
hãi không phải là vì anh bị thương mà là vì ánh mắt cuối cùng khi
anh nhìn về phía cô, tuyệt vọng cùng thê lương như vậy, dùng hết tất
cả khí lực để nhìn.