Hinh Ý nhìn hoa hồng
trên bàn làm việc, kinh ngạc nói không nên lời, sửng sốt một hồi lâu
mới hồi phục lại tinh thần.
Khó trách vừa rồi sau khi
vào cửa, thư kí cùng các đồng nghiệp rất hăng hái nhìn cô, thứ này ở
đâu ra đây?
Người quen biết cô
cũng biết cô không thích hoa hồng, đây là do Giang Vũ Chính ban tặng,
bởi khi còn học đại học có bạn học gửi hoa hồng đến nhà cô, về sau
bị anh biết được, thật sự không ghen tuông mà chỉ phẫn nộ nói một
câu: “Người này thật là dung tục.”
Bị câu nói kia của anh
ảnh hưởng, cô cũng bắt đầu nhìn những đóa hoa hồng mà cười nhạt.
Cô cầm lấy hoa, tỉ mỉ tìm
tòi, không tìm thấy tấm thiệp hoặc một tờ giấy nào, càng không có
chữ kí người gửi.
Mà cũng không biết có
phải gửi nhầm hay không, cứ để đây đã.
“Năng lực bên ngoài
đều rất xuất sắc nha, nhưng mà Giang tổng so với phó tổng thì có
nhiều tiền hơn nha, cho nên tôi chọn Giang tổng.”
“Ai nói nhất định
Giang tổng có nhiều tiền hơn chứ? Nghe nói vị Lưu phó tổng này của
chúng ta mới chân chính là đại gia. Lúc trước ở Wall Street làm tổng
giám đốc một ngân hàng, nhưng về sau đột nhiên từ chức. Từ chức không
đến hai tháng thì ngân hàng mắc phải nguy cơ tài chính, báo chí nói
anh ấy đoán việc như thần, kịp thời nhảy ra, lúc ấy còn bán đi tất
cả cổ phần nắm giữ trong ngân hàng. Năm ngoái mới đến JL, mới có
mấy tháng thôi nha đã thăng lên vài cấp, nghe nói CEO JL Lý Tử Ngôn
cũng khen ngợi anh ấy không dứt miệng.”
Giọng điệu của anh
cũng rất nhẹ nhàng, nhưng Hinh Ý lại nhớ tới một người khác, đúng
vậy, có một người như vậy, anh luôn bận rộn làm việc cùng dự các
cuộc họp đến quên ăn, chính mình cũng không cảm thấy đói, chỉ đến
khi dạ dày đau nhói mới nhớ tới thì ra mình chưa ăn cơm.
Không biết, người kia
có ăn cơm trưa không.
Dư Chân nhìn dáng vẻ
có chút thất thần của cô, hình như có điều đang suy nghĩ, “Thích
không?”
Hinh Ý như bị
câu hỏi đột ngột của anh làm cho hồ đồ, nhăn nhó hỏi: “Thích gì?”
“Hoa hồng anh tặng
đấy.” Dư Chân nghiêm túc nói
Lúc này Hinh Ý mới
hồi phục lại tinh thần, thấp giọng lẩm bẩm: “Là anh tặng à?” dường
như đang suy tư gì đó.
Dư Chân lại cầm tay cô,
nghiêm túc nói, “Em có đồng ý cho anh cơ hội không?”
Hinh Ý hơi bị dọa,
đang ở nơi công cộng, bị người trong công ty nhìn thấy sẽ thành chuyện
chấn động, cô dùng sức giãy ra khỏi bàn tay của anh, nhưng anh lại
dùng sức rất nhiều làm cho cổ tay của cô thấy đau.
“Buông tay ra, người ta
nhìn thấy kìa.” Cô chỉ có thể trừng mắt nhìn anh.
Lúc này, cửa thang
máy bỗng ‘đinh’ một tiếng, làm cho hai người đang nhìn nhau không tự
giác đưa mắt nhìn về phía cửa thang máy.
Kelvin đứng phía sau
Vũ Chính chứng kiến cảnh tượng như vậy thì không khỏi sững sờ, có
chút kinh ngạc trợn mắt há mồm.
Mà Vũ Chính ngồi trên
xe lăn chỉ lạnh lùng quét mắt qua bọn họ, dương như xem bọn họ như
không tốn tại. Không đợi Kelvin kịp phản ứng, anh trực tiếp đẩy xe lăn
ra khỏi thang máy.
Kelvin đành phải lập tức
đuổi theo ông chủ, trước khi đi còn có ý tứ sâu xa thoáng nhìn qua Dư
Chân.
Hinh Ý lạnh lùng dùng
tay kia đẩy tay anh ra, ném lại một câu, “Chúng ta chỉ là bạn.” Sau đó
thì đi vào thang máy, nhanh chóng nhấn nút tầng 62, cửa đóng lại.
Dư Chân bất đắc dĩ
nhìn cửa thang máy đóng chặt lại, không nghĩ tới lần đầu tiên vụng
trộm đã bị bắt gian tại giường, chứng kiến Vũ Chính lộ ra một tia
sáng bén nhọn, anh dường như gặp phải việc gì rất thú vị.
Tuy khi đó đại sảnh
rất ít người nhưng vẫn có nhân viên trông thấy cảnh kia, vì vậy, quan
hệ mập mờ của bà Giang cùng phó tổng mới truyền khắp cả công ty.
Văn phòng tổng tài
lầu 75, không khí dường như cực kì lạnh lẽo, Kelvin cùng Hà Thư Mẫn
nhìn hai vị lãnh đạo của Giang Lâm, không dám nói một câu.
“Hạng mục này được
triển khai trong nước, trước mặt đối với việc mở rộng nó mà nói
thì không có chút ưu thế nào, chúng ta không thể kham nổi hạng mục
này, phải chi ra một khoản tiền khổng lồ, rủi ro quá cao.” Vũ Chính
bày ra một xấp văn kiện dày đến cả tấc, quăng một phiếu phản đối
thứ nhất cho hạng mục này.
Anh cũng không phải
người không phân biệt công tư, nhưng không biết vì sao đọc được nỗi bi
thương trong mắt Hinh Ý làm cho anh không có cách nào không nhìn
Giang Vũ Chính bằng đôi mắt tràn ngập địch ý.
“Tốt lắm, tôi cho anh
một tuần lễ giải trình tình hình trong nước, đồng thời làm một bản
kế hoạch tường tận đưa lên.” Vũ Chính dường như cũng không phải không
có chút dư âm nào với chuyện kia, anh cũng không mang chuyện làm ăn ra
làm trò đùa, hạng mục này tuy thoạt nhìn lợi nhuận rất cao, nhưng
giai đoạn dự tính trước rủi ro cũng không thể bỏ qua, anh nguyện ý
chờ Dư Chân giao lên một bản kế hoạch tường tận.
Lúc Hà Thư Mẫn bước
ra khỏi phòng Vũ Chính thì thở ra một hơi thật dài, hai người kia
nha, một người máu nóng sôi trào, toàn thân rực lửa, một người tá
lực đả lực (mượn sức đánh sức), thâm trầm nhưng sắc bén.
Thật là không phải
khó đối phó bình thường.
Trong thang máy, Dư Chân
dường như còn suy nghĩ vấn đề vừa rồi, mà vẻ mặt Hà Thư Mẫn thành
thật nói với anh: “Tuy tôi không phản đối lập trường của anh trong
chuyện này, nhưng tôi vẫn muốn khuyên anh một câu, Giang Vũ Chính không
phải là người dễ chọc vào, thật sự thì nghĩ cũng đừng nghĩ đối
nghịch với anh ấy.”
Vẻ mặt Dư Chân bình
tĩnh nói: “Tôi không nghĩ sẽ đối nghịch với anh ta, tôi chỉ xuất phát
từ lập trường của công ty mà thôi.”
Hà Thư Mẫn nhịn cười,
nói đi nói lại thì không phải anh cũng chí làm công cho anh ấy thôi
sao.
Nhưng không đến vài
ngày sau thì bộ phận nhân sự lại đưa ra một thông báo vượt ngoài dự
kiến của mọi người.
Lâm Hinh Ý trực tiếp
bị thăng lên làm CFO (Chief Financial Officer – giám đốc tài chính),
đồng cấp với Hà Thư Mẫn và Lưu Dư Chân, ngoài mặt thì nói là đã
trải qua cuộc họp ban giám đốc để quyết định, nhưng mọi người trong
công ty đều đồn đại nói Giang Vũ Chính muốn ngang tài ngang sức với
JL nên mới đưa vợ của mình lên.
Hinh Ý đứng từ lầu 73
nhìn xuống phong cảnh bên dưới, đây thật không phải là đẹp bình
thường. Bởi vì Giang Lâm mang kiến trúc song nam, ngụ ý Giang thị cùng
Lâm thị hợp thành một, văn phòng của Hinh Ý ở phía tây, văn phòng
của Vũ Chính lại ở phía đông, cho nên Hinh Ý ngẩng đầu lên là có
thể trông thấy phòng làm việc của anh.
Nhất định là anh cố
ý, lúc này Hinh Ý dừng công việc lại không tự chủ được ngẩng đầu
lên nhìn, cảm giác như mình đang đi rình mò thật biến thái. Có khi
buồn bực trong lòng nên dứt khoát kéo rèm cửa lại, khỏi phiền lòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT