Máy bay phát ra tiếng
rầm rì chạy nhanh trên đường băng, trong nháy mắt đã đâm thủng màn
mây, hướng thẳng lên trời. Tiếng nói của tiếp viên hàng không trong
buồng lái vang lên: “Máy bay đã lên đến độ cao 9000m, máy bay đã hoàn
toàn thẳng tiến lên tầng mây.”
Hinh Ý ngắm nhìn
những đám mây ngoài cửa sổ, lẳng lặng ngẩn người, cô đã trở lại,
suốt hai năm, cô đi một vòng trái đất, rốt cuộc đã trở lại.
Cô lơ đãng nhìn chiếc
vòng cổ của dân bản xứ còn treo trước ngực mình, nhớ đến người đàn
ông đã mang đến những niềm vui cho cô tại Autralia, trên mặt hiện lên
một nụ cười tươi.
Anh thật sự là người
tốt, cùng đi với mình ở châu Úc gần một tháng, dùng hết mọi cách
làm cho cô vui vẻ.
Tuy cuối cùng ngày
nghỉ của anh đã hết không thể không trở lại Mĩ, chính mình vẫn xem
anh như bạn, nhưng anh chỉ cười trừ, nói sau này nhất định sẽ có cơ
hội gặp lại.
Cô không thể phủ nhận,
đó là người đàn ông ngoại trừ Vũ Chính có thể chính thức đi vào lòng
cô, nhưng chẳng qua chỉ là một người bạn. Cô nói với anh rất nhiều
chuyện, hoặc cũng là mặc kệ người kia là ai, cô chỉ cần một đối
tượng để thổ lộ.
Thậm chí những yêu
hận đối với người kia cô cũng không hề giữ lại mà nói hết cho anh
nghe, có lẽ càng là vì một người chưa thân quen với mình cô mới có
thể dũng cảm nói ra những hoang mang và đau khổ của bản thân như vậy.
Cô chỉ muốn cùng một
người nào đó thoải mái tâm sự chuyện của cô, cô chưa từng nói ra tâm
sự của mình với bất kì ai.
Hơn một tháng Hinh Ý
đi cùng Dư Chân ở châu Úc trôi qua rất nhanh, một hôm, Dư Chân đưa cho
Hinh Ý một sợi dây chuyền của dân bản xứ, nói: “Chờ lúc em hoàn
toàn quên sạch về người đàn ông kia, anh có cơ hội không?”
Cô không trả lời, là
vì không dám trả lời, cô không dám thừa nhận mình sẽ cho phép những
dấu vết về người mà cả đời đều không có cách nào quên được biến
mất trong lòng mình.
Cô chỉ có thể nhìn
anh, dùng tình cảm của một người bạn mà trao cho anh một cái ôm,
“Cảm ơn anh.”
Anh đã biết câu trả
lời của cô, cũng không để lại bất kì phương thức liên lạc nào cho cô,
thong dong bước về phía trước. Anh biết rõ lòng của cô đã hoàn toàn
trao cho một người khác, nhưng mà anh vẫn phải liều mạng cố gắng để
mình không hỏi phương thức liên lạc với cô, có lẽ chỉ có thể xem
chuyến du lịch này như một cuộc gặp gỡ đầu tiên đẹp đẽ nhất.
Hinh Ý ở bên cạnh anh
xác thực đã học được rất nhiều điều, tối thiểu cô học được cách
phải làm cho mình luôn vui vẻ, rất nhiều chuyện chỉ cần bạn không
quá chấp nhất, thì ra cũng không khó đối mặt như vậy.
Cho nên cô quyết định
không hận Vũ Chính nữa, dùng hai năm làm cho mình bình tĩnh lại, cô
tự nói với mình, dù cho có một ngày gặp lại anh, cũng có thể làm
như người xa lạ mà lướt qua nhau, không còn cảm giác nào.
Nhưng mà, quyết định
từ nay về sau không hận anh nữa lại cũng không có một chút biện pháp
nào làm cho mình thôi không thèm nhớ đến anh nữa.
Lần này trở về là
vì lần trước lúc gọi điện thoại cho mẹ, mẹ nói quá nhớ mình. Thật
ra thì trong lòng cô rất rõ, tình cảnh của những người thân trong nhà
đang rất khó khăn, theo lời của dì nói thì chính là “Giang Vũ Chính
căn bản là đang đuổi cùng giết tận.”
Lúc ra đi, cô đã nói
với mọi người trong nhà sẽ không để ý đến chuyện thị phi gì nữa,
nhưng mà cô cũng hiểu được Giang Vũ Chính có thể làm được đến mức
nào.
Cô cười khổ, chuyện
trong nhà mình có thể nói mặc kệ nhưng làm sao mà không quan tâm
được, dù có nhẫn tâm thế nào thì cũng là người nhà của mình, lần
này dì và cậu đã tự mình đi cầu xin mẹ bảo cô trở về.
Thật ra thì lúc ra đi
cô cũng biết mình không có khả năng không trở lại, có lẽ như Dư Chân
nói, cô đang trốn tránh, nhưng mà cô có cách sao?
Về mặt tình cảm, ai
cũng không thể thật sự làm được việc lùi lại một bước trời cao
biển rộng. Có một số người một khi đã để ở trong lòng thì phải là
cả đời.
Lúc Hinh Ý xuống máy
bay, nhìn lên bầu trời bao la trên đỉnh đầu, trời đầy mây, lại nhìn
thấy mặt đất có vài vũng nước như là trời vừa đổ mưa, lúc này và
lúc ra đi có gì khác nhau? Hay là biến hóa quá lớn, lớn đến mức cả
cô cũng không có cách nào nhận ra.
Sân bay to như vậy,
sóng người tuôn ra, có người lưa luyến chia tay, có người tới đón
nồng nhiệt ôm nau, Hinh Ý lại phát hiện lúc này chỉ có một mình cô
lẻ loi, hành lí cũng chỉ có một chiếc ba lô.
Cô không nói với người
nhà hôm nay mình sẽ về, cho nên cũng không có bất kì ai ra sân bay đón
cô. Cô cũng biết rõ, người trong nhà trông ngóng mình trở về cùng
lắm cũng chỉ hy vọng mình có thể cứu vãn được tình thế.
Đột nhiên trong nháy
mắt, cô cảm giác được mình cũng không là gì cả, chỉ như một quân cờ
bị người khác nắm lấy, một quân cờ
người, mỗi một bước đều thân bất do kỉ. Cô có chút nhớ ba ba, người
ba cô luôn có thể ý lại làm nũng. Nhưng mà, người ba yêu quý của cô
sẽ không trở lại nữa.
Cô đi thật nhanh ngăn
lại ngàn vạn những suy nghĩ vẩn vơ của mình, cười khổ chính mình
vì sao cứ mang cảm xúc hối tiếc than thở như vậy.
Ra khỏi sân bay, cô
nhìn thấy xa xa có một chiếc xe, lòng trở nên căng thẳng, ngay cả hơi
thở cũng dồn dập. Trên đời này có ngàn vạn những chiếc xe giống
nhau, dù cho là hãng xe này cũng không phải chỉ có anh mới có. Nhưng
mà cũng lại nhịn không được mà run lên, lòng bàn tay thấm đẫm mồ
hôi.
Lái xe đứng bên cạnh
cửa xe nhìn thấy cô bước ra khỏi cửa chính thì đi về phía cô. Giờ
khắc này, cô có thể xác định nhất định là anh.
Làm sao anh lại biết
hôm nay cô trở về?
“Phu nhân, hôm nay tiên
sinh đặc biệt tới đón cô, hiện tại đang chờ cô trên xe!” Nói xong liền
ngăn cô lại, đưa tay về chiếc xe, vô cùng cung kính.
Hinh Ý cắn môi, dùng
sức đẩy anh ta ra, lạnh lùng bỏ lại một câu, “Tôi không phải phu nhân
của anh ta.” Sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Nhịp tim của cô nhanh
hơn, chỗ đấy chỉ cần đi về phía trước thêm một trăm mét nữa, nhưng
mà khoảng cách ngắn như vậy lại như là có đi cả đời cũng không hết.
Xe chậm rãi chạy đến
bên cạnh cô, phối hợp với bước chân của cô đi về phía trước, cửa sổ
thủy tinh chỗ ngồi phía sau chậm rãi hạ xuống, giọng nói mà hai năm
nay luôn quẩn quanh trong đầu cô cả ngày lẫn đêm vang lên, “Em còn đang
trốn cái gì nữa?” Giọng nói lười biếng mà lộ ra một vẻ mệt mỏi,
làm cho hốc mắt của Hinh Ý nong nóng.
Cô cười lạnh, cô đang
trốn? Cô đang trốn cái gì chứ? Ngay cả hung thủ giết người cũng không
cần trốn tránh, mà cô lại đang để ý cái gì chứ? “Rốt cuộc thì anh
muốn thế nào?” Cô dừng bước, nhìn về phía trước hỏi ngược lại.
Vũ Chính nhìn một bên
mặt quật cường của cô, nhàn nhạt mở miệng: “Hay là em đang sợ cái
gì?” Anh cũng cố gắng đè nén tâm tình của mình, từ lúc cô bước ra
từ sân bay thì ánh mắt của anh đã không rời khỏi cô, dù cho cách một
lớp thủy tinh nhưng ngay từ cái nhìn đầu tiên anh đã nhận ra cô. Không
phải là mơ, cô đã thật sự trở lại.
“Đã không sợ vậy thì
lên xe đi.” Anh thật sự giữ từng chữ như vàng ngọc, bởi vì sợ nói ra
thêm một chữ sẽ lộ ra tâm tình của anh bây giờ, tâm tình không yên như
vậy, tựa như một thiếu niên mười mấy tuổi ngây thơ.
Hinh Ý ngồi trên máy
bay mười mấy giờ vốn đã mệt mỏi, lúc này tâm tình lại kích
động như vậy, đầu óc trống
rỗng. Nghĩ thầm trong lòng, thật sự cũng không cần sợ, trước khi trở
về đã nói phải bình tĩnh là đối mặt, thành phố này mặc dù lớn
nhưng cả hai đều là người làm ăn, từ nay về sau cũng không thiếu cơ
hội gặp mặt, không bằng thì lúc này đối mặt luôn cũng tốt.
Cô cũng chưa từng liếc
mắt nhìn anh, đi thẳng sang bên kia mở cửa lên xe.
Sắc trời vốn đã tối,
trong xe lại không bật đèn, khoang xe mặc dù rộng rãi nhưng lại làm
cho Hinh Ý có một cảm giác bức bách khó hiểu. Lúc bước lên xe cô
chỉ đảo mắt liếc nhìn chỗ anh ngồi, nhưng khi nhìn thấy chiếc chăn
dày đắp trên chân anh, trái tim như bị đâm thủng, nhói đau từng cơn.
Cô thắt dây an toàn
lại rồi quay đầu nhìn sang cửa sổ, không liếc nhìn anh một cái, sợ
ngồi gần kề mà liếc nhìn anh sẽ khiến nước mắt nơi vầng mắt của cô
nhịn không được mà tuôn ra.
Vũ Chính cũng không
nhìn cô, chỉ nhìn về phía trước, vẻ mặt hờ hững, thật lâu sau mới
nói: “Em đã về.” Ba chữ đơn giản như vậy nhưng lại vô cùng kiên định.
Ba chữ ngắn ngủn, làm
cho trái tim Hinh Ý đập mạnh không thôi, không biết có một tư vị gì
đó đang quay cuồng trong lòng, làm cho cả cơ thể cô đều căng thẳng.
Anh dựa vào cái gì
mà có tư cách nói lên ba chữ kia, bất kể thế nào thì bọn họ cũng
đều không thể quay lại được.
Cô kiên quyết nói:
“Giang tiên sinh, hai chúng ta đã ly hôn vài năm trước rồi.” Bất kể là
thứ gì có liên quan đến anh, đều đã trở thành quá khứ.
“Ai nói chúng ta đã ly
hôn rồi?” Giọng nói của anh có chút vui vẻ, cho dù cô không nhìn thấy
nét mặt của anh nhưng cũng biết khuôn mặt anh đang rất vui.
Một người quen thuộc
như vậy, ngay cả trên mặt anh đang biểu lộ cái gì cũng có thể nghe
rõ qua giọng nói.
Hinh Ý đột nhiên quay
đầu trừng mắt nhìn anh, “Anh không kí tên?” vốn trong lời nói còn mang
theo một chút hung ác, nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt gầy gò của anh,
giọng điệu tực giác chậm lại.
Anh còn gầy hơn cả
lần cuối cùng cô nhìn thấy anh, khi đó cũng đã rất gầy, nhưng hiện
tại cằm dưới càng nhọn như đao khắc, giống như muốn so xem đến tột
cùng so với cái mũi cao thẳng kia thì cái nào sâu hơn.
“Lâm Hinh Ý trở nên ngây
thơ như vậy từ khi nào thế? Em nghĩ rằng chúng ta ly hôn thì Giang Lâm
có thể có bộ mặt như hiện tại sao?” Lời nói của anh vẫn ngả ngớn
như vậy, lời nói giống như đang xem Giang Lâm như một món đồ chơi trong
tay anh.
Giờ phút này cô hận
đến cắn răng, nói không nên lời. Đúng vậy nhỉ, nếu như tin tức ly hôn
truyền ra ngoài thì lúc này Giang Lâm sẽ không còn gọi là Giang Lâm
nữa, mà hẳn là đã nhập vào Giang thị rồi. Cô nhớ tới lúc kí đơn li
hôn, cô nản lòng thoái chí mà trao tất cả quyền cổ đông cho anh quản
lý.
Lúc đó, cô thật sự
vĩnh viễn không muốn trở về nha.
“Hay là em muốn từ nay
về sau Lâm thị không còn lưu lại một dấu vết nào trên đời nữa?” Anh
vẫn lơ đãng như trước, nhưng mà thật sự rất đau lòng cho Hinh Ý. Đó
là chuyện kiêng kị nhất của cô, ba cô cùng Lâm thị.
Hinh Ý không ngờ anh
lại có thể tuyệt tình như vậy, “Giang Vũ Chính, làm sao anh có thể
hèn hạ như vậy chứ?” Cô chỉ thấy đau lòng, đau đớn như vậy, không thể
hít được một ngụm không khí nào, ngực co rút quá kịch liệt.
“Dừng xe, tôi bảo anh
dừng xe.” Cô lớn tiếng quát lái xe, nhưng lái xe dường như không hề
nghe thấy.
“Sau khi trở về thì
hãy nghĩ cho thật kĩ xem phải làm gì bây giờ, em có thể trờ về hay
không trở về bên cạnh anh đều không sao cả, nhưng mà Lâm thị, em thật
sự có thể từ bỏ được sao? Còn những cấp dưới của em nữa?” Anh không
chút tình cảm nói, nói chậm như vậy, sợ cô không nghe rõ. Cuối cùng
mới nhẹ nhàng nói một câu: “Dừng xe.”
Xe chậm rãi dừng lại
ven đường, Hinh Ý như là trong xe có thứ gì dơ bẩn mà không thể chờ
đợi được cởi dây an toàn ra, mở cửa xe tức tốc đạp chân xuống đất,
rồi lại dùng lực đóng cửa xe.
Trong nháy mắt khi cửa
xe đóng lại, Vũ Chính thở dài như vừa đánh xong một trận chiến, cả
cơ thể ngả vào chỗ ngồi.
Anh phải diễn cảnh 1:
làm một kẻ ác trước mặt cô, chỉ cần có thể làm cho cô trở về bên
cạnh anh, anh không quan tâm phải dùng thủ đoạng gì. Nếu như anh thật
sự là ma quỷ thì hãy cứ để cho
anh đi thẳng xuống địa ngục đi!