-Tôi đã ngủ bao lâu rồi_Vẻ mặt mệt mỏi,môi khô khốc nói.
Henry thỗi cháo cho cô.
-Được 1 ngày rồi đấy,cô sốt cao lắm.
-Cám ơn anh.
Henry lo lắng nhẹ giọng nhìn cô.
-Không có gì đâu,tôi mới phải cám ơn cô vì cứu tôi mới đúng chứ.Tối qua đã xảy ra chuyện gì.?
Nguyệt Hàm sau trận mưa lớn,cô đau khỗ,chẵng biết phải đi đâu,không hiễu sao trong mơ màn vì lạnh cô chạy đến chỗ Henry.
Mặt Nguyệt Hàm buồn rời rợi,nhợt nhạt,cô không nói chỉ xoay đi nhìn ra ngàoi.
Cô tự hỏi”Nguyệt Hàm mày cũng đã có lúc đáng thương thế này.Hắn có biết mình đang ở đây không.Chắc không đâu..tên dâm đãng đó hẵn đang phóng túng vui vẻ.Chết tiệt..mày lại nghĩ về hắn làm gì chứ”
Trông biễu hiện kì lạ,lúc trầm ngâm,lúc nhăn mặt rồi ngục đầu của Nguyệt Hàm.Henry khó hiễu.
-Cô không sao thật chứ._Henry sờ trán cô.
Sự ân cần của Henry làm Nguyệt Ham 2hơi hỏang,cô rụt người lại phản xạ.
-Không,tôi chỉ hơi mệt,muốn nghĩ ngơi.
-Vậy cô nghĩ đi._Henry dịu dàng đỡ cô nằm xuống,đấp chăn lên.
Nguyệt Hàm bất giác nắm tay Henry khiến anh ngưng hành động kéo chăn cho cô.Anh nhướng mày nhìn cô.
-Đừng đi quá giới hạn,tôi và anh là 2 con người khác nhau._Cô nhìn anh chóp mắt,cô hi vọng henry đừng quá lúng sâu vào mớ tình cảm bồng bông này.Bản thân cô đã thấy rắc rối lắm rồi.Cô cũng không muốn làm Henry tổn thương,vì cô nhận thấy tâm tình của Henry.
Henry thở mạnh,có một chút tuyệt vọng trong đối mắt lai ấy.Henry quay lưng lại.
-Cô yên tâm đi,không như cô nghĩ đâu.Cô ngủ đi,đến giờ uống thuốc tôi gọi cô dậy.
Nói xong cái t6ám lưng rắn chắn ấy bước đi ra ngàoi.
Nguyệt Hàm nhìn Henry mang 1 sự ưu tư,khiến cô thấy nặng nhọc,cô thở hắc ra,cô mong lung nhìn xa xăm.
“Cha..mẹ,con phải làm sao đây.Nếu có thể con đi theo cha mẹ được không.Mục đích con tồn tại là gì.? Cha mẹ đợi con nha,đến khi con trả thù xong con sẽ tới gặp 2 người.Ở đây thật cô đơn ”
Cô chán nản,sự bi thương trong ánh mắt cô đã tràn ngập nước.Khóe mắt cô tràn ra lăn dài xuống.Cô rối bời trong suy nghĩ.Cô bây giờ yếu đuối thế sao.
Cô nhớ lại những hình ảnh hôm qua.Max và Thiệu Mĩ khiến lòng cô đau nhói,cô ghét cảm giác này,cô hận mình tại sao lại dề dàng động như thế.Cô cười chua xót”Lão đại..anh thắng rồi,cuộc chơi này anh thắng hoàn tòan.”
--Sau kì vậy,đã 3 ngày rồi không nhìn thấy Nguyệt Hàm đâu,con khỉ đột đó đi đậu vậy không biết nữa_Lạc Tư sốt ruột,đi qua đi lại.
Lowrand ngồi điềm tĩnh,giang 2 tay ra dựa cào sôpha.
-Chú em đừng đi qua đi lại nữa được không,nhìn chóng mặt quá!
-Con khỉ đó biến mất,không biết đang ở đâu nữa,không biết đã xảy ra chuyện gì..haiz.._Lạc Tư lo lặng,nét mặt hơi căng thẳng.
Lạc Thần lên tiếng.
-Từ bao giờ cậu lại lo lắng cho Nguỵệt Hàm nhiều vậy.Không lẽ…cậu thật sự đã..đã..
-Đã cái gì.?Sau cứ mở miệng là ngi ngờ tào lao thế.Con khỉ đó cũng như anh me trong Sat Bang thôi.Tôi chỉ là đang..đang có chuyện cần tìm cô ta thôi.
-Chuyện gì quan trọng dữ vậy.Chú em không cần giả vờ làm gì,haha.Con nhóc đó ranh ma như vậy ai làm gì được nó_Lowrand cười châm biếm.
Có 1 người luôn im lặng,như chẵng hề để tâm tới,nhưng mi mắt giờ lại khẽ rung.Max đọc báo xong lại lạnh lùng lên tiếng.
-Tìm cô ta về đây.!
Một sự ra lệnh,làm mọi người cứ ngỡ ngàng,nhìn thì chẵng quan tâm đến,nhưng thật ra lại rất để tâm.
Lowrand cười mĩm,chỉ có Lowrand mới nhìn thấu được t6am tình Max
------------------------------------------------
Reng—Reng---
Chuông cửu nhà Henry.
-Ra đây—Henry vội vả mở cửa.
Đều làm Henry giật mình người,anh hoàn tòan ngạc nhiên trước mặt anh là 1 người đàn ông mang 1 khí chất áp đảo rất lớn,mùi sát khí và ánh mắt quỷ dị khiến anh khó chịu am nhíu mày.
-Anh là?
Dương Vĩ không thèm để ý,mắt liếc qua 1 cái.Định vị dò tìm cho biết Nguyệt Hàm đang ở đây.
Không ngờ cô ta dám ở cùng người đàn ông khác.
Dương Vĩ bá đạo hất người Henry bước thẵng vào nhà.
-Anh là ai,sao vào nhà người khác tự tiện như thế.Này..Này!_Henry cau bước vội theo.
Nguyệt Hàm ở trong sân vườn nhỏ,đang cho con Bối bối (chó bắc kinh) ăn.cô vuốt vẻ âu yếm.
Nghe thấy tiếg chuông,cô tò mò mĩm cười xoay qua định hỏi henry.
-Henry ai tới nhà anh vậy.
Nụ cười trên môi chợt vụt tắt thật nhanh.
Gương mặt quen thuộc mang đầy sát khí.Cô vừa nhớ và hận.
Cái dang cao ngạo,lạnh lùng đó khiến cô chán ghét.
-Đi về_Hắn nghiêm giọng sắc lạnh nhìn cô.
Cô vùng tay ra khỏi hắn:-Không,t6oi muốn ở đây.
Đôi mắt hiện lên sự tà độc,hắn hiện lên sự giận dữ.Gằng từng tiếng.
-Mau.Theo.Tôi.Về.Ngay.
-Tôi không đi.Đủ rồi,buông tôi ra_Cô sợ thật,nhưng tính tự cao của cô cũng không vừa.Cô bướng bĩnh giằng tay ra.
Henry bước tới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT