-Thiếu Thất_âm lãnh cô đọng lại vang lên 1 lần nữa,Nguyệt Hàm cảm thấy lạnh run,giống như âm thanh gọi hồi ghê rợn.
-Max ah! Lâu ngày chúng ta không có dịp gặp nhau thế này,đừng làm ra vẻ đáng sợ thế chứ.!_Thiếu Thất rất tự nhiên,nhìn Max tỏ vẻ dửng dưng,bình ổn còn cười cười ma mị.
-Ngươi đến đây..chẵng lẽ chỉ vì đã lâu không gặp ta._Ánh mắt tà độc chiếu lên người Thiếu Thất,trong bong tối len lỗi ánh sáng gương mặt kia mang đầy sát khí.:-Nếu có chuyện gì,cũng không nên lén lúc vào đây bất minh.Ngươi đừng bảo ta là đi nhầm phòng.
-A..haha.._Thiếu Thất hơi cứng người,bị nói phủ đầu có chút chột dạ,nhưng vẫn cười phì,tỏ ra không hề hứng gì:-Nào đâu,thật ra tôi đến tìm người.
Câu nói làm Nguyệt Hàm có phần kinh ngạc,hơi lo sợ,nhìn về phía Max.Nó thít 1 hơi thật sâu đè nén không khí lãnh khốc của Max tỏa ra.
Max nheo mắt,Tay bỏ vào túi quần,môi nhếch lên:-Người của Thiếu Thất đi lạc vào đây sao?._Giọng ngày càng trầm thấp,liếc nhìn qua Nguyệt Hàm,làm nó có chút hoảng lọan:-Người lẻn vào đây tìm người,có phải không đúng.Nếu có người của Thiếu Thất lạc mất thì nên nhờ Lạc Thần tìm ra.Nhưng 1 khi ngươi bất minh vào đây,đến tận phòng người của ta mà quấy rầy,nghĩ xem ta nên giải quyết người thế nào..Thiếu Thất…
Thiếu Thất mặt trở nên tối sầm,có phần không vui,thể hiện rõ trên nét mặt.Nhưng lại vẫn nói với vẻ điềm tĩnh.:-Max,anh là đang trách tội tôi._Nhìn vẻ tàn khốc của Max,Thiếu Thất vẫn không 1 chút sợ mà nhúng nhường:-Tiểu Nguyệt chính là người tôi cần tìm.Nhưng do hiện tại là thuộc hạ của anh nên tôi lại rất khó gặp được,đành phải dùng cách này thôi.Xem ra anh là không thể bỏ qua.
Chưa để cho Max lên tiếng,khỏang vài phút im lặng,Thiếu thất lại lên giọng:-Hey…dù sao cũng gặp được người tôi cần tìm rồi.Không vội,hôm nay tới đây thôi.
Nói xong,vẻ quỷ dị gian tà xoay qua Nguyệt Hàm,nhìn vẻ mặt ngơ ngác của nó,Thiếu thất cười tươi,nụ cười khiến bao nhiêu cô gái say mê mệt,Nguyềt Hàm có chút ngây người.Thiếu thất lại gần nó,mi gió 1 cái—Chút—Tiểu Nguyệt Hẹn gặp lại em sớm.
Không biết sau cái àhnh động đó khiến người ở đằng sau đang đứng sừng sững càng tối đen hơn,mặt đanh sắt như 1 tản băng lạnh.
---Cạch—Khóa nòng súng được mở.
Mủi súng chĩa vào Thái Dương Thiếu Thất 1 lần nữa.Nhưng lần này không phải Nguyệt Hàm,mà là Max.Sặc mùi sát khí,băng lãnh đến mức,làm Nguyệt Hàm ghẹt thở.
Thiếu Thất nhướng mắt lên,phia qua cây súng,quan trọng lần này không phải vẻ thích thú cây súng như lần trước,lần này Thiếu Thất có phần khó chịu hơn,quan trọng al2 người cầm nó là ai.:-Max..anh..
-Có biết đụn vào người của ta sẽ có hậu qủa gì không?_Dùng lời bá độc,ngang tàn,Max 1 chút cũng không muốn cho kẻ khác phải sống yên khi chọc giận hắn.
-Xưa nay ..đàn bà của Max không thiếu,vốn anh cũng không hề hẹp hồi,chẵng lẽ 1 người phụ nữ thôi mà anh cũng…_Nói đến đây Thiếu Thất nhõe miệng cười,chẵng hề run sợ hay phản ứng kích động.Anh đánh ngay vào trọng tâm:--Chẳng lẽ…Cô ta là người phụ nữ quan trọng của anh sao.?
Nguyệt Hàm kinh người.Trừng mắt lớn.Cái gì àm người phụ nữ quan trọng,hắn ta đang nói cái quái gì thế.
Vẻ tuấn mĩ,sắc lạnh đến chết người vẫn im lặng không lên tiếng.Khiến Thiếu Thất có chút thích mà cười.
Lúc này âm thanh vang lên không cao cũng không thấp,nhưng đầy bá khi sặc mùi máu tanh:-Cho người 5giây không rời khỏi đây,đừng trách viên đạn không có mắt.
-1
-2
-3
-4 _thiếu thất mĩm cười,vẻ đẹp mĩ mìu che lấp phần ánh sáng,phóng như sốc bay khỏi cửa kính.
-5
--Đòang---
Đúng là lần này đi tuy có thu họach,nhưng thiệt hại vẫn có.Để Max phát hiện,đúng là có phần kinh suất.Đã là Max bắn thì dù có là chim hay bướm không chết cũng gãy cánh.Huống gì bay như Sốc,Thiếu Thất bị Viên đạn phớt qua cánh tay.Nhưng môi vẫn cười mĩm.Xem ra là Max vẫn không dám giết hắn.
Không phải Max không dám,mà là chưa phải thời cơ.Max chỉ là cảnh cáo hắn ta không được xảy ra việc này lần nữa.Nên chỉ cố ý bắn phớt qua tay hắn,nhưng cũng để lại vết thương không phải nhẹ.
Thiếu Thất 1 con người được MaSéc đào tạo,cũng giống như Max lớn lên trong máu tanh,được hắc đạo nuôi dưỡng.Nhưng Max càng tàn khốc bao nhiêu.Thiếu Thất cũng không kém phần thâm độc bấy nhiêu.Khí chất thì vốn không sánh bằng Max,vì khí chất là do từ khi sinh ra đã có và do phần của cách sống nuôi dưỡng.Max thì hội đủ tất cà khí chất năng lực bẫm sinh.Thiếu Thất là do cuộc sống nuôi dưỡng,nên có thế nào cũng không ngang Max được,còn độ đẹp trai.
Nói Max là 1 pho tượng cỗ vô giá của Hi Lạp,hay 1 chạm khắc tuyệt mĩ do nữ hoa tạo ra,hoàn hảo đến không khuyết điểm,1 vẻ đẹp băng giá,thì Thiếu Thất lại là bông hoa quý hiếm được trời đất tạo nên,kiều mĩ,lấp lánh,hội tụ đầy màu sắc.
Hai người này không thể đem so sánh nhau được,vì nếu đem soi thì phải tỉ mĩ quan sát,rất khó thấy ra cái khuyết.
Kinh người!
Nguyệt Hàm bật chạy ra cửa,thấy bong dáng cao lớn kia mất hút,chỉ đọng lại vài giọt máu nhỏ trên vành cửa.
Nguyệt Hàm quay qua,nhìn Max,1 chút biểu cảm cũng không có,chỉ là mắt giao mắt.
Nó cố hít lấy 1 ngụm khí,giữ bình tĩnh.Không đế hắn biết nó đang hoảng sợ.Phải nói nó thật không cách nàoo nhìn vào đôi mắt sâu đen như muốn nuốt chửng nó ngay lập tức.
---Xẹt---
-Á.._Nguyệt Hàm kinh hồn,phản ứng mà la lên.
Cái áo ngủ màu trắng vừa bị hắn xét ra 2 mảng.Cả thân thể lộ ra trơn tru bóng mượt trắng tinh dưới ánh đèn ngủ.
Max thô bạo bế nó thảy lên chiếc giường.Nó sợ hãi,nhưng mắt vẫn tỏ ra vô cảm nhìn người đàn ông đang đứng trân trân nhìn xuống nó không chút bỏ sót.
Nhìn thế này cô càng nhận thấy dáng người hắn quá lớn,giống như cái tháp Eiffel,con người nhìn từ phía dưới nhìn lên rất đồ sộ.
Xương quai xanh của hắn ta quyến rủ kiêu căng đến đáng ghét,nó cắn môi,nhìn vả mặt lạnh lẽo tàn khốc kia không 1 chút biễu cảm.
-Lão đại,anh nóng giận.!
-Cô đúng là tiểu hồ ly,rất có khả năng quyến rủ đàn ông_dùng giọng khinh miệt,vẻ mặt tối đen đáng sợ.
Nguyệt Hàm tức nghẹn,trừng mắt lên:-Anh thì rất giỏi việc đay nghiến người khác.
Max cắn chặt hàm,thấy được sự giận dữ của hắn.Mắt như con chim ưng,phát ra tiếng trầm thấp:-Cô là lọai phụ nữ không biết yên phận thế nào,khó dạy dỗ.Từ này nếu còn lại gần tên đàn ông nào thì kẻ đó đừng hòng sống tốt,cả cô cũng đừng nghĩ tới việc trả thù nữa.
-Anh..!_Nó trừng mắt,nghiến răng,nhưng chẵng biết làm sao,với hắn ta nó vô cùng bất lực.Hắn đáng sợ quá mức.Nhất là câu nói không cần nghĩ tới việc trả thù,làm cho nó phải im bặt mà lòng sốt sắn.Nó sống đến tận hôm nay là vì cái gì.Chỉ duy nhất là trả được thù.Sự cố gắng,chịu đựng những năm qua không thể thành công cóc.
Hắn nhìn thân thể nó động đậy,cái dục vọng vốn có liền bộc phát.Nhưng cái vẻ ngang ngạnh của nó,khiến hắn càng phải dạy dỗ.
Max lướt từ dưới chân nó,vuốt lên dần,phần nhảy cảm bị động tới,hắn cắn môi không muốn bật ra tiếng.
Cảm giác như có con rắn bò lên người,thân thể uốn éo.Nó cố nhịn không để bản thân khuất phục.
-Tôi lập lại lần nữa,sau này không được phép của tôi,không được đến gần bất kì người đàn ông nào.Không được phép động tâm,cô cứ thử xem trái ý tôi lần nữa,cô biết hậu quả nó chứ..!_Đôi môi mỏng chẻ ửng đỏ tự nhiên như môi con gái,hắn quyến rủ đến bức tim người ta,liên tục nhấp nháy.Cái mũi cao vút như mũi kiếm đe dọa nó.Bàn tay tô lớn mãnh mẽ bóp lấy càm nó không thướng tiếc.
-Vâng,tôi biết Lão Đại!_Ngaòi cách thuần phục thì biết làm gì,sức mạnh thì thôi đừng bàn àm cương với hắn,lí lẽ,làm gì có lí lẽ nào cải được hắn.Hắn là lão đại thì nó chỉ được nghe lệnh và tuân theo.Nuốt uất ức vào trong,rõ ràng bản thân chẵng làm gì,lại bị hắn đay nghiến dùng lời lẻ bá đạo bức nó.
Hắn Thấy nó như thế,có chút hài lòng,hỏa khí nguôi đi vài phần,trở nên nhu hơn.:-Ngoan.._Max vuốt ve mái tóc mượt Nguyệt Hàm,nhẹ nhành đặt cô vào trong cơ thể rắn chắn của mình.
Nguyệt Hàm ngượng nghiệu thuận vào ý hắn,cô vốn rất thích nằm trong cơ thể này,vì nó quá mạnh mẽ,to lớn,an tóan khiến cô rất yên tâm.Những đêm bên cạnh hắn giấc ngủ cô càng ổn định hơn rất,giấc ngủ sâu và không gặp ác mộng nữa.
Trời cũng tờ mờ sáng,được vài tiếng trong lòng hắn.Khi tỉnh dậy bóng dáng hắn cũng biến mất lúc nào.
-------------------------------------------------
-Nguyệt Hàm!_Tiếng nói ấm áp,vang lên phía sao nó.
Đang định mở cửa xe bước vào,thì bị 1 tiếng nói giựt lại.Nó xoay người.
-Vĩnh-_Nó hơi giật mình,chân mày hơi chau lại.
-Có thể nói chuyện với anh 1 chút được không.?_Vĩnh nhạt giọng,nhìn người con gái anh yêu vẫn trều mến như xưa,nhưng bây giờ sao lại xa cách đến thế này.
-Không.!_Thẳng thừng không 1 chút gượng ngạo,ánh ắmt vô hồn nhìn Vĩnh không chút biểu cảm.
Vĩnh giật mình,hơi căng mắt.
-Chúng ta không có gì để nói cả?_Lạnh lẽo,chẵng muốn nhìn thêm nữa,nó xoay ngừơi dự mở cửa xe,bước vào vô lăng.
Vĩnh nhanh tay chăn lại cửa xe.
Nguyệt Hàm ngước mắt lên nhìn vẻ mặt kiên định kia như chờ đợi
-Vậy còn chuyện đứa trẻ đó thì sao?
Nguyệt Hàm nhìn vẻ mặt đó,cũng đành chấp nhận cho anh lên xe.
Hai người ngồi trong xe,nhìn thẳng về phía trước không ai nhìn nhau.
-Đứa trẻ đó em định thế nào?
-Tùy anh.
-Đứa bé em cứu,em nên chịu trách nhiệm.Nó là do em mang đi.Em muốn bỏ mặc nó.
-Bây giờ nó thế nào.?
-Anh đưa n1o ở căn nàh riêng gần núi tây,nơi đó khá yên tĩnh,sống rất thaõi mái.
-Sống tốt như vậy,cần tôi lo lắng cái gì._Cô rõ ràng là biết nếu để thằng bé cho Vĩnh thì tất nhiên sẽ không có gì bận tâm.
Vĩnh hơi giựt mình,cô thật khôn khéo,anh vốn muốn lấy 1 cái cớ để kéo dài cuộc nói chuyện với nó.
-Nhưng dù sao cũng là em cứu nó về.Anh không nghĩ sẽ nuôi nó,sao anh phải nuôi dưỡng 1 đứa trẻ không thân thích_Vĩnh càng muốn tìm 1 lí do để tiếp tục,anh uyến luyến giọng nói này rất lâu.
Nguyệt Hàm lạnh giọng,có chút tàn nhẫn.:-Vậy thì thảy đại nó vào cứu nhi viện nào đó cũng được.Không thì đem trẻ nó lại tên tóc vàng đó,nhiêu khi như thế là đang giúp nó biết cách sinh tồn.Con người sống quá tốt sẽ sinh tật.
-Sao?_Vĩnh sửng sốt,cô gái anh yêu sao có thể dùng giọng nói này được.Vĩnh nhìn qua nữa mặt bên của Nguyệt Hàm,nó trở nên sắc xảo và rất quyến rủ,nhưng ánh mắt lại rất băng lãnh.Vĩnh cao giọng:-Em sao thể nói như vậy,một đứa trẻ thiếu tình thương,chẵng lẽ em muốn đẫy nó vào địa ngục sao,do em cứu nó,thì trách nhiệm quyết định của em chứ.
-Chẵng phải lúc đầu anh định bước ra mặt đó sao?_Khóe môi cong cong,mắt không chút biễu cảm,vẫn không hề nhìn qua Vĩnh.
Vĩnh cứng họng,thì ra là nó đã thấy Vĩnh ở đó từ sớm.
-Vậy thì sao?_Anh có chút khó chịu,chăm chú nhìn gương mặt kia:-Cuối cùng người cứu nó vẫn là em.
-Đúng là sai lầm_Âm thanh lạnh lẽo phát ra.:-Đáng lí không nên nhiều chuyện giúp tên tóc vàng thì hơn.
-Em nói cái gì?_Vĩnh kinh ngạc,nhíu mày khó hiễu.:-Sao lại là giúp tên tóc vàng đó.
Nguyệt Hàm nhớ lại lúc đó,kể lại.
Trong 1 con hẻm nhỏ gần khu thương mại sầm quất.Có 1 sự kiện xảy ra.
-Mẹ kiếp,thứ ăn hại,tao bảo mày giao hàng,mày lại bỏ mất hàng của tao_-----BỐP----Một tên đàn ông dáng vẻ gầy gầy,quần áo sốc sếch,tóc nhuộm vàng,trỡ nên dữ tợn không ngừng vừa đánh vừa tát vào mặt 1 thằng nhóc khảong chừng 7 tuỗi.
--Bốpp—Đấm thằng vào mặt thằng bé khiến mặt xưng cả lên,máu từ khóe miệng cũng rướm ra,không ngừng chữi:-Thằng ăn hại,mày sống thật vô dụng,chi bằng chết đi,mày làm tao tốn mất bào nhiêu tiền,tiền của tao mày dám làm mất.Số hàng đó mày biết đáng giá bao nhiêu không.?.Chó chết..---Bốp---Rầm---Đạp vào bụng thằng bé khiến nó nằm lê dười nền đất.
Trước khi Nguyết Hàm đến
Gã tóc Vàng muốn lại gần bế sốc thằng bé lên,vẻ mặt thằng bé hằn hộc sự căm ghét,ánh mắt tà độc hiện ra,bàn tay nhỏ nhắn đưa xuống đế giầy,1 thứ ánh sáng trắng của kim lọai lóe lên nhấp nháy.
Nguyệt Hàm đã nhì thấy Chiếc Xe của vĩnh từ xa,vốn định sẽ bỏ đi,nhưng cái điều nó nhìn thấy khi6én n1o phải nhúng tay vào.
Kế tiếp Nguyệt Hàm bước tới nơi đó.Rồi Mang thằng bé đi.
Đưa đi khỏi,đặt thằng bé xuống,nó khom người,1 chân khụy xuống để chon gang tầm nhìn với thằng bé.
Nguyệt hàm đưa bàn tay ra,như muốn nhận thứ gì đó:-Giao nó ra đây.
-Em không hiễu chị nói gì?_Vẻ mặt ngây thơ,tội nghiệp ,Thằng bé mím cái môi nhỏ.
-Nếu em không giao số hàng ra,chị sẽ dùng biện pháp mạnh._Mặt đanh sắc lại,vẻ mặt đúng là hù dọa con nít.
Nhưng Thằng bé không hề sợ mà khóc tóang,nó vẫn dửng dưng vẻ mặt giả vờ ngờ nghệch:-Hàng gì ạ…em làm mất rồi.
Nguyệt Hàm càng trở nên sắc lạnh,mặt tối lại,lạnh giọng trầm thấp:-Được,vẫn còn ngaon cố.
-A..A…chị muốn làm gì,tôi la lên đấy.._Thằng bé hét toáng lên,tay nhỏ vỗ vào người Nguyệt Hàm muốn vùng ra.Khác hản thái độ im lặng nhịn nhục như lúc bị tên tóc vàng kia đánh.
-Nếu có người nghe thấy thì em đã la lên từ lâu rồi chẳng phải sao,cần gì chờ đến nơi vắng vẻ không người mà hạ thủ,đế quỷ không biết thần không hay._âm thanh bình ổn,cách nói vẫn nhàn nhạt,tay vỗ vào mông thắng bé.
Thằng bè thấy giật mình,chột dạ,cả người run rẫy.
-Đúng là thông minh nhưng đừng nghĩ qua mắt được chị đây,chị không ra mặt hẳn tên đó đã bị em hạ thủ._Vừa nói tay vừa rút từ trong đế giầy ra,1 con dao bén ngót,ánh nắng rọi vào ánh tía sáng lên lấp lánh trên lưỡi dao.
Thằng bé hơi hỏang.
Nguyệt Hàm đưa mắt chăm chú nhìn lướt qua mặt lưỡi dao,Móc ra trong người cái bật lửa.
--Xọet—XỌet—
Lửa hơ lên lưỡi dao,dần dần chuyễn thành 1 màu khác lạ,không phải màu đen do bị đốt nóng bình thường,mà màu tím đen dần hiện rõ lan nhanh ra lưỡi dao.
Độc Dược.
Thằng bé càng hảong sợ,ánh mắt trở nên run sợ,tay nhỏ bấu chặc vào người,mồ hôi túa ra,chãy lên những miệng vết thương đang rướm máu do bị đánh,có phần rát nên mặt nhăn lại.
Nguyệt Hàm nhếch môi cười,mắt tỏ ra sắc lạnh vô cùng,liếc qua gương mặt nhỏ.
Lọai Độc dược này không màu cũng không mùi vị,chỉ cần 1 vết thương nhỏ bị dính phải độc dược này,sẽ nhanh chóng lìa đời.Máu trong cơ thể bị phát tán nhanh khiến cho máu đông lại,mọi cơ quan không thể họat động truyền đến tim để co bóp tức khắc ngừng thở mà chết.
Chỉ khi lọai bột tán này phản ứng với nhiệt độ cao,nó sẽ chuyễn thành màu tím đen đặc thù.
Thằng bé biết rõ,nên nó không cất dao trong người,mà để ở dưới đế giầy,sẽ không bị va chạm khi bị đánh mà trúng phải.
Hẳn nếu con dao đâm không khiến gã tóc vàng kia chết thì độc cũng sẽ khiến hắn lập tức tử vong.Một thằng bé biết suy tính rất kĩ lưỡng.
-Để dao ở đế giày đúng là rất khôn khéo,nhưng nếu có va chạm không may,hẳn em biết nó nguy hiễm thế nào mà._Vỗ nhẹ vào vai thằng bé,tạo chút sự yên tâm,cũng không muốn thằng bé phải sợ hải như thế.
Dáng vẻ nhỏ nhắn gày gò,da đen ngâm,người thì bẩn thiểu,đầy những vết thương,chổ tím chỗ đen,trong thật tội nghiệp,thằng bé co người lại,bắt đầu dè chừng muốn vụt chạy.
Nguyệt Hàm giữ người thằng bé khá chặt,xoa xoa đầu nó.:-Được rồi,có muốn thay đỗi cuộc sống không.
-Chị..!_Thằng bé vẫn ngờ vực,không tin tưỡng,mím chặt cánh môi.
-Chị không hại em,nhưng cũng không hẳn giúp em._Nó nhạt giọng,cười mĩm.
-Vậy chị giúp tên gà che sao?Chẳng phải chị không để tôi giết hắn,tôi không tin chị._Giọng lanh lãnh,cố tỏ ra 1 nam nhi mới lớn,thằng bé có vẻ nhỏ nhưng rất biết chuyện.Nhìn Nguyệt Hàm đầy nghi hoặc.
-Tùy em tin hay không,giết hắn ta em cũng chẵng có được thứ em muốn,1 khi đã giết người thì cả đời phải mang tội là kẻ giết người,em dù có trốn thoát được pháp luật,nhưng cả đời vẫn phải chui rút với tội danh giết người tới khi chết.Hắn ta có đáng chết,cũng không phải việc 1 đứa nhóc con như em phải bỏ cả tương lai,vậy thì càng không đáng._Nguyệt Hàm đứng lên,khoang tay lại,dùng giọng điệu dạy dỗ.
-Em thì còn có tương lai gì,không giết hắn thì em phải bỏ mạng._Thằng bé cao giọng,nhắc đến lòng càng câm phẫn phát ra ánh mắt giận dữ của 1 đứa trẻ.
-Không giết hắn,hắn còn làm hại thêm những người khác,không 1 ngày nào không bị đánh,hắn bỏ đói em,không cho em ngủ,ép phải canh công an cho đồng bọn hắn đánh bài,bắt em ăn trộm đồ không làm theo sẻ bị ăn roi da thay cơm,còn bảo em đi giao hàng gì đó,những lần em xém bị bắt,do còn nhỏ nên cảnh sát thả em ra,còn muốn đưa em vào trại gì đó ibảo dưỡng,cuối cùng vẫn chĩ tên gà che bắt về phục vụ hắn…_Càng nói giọng càng mang sự uất ức,vẻ mặt như mếu,đôi mắt to tròn hơi ngấn nước…:
-Em Ghét hắn ta,em muốn được sống giống mọi người…hức..hức..em muốn được ăn cơm trắng,ăn thịt ,muốn được bận áo đẹp,muốn có 1 chăn ấm khi ngủ,tối ngủ dưới hầm cầu lạnh lắm…hức…em muốn được đi học,muốn có bạn bè,nhưng chẳng đứa trẻ nào muốn lại gần em…họ chê em hôi hám,họ đánh đuỗi em,họ lấy đá chọi em bảo thằng ăn mày cút đi,không vui thì lại đánh em dù em chẵng làm gì cả..….hức..hức..huhu…cả Tiểu như cũng bỏ mặc em._Lúc này thằng bé đã hét lớn,gào khóc thản thiết,mặt nhém nhuốt,mặt giàn giụa nước mắt nước mũi.
Nguyệt Hàm hít lấy 1 hơi thật sâu,thở ra như muốn rút hết mọi thứ nặng nhọc trong người ra,nhàn nhạt lên tiếng,vuốt đầu thằng bé:-Em tên gì?
Thằng bé dụi mắt,ngẫn lên nhìn,rồi lắc lắc đầu.:-Em không biết,họ đều gọi em là thằng ăn mày.
-Haiz…được rồi,vậy bây giờ chị cho em cái tên,Trịnh Dương Bảo.Muốn những thứ đóthì đi theo chị._Nguyệt Hàm,nắm lấy đôi tay nhỏ đầy bẫn,cô ôm thằng bé vào người.
Ánh mắt ngẫn ngớ tỏ ra vui mừng:-Thật…em sẽ có những thứ em muốn,em có tên rồi sao?
Nguyệt Hàm chỉ cười như đáp lại.Cuối cùng là Nguyệt Hàm mang nó đưa cho Vĩnh.
Dĩ Nhiên thằng bé ở chỗ Vĩnh là điều đúng nhất,nó sẽ có những thứ nó muốn.Nguyệt Hàm không chọn để ở chỗ mình vì,bản thân cô còn không thể lo cho mình được,cũng không có khả năng bảo vệ ai,theo cô sống chết còn không biết thế nào,mang đưa trẻ này theo Lão đại thế nào cũng bắt đuỗi đi,chi bằng giao cho vĩnh.
Vĩnh nghe xong hơi kinh ngạc,ra là nó nhìn thấy hành động của thằng bé trước,muốn ngăn cản thằng bé không phạm sai lầm.Nhưng hiện giờ anh càng câm tức sao lúc đ1o không đánh chết tên tóc vàng kia.
-Sao em lại tha cho tên tóc vàng.?_Vĩnh nghi hoặc tò mò hỏi.
-Những kẻ như tên khốn đó,cũng sẽ chết sớm thôi,làm chuyện thương thiên hại lí cũng sẽ lãnh hậu quả.Không giết hắn cũng sẽ có người ra tay thay,lọai người đó đánh chết cũng chỉ bẫn tay.?_Mắt lạnh tanh,giọng mang sự sát khí,pha chút tàn khốc cô dựa người ra ghế.
Nhìn ngấm gương xinh đẹp kia,anh cảm thấy nhói lòng,sao người con gái đáng yêu,lúc nào cũng ngây ngô ra cười bây giờ thì lại mang đầy sự băng lãnh,ánh mắt cô độc,khó đóan.Anh nắm lấy tay Nguyệt Hàm:-Em thay đỗi nhiều quá,em đã xảy ra chuyện gì,anh tìm 5 năm,anh luôn tin em vẻ trở về,cho anh biết lí do tại sao em biến mất không 1 câu.
Giựt tay ra khỏi lòng bàn Tay Vĩnh,Nguyệt Hàm liếc ngang qua gương mặt tuấn tú,ánh mắt anh mang sự đau thương như đỏ hoe.cô cảm giác được.Anh còn yêu cô nhiều.Nhưng rồi cô vẫn phải đẫy anh ra khỏi.
Cô nhướng mắt lên nhìn kính chiếu hậu,thấy chiếc xe đen đỗ đằng sau rất lâu vẫn ở đó,có chút nghi ngờ,cô hơi đanh mặt.”Chẵng lẽ người của Lão đại cho theo dõi”.
Sắc mặt vẫn không thay đỗi,vẫn giữ thái độ vô tình đến phút cuối:-Tới đây thôi,thằng bé đó tùy anh lo liệu,nó vốn có tư chất thông minh,anh có thể bảo dưỡng nó,không tệ đâu,dù có bỏ nó vẫn có khả năng để sinh tồn.Bây giờ thì Xuống xe.
Vĩnh cắn chặt răng,anh có chút giận dỗi,nếu cô đã muốn vô tình thì anh càng phải gan lì chai mặt:- Anh sẽ xuống,nếu em nói cho anh biết mọi chuyện.
Nhìn anh kiên định,cô cũng không thể cứng được,đàn ông họ thường thích kiểu mềm mỏng hơn,đành phải hạ giọng:-Tôi có việc gấp,giờ anh xuống đi,lần gặp sau chúng ta sẽ nói chuyện tiếp.
Vĩnh cũng chẵng ngọai lệ,thấy cô nhẹ giọng,anh cũng dịu đi,có chút luyến tiếc:-Được,vậy anh sẽ đợi em đến._xong anh bước xuống xe,khom người nhìn xuống,có chút tiếc nuối.
Nguyệt Hàm lại đưa mắt nhìn lên gương,Chiếc đằng sau có người,nhưng cách khảong xa không nhìn rõ,không chắc là ai.Nguyệt Hàm lạnh nhạt,phóng xe đi.Cũng không hề quay sang nhìn Vĩnh nói lời tạm biệt.
Vĩnh hơi hụt hẫn,cố xa cách anh,luôn ngăn cách bằng sự vô cảm.Sự đau buồn dấy lên khiến anh thấy nặng nề.
Đóan không sai,chiếc xe đó chính xác là theo dõi,khi cô chạy đi,chiếc xe cũng đuỗi theo.Với tài lay xe của Nguyệt Hàm,cô lượn vài vòng cho bọn chúng chóng mặt.
Chạy đến khu thương mại đa cấp lớn,Nguyệt Hàm ung dung bước vào,giả vờ như không biết có người theo sau,thãoi mái dạo khắp nơi,đến quầy mỹ phẫm rồi tới khu mua sắm,ăn uống,nó đảo khiến cho bọn chúng thiếu kiên nhẫn.
Bám càng ngày càng sat hơn,vì nó lựa chọn nơi đông người,nên việc hành sự sẽ dễ bị cản trở.Nó vừa đi vừa liếc nhìn ra sau,môi cười khinh,cũng tỏ ra thú vị,đẻ chơi 1 chút với bọn chuột nhắt.Bọn chúng bám gần như vậy chẵng khác nào”Lạy ông con ở bụi này”
Đến phòng thay đồ,Nguyệt Hàm vào rất lâu nhưng không thấy ra.Hai tên bận áo mang mắt kính đen thấy không ổn liền bảo 1 tên kia vào.
Lẻn vào trong,tìm người,nhưng không thấy bóng dáng cô đâu,định xoay người lại.
-Hey.._1 giọng nói phát ra,gã giựt mình quay qua.
--Rốp---Rắc--rắc---
Tên đeo mắt kính đầu đinh chưa kịp trở người,đã bị đôi chân dài của Nguyệt Hàm ở trên cập vào cỗ,bẻ gảy.
Từ trên thanh cao,nó liền phóng xuống,lục người tên đó.
“Không phải người của Maséc,không có kí hiệu hình xăm,cũng không phải ngừơi của Sat Bang,Vậy là kẻ nào.>?
Nheo mắt suy nghĩ.
-Bốp---
Quên mất còn 1 gã khác,tên này cao to hơn,tóc chẻ 7/3 vuốt láng bóng,từ đằng sau đánh tới người Nguyệt Hàm.
Nhưng đánh không trúng vào đầu,vì kịp lúc Nguyệt Hàm né người qua,chỉ vỗ trúng vào lưng,lực lớn vai khá đau,Nguyệt Hàm hơi nhăn nhó,nghiến răng-FUCK..!
Chữi 1 tiếng,nó dùng chân đập vào bụng gã ta,hơi chao đão lùi ra sau,xong lại tiến tới như con hỗ dữ.Tay vừa đưa tới cô ngã người ra tránh đòn, nắm kéo giựt mạnh tay gã ta lại.Mắt như mũi dao bén ngót,dùng tay điếm ngay khớp thuần thục nhấn xuống.—Rắc—
-Á...Á…yaaaa_Gã ta đau điếng thét ơn,chưa kịp thét tiếp nó đã bịt miệng gã lại,tránh kinh động người ngaòi.
-Nói!Ai sai tới_Đanh giọng,âm thanh cô đọng phát ra.
-Là…ông chủ..muốn gặp cô_Gã thở mạnh,có phần nặng nhọc,mặt không ngừng co lại.
Chau mày cô nghi hoặc,rồi cười khinh:-Cũng phải gặp nhau rồi!
--------------------------
Bóng lưng người đàn ông,trên người tỏa ra mùi khí đáng sợ.
-Đang chờ tôi sao?_Giọng nói khá kiêu ngạo,pha chút chế nhạo vang lên từ phía sau
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT