Đang suy tư lệch tình huống, một âm thanh tên thứ 3 nảy giờ không lên tiếng giờ phán 1 câu khiến cô hồn bay phách lạc.
Tiếng cười vô cấp của lũ biến thái này cô thật sự lần đầu được nghe, còn hay hơn trong phim chiếu. Tự nói bản thân “ đúng là bộ phìm đầy máu chó, xui xẻo nhất mình lại là vai chính cảnh máu chó đầm đìa”
Không đợi cô than thốt, cầu xin. Phía sau bị một tấm vãi bịt miệng. Lúc này cô ý thức mà vũng vãy kịch liệt.
--ưm..ưm..cứ..u..ưm…---
Tay cô quơ loạn xạ, bị 3 tên trói chặt lôi đi.
----RẦM---BỐP----
Trong lúc bị thuốc mê làm mơ màng, nhưng vẫn còn chút ý thức, đột nhiên thấy người được buông lỏng, cơ thể đang bị mất trụ muốn ngã nhào. Giây sau chỉ cảm nhận được thứ gì rất chắc chắn đỡ lấy sau đó cảm nhận được sức lạnh của tường đá.
Âm thanh vang lên như tiếng đánh nhau.
Có một người đàn ông, cô nhìn thấy 1 người nữa rất cao..rất lớn…hắn ta mặc áo đen trùm mù, hẳn không phải đồng bọn ba tên kia, vì bọn kia đang bị đánh.
Cuối cùng chỉ nghe tiếng thét tên giọng chua như đàn bà :--Chạy---
Trước khi cô ngất xỉu, cô thoáng gọi :--Henry..Henry….
Cuối cùng người đàn ông đó là ai cô cũng không rõ mặt.
-----------
-Em tỉnh rồi thì dậy rửa mắt đi._Henry đang bận rộn nấu thức ăn, liếc qua cô.
Trịnh Nguyệt Hàm ngơ ngẩn nhìn xung quanh, chân bước xuống giường đi qua đi lại xem quanh nhà.
-Em…làm sao…
-Thần kinh sao, em nhìn như mấy người thiểu năng vậy hả, nhà em sạch quá nhìn không ra phải không, tối qua anh không đến cũng không biết căn nhà này 1 tháng chưa được quét dọn cứ như 1 năm rồi không có người ở. Em sống cái kiểu gì thế anh chỉ mới không đến 1 tháng. _Bài sẳn thức ăn sáng ra bàn, Henry cất chiếc tạp dè, liền đẩy Trịnh Nguyệt Hàm vào nhà vệ sinh.
-Mau rửa mặt đi, ngẩn ra làm gì.
Cô bị đẩy đến cửa vệ sinh liền ý thức cản lại hỏi:-Hôm qua sao em về được đây thế, hôm qua có phải anh….
Henry hơi ngẩn người:-Em nói gì thế,hôm qua anh đến đã thấy em ở cửa ngủ, anh biết ngây em lại quên chìa khóa mới ngồi ở đấy ngủ, anh phải kiêng em vào đây, em hết thuốc chữa rồi, anh không lại em định ngủ luôn ở cửa luôn à, khi nào thì em mới biết tự lo cho bản thân hả, 1 năm em phải thai 2 3 chục cái chìa khóa, không làm mất thì làm gãy không gãy thì bỏ quên trong nhà. Não em làm bằng tàu hủ hả.
-Anh đến đây lúc mấy giờ?
-Hôm qua anh bận phải làm báo cáo hơi trể thì đến đây lúc 9 giờ.
Trịnh Nguyệt Hàm ngây người “Không phải Henry, ai đã cứu mình, ai đưa mình về tới cửa nhà. Chuyện cẩu huyết gì nữa vậy”
Cô ôm trán khó chịu. Henry liền lo lắng cầm tay cô. :-Em thế nào, không khỏe sao? Không ổn chỗ nào.?
Thấy Henry lo lắng như vậy cô không muốn nói ra hôm qua cô suýt bị làm hại. Đành tỏ ra bình thường.
Ngồi trên bàn ăn, cũng lâu rồi không được ăn buổi sáng ngon thế này, Nguyệt Hàm ăn cũng như không có mùi vị, Henry chau mày nhìn cô ngậm muỗng thẫn thờ mãi.
Đôi bàn tay lớn vuốt tóc cô, cô mới chợt nhận ra anh đang quan sát cô, cô ngước mắt lên tươi cười dịu dàng.
-Em thật sự có chuyện gì?_Giọng anh êm dịu, tỏ quan tâm.
Cô mím môi, cụp mắt cậm cụi ăn phần mình, lẩm bẩm:-Em không có gì đâu, anh đừng nghĩ nhiều.
-Nghĩ nhiều là em đó_Henry thở dài. Anh dịu dàng cầm lấy chiếc khăn trắng trên bàn chồm người tới cẩn thận lau bên mép cô bị dính thức ăn thừa. Mặc sự dịu dàng của Henry dường dư cô đã quen với cử chỉ của anh nên đưa mặt ra như đứa trẻ ngoan.
-Chúng ta là sống dựa vào nhau, nếu em có chuyện gì người đầu tiên nghĩ đến phải là anh có biết không, anh sẽ bảo vệ em.
Lòng cô nổi lên sự hối lỗi nặng nề, Henry lo lắng cho cô như vậy, cô thật không muốn làm anh bận tâm, cô biết nói ra chắc chắn anh sẽ bắt cô về sống chung, không thì lại nhất quyết dọn về đây, lúc đó bí mật thầy giáo và học sinh sống chung có phải cô không 1 ngày được yên không, Henry còn là thầy giáo được đông đảo học sinh nữ phát cuồng.
-Thầy Henry à, quả thật là có chuyện, môn toán cao cấp của em lần này thật sự khó mà qua, em đang rất đau đầu, thầy bảo vệ cho em được không hả.
Cô mặt gian xảo cười, mặt tỏa sáng trông chờ.
--cốp---Úi---
Henry đanh mặt cầm cái muỗng gõ lên trán cô, giọng nghiên khắc:-Nằm mơ đi. Lần này không qua, anh sẽ mang em về dậy dỗ. Tới lúc đó tối nào cũng sẽ ngồi bắt em làm hết bài rồi mới được ngủ.
-Này, anh dạy quốc ngữ đó, anh biết gì về toán cao cấp.
-Anh là thiên tài, nếu không tại sao lại có nhiều Fan nữ trong trường được chứ, Thầy Henry không phải hư danh a_Henry đắc ý cười, vuốt càm.
Nguyệt Hàm trề môi—Xì—Cô lắc đầu tiếp tục ăn, mặc cho kẻ kia tự ảo tưởng sức mạnh.
Khi giúp Henry dọn dẹp thức ăn thừa, cô ngồi thờ ra suy nghĩ, tiếng chuông cửu vang lên in ỏi. Cô vội bước ra.
-Trịnh Nguyệt Hàm, cậu chết với tớ rồi, hôm qua tớ đến gọi cửu mãi cậu cũng không mở, có phải lừa gạt tớ vui lắm không_Tiêu Nhu mặt mày hậm hực xong thằng vào.
--Ơ…Thầy Henry, thật khéo a!_Đột nhiên cơ mặt liền giãn ra, tay bấu véo vào nhau nở nụ cười tươi rói cuối chào
Henry liền mĩm cười tươi gật đầu :-Chào em, hai em lại cãi nhau à!
-Đâu có, hai em tình thương mếm thương thế có gì mà cãi chứ._Nụ cười soái cả hàm liền kéo Nguyệt Hàm choàng vai vỗ vỗ thân thiết.
Nguyệt Hàm ngáp dài, buồn chán không thèm để ý, tay ngãi ngãi hông đi đến giường:- Con nhỏ này là bạch cốt tinh đấy thầy đừng tin.
Tiểu Nhu dịu dàng ngồi xuống, 1 câu cũng chẳng mắng lại, nụ cười vẫn in nguyên.
Hai người nói vài câu sau đó Henry xin phép đi làm.
Trước khi đi dặn dò Nguyệt Hàm trưa mang thức ăn đem ra hâm lại dùng, còn dặn phải lên lớp đứng giờ. Chẳng thấy Nguyệt hàm trả lời vì vùi đầu vào ngủ, chỉ có Tiểu Nhu như đang gắn mô tưa đầu gật gật liên tục.
-Trịnh Nguyệt Hàm, cậu tốt số thế nên biết hưởng chứ, trai đẹp như vậy ở bên cạnh mà không chút gì lây động thế
-Thế lây động thì không chừa phần cậu._Cô lăn lăn trên giuwonfg nhàm chán đáp. Tay bân quơ giơ lên cao.
-Hể, cũng đúng thế cậu cứ bơ anh ấy, người này đúng là mẫu người hoàn hảo mà phụ nữ tìm kiếm, đàn ông 30 là tuyệt nhất, học thức gia cảnh, việc làm, tính cách thân thiện, chu đáo, trẻ như vậy đã làm giáo sư,còn nữa quan trọng là nét đẹp con lai vô cùng quyến rủ, cậu xem có phải sinh ra là để phụ nữ chém giết lẫn nhau không.
-Ừm…thế cậu đi mà chém giết, không cần chừa phần tớ!_Cô xòe hai bàn tay ra, ngẫn ngơ nhìn:--Tiểu Nhu, tại sao trên lòng bàn tay tớ có vết chai, có phải trước đây tớ làm gì mà mình quen mất thói quen này hay không?
Tiểu Nhu nhíu mày chồm tới:-chị hai à, cậu đã hỏi câu này suốt 3 năm rồi, nếu tớ biết đã trả lời sớm cho đỡ mệt rồi. Sau cậu cứ hỏi mãi 1 chuyện suốt 3 năm trời thế.
-Cha tớ hùi xưa cũng có vết chai thế này, vì ông ấy hay nắm tay tớ, tớ hay hỏi ông ấy tại sao vết chai lại dày như vậy, ông ấy bảo nó là 1 dấu ấn chứng minh sự đam mê của tuổi trẻ. Tớ không hiểu, chẳng lẽ cầm bút cũng bị chai tay hay sao.
Tiểu nhu chán chủ đề này liền gạt tay cô xuống. :-Được rồi, cứ cho cậu cầm bút đi, à quên mất, nói ậu nghe, lúc nảy tớ lên đây, gặp phải 1 ngươi rất kì quái.
Cô nheo mắt:-Sao kì?
-Tớ vừa bước tới cửa thấy người đó vừa vào cửa, trong rất cao lớn nha, bận cả một bộ đen, mũ áo khoác trùm khuất mắt, vẻ bí ẩn lắm.
-Cậu nói người đối diện nhà tớ.
-Ờ
Cô xoa xoa cầm:-Không lẽ là tên biến thái hồi tối.
-Cái gì biến thái!_Tiểu Nhu trợn mắt la lớn.
-Tớ nói cậu nghe, không được nói lại với Henry.
--HẢ….cậu..cậu.bị..bị_Tiểu Nhu nghe xong hoảng đến xanh mặt.
-Im lặng đi, tớ cũng chẳng có gì? _Cô thở ra, sực nhớ chuyện gì hỏi :--Còn chuyện tớ nhờ cậu chép tài liệu môn toán cao cấp đâu, lần này không qua môn tớ sẽ bị Henry lôi đến nhà tra tấn a.
Tiểu Nhu cười tươi bỏ tay vào túi tìm:--Nè nha, mình rất thông minh nha, lén vào phòng thầy chép lại, cậu đừng có nói tớ không tốt với cậu đấy.
--Hơ…đâu rồi…---
-Này,đùa à, không vui a.
Tiểu Nhu hoảng hồn chạy lụt tung nhà.
-Chết rồi, cậu nhớ coi ở đâu hả.- Nguyệt Hàm thở hòng học vì bò lăn lết kiếm khắp nhà
--A..không phải chứ hình như là bên đó_ Tiểu Nhu sực nhớ, tay chỉ chỉ ra cửa.
1 Tiếng sau.
---Cậu đừng có nắm cái quần tớ được không, sắp tuột rồi_Nguyệt Hàm đang leo qua ban công nhà đối diện.
-Tớ mỏi lắm rồi đó, vai muốn gãy rồi, có cái ban công mà leo mãi không được, tớ bảo cậu qua gõ cửa lại không chịu_ Người bên dưới làu bàu, tay nắm lấy chân giữ cho người bên trên.
-Không phải tại cậu hậu đậu, làm rớt còn đá luôn qua nhà người ta thì có cần khổ sở vậy không, căn nhà này tớ còn không chắc có người ở không gõ cửa cái gì, với lại nếu có người ở cũng là kẻ biến thái nguy hiểm.
-Thôi đi, cậu về tự mà đi nộp mạng cho henry đi, còn hơn nộp mạng cho tên bến thái.
-Qua rồi, im lặng đi._Cuối cùng cô cũng leo qua bờ tường cao 2m kia. Ngồi trên cao nhìn xuống nít thở nhắm mắt liên tục.
-Cẩn thận a! Nếu có gì thì nhảy đại xuống lầu đi, dù gì cũng có thể giữ được trinh tiết oanh liệt.
-Này có ai đi chui như cậu không hả, không nói chuyện sẽ tắt thở mà chết sao.
-1..2..3 nhảy” Vừa điếm trong đầu vừa nhắm mắt lại cô phóng xuống.
--Phụp---
“Không đau, ấm ấm”
Cả người cô được một cơ thể lớn bao phủ. Cô mở nhanh mắt ra liền thét lên—Á---
Bên kia Tiểu Nhu hoảng hốt---Này, cậu gặp biến thái thiệt hả?---
Cô nhăn mặt, rút người như con ốc sên “Tình huống máu chó cứ liên tục xuất hiện trong đời mình vậy trời”
Cơ thể to lớn kia nhìn xuống cô, chẳng có phản ứng, chỉ nhìn cô rất lâu, nhìn đến người cô ớn lạnh, khó chịu mà phải ngẩn người lên. Gương mặt bị che khuất bởi chiếc nón đen không rõ ràng lập tức quay đi.
Cô ở phía sau rụt rè:---Anh này, tôi tôi..à…không cố ý…à...chỉ là…à..thấy hoa…hoa nhà anh đẹp nên qua coi..hà…_Mặt ngu ngu ngơ ngơ giả lơ chỉ đại qua bồn qua à không nên nói là cái bồn trồng hoa nhưng toàn là cây héo chết khô trui lá.
Cơ thể kia không chút quan tâm liền di chuyển đi.
Tò mò nhìn vào, nhưng 1 bước cũng không dám di chuyển. Cô mím môi bấu chặt tay nhìn qua cái bồn hoa liền giựt bắn người che mắt xấu hổ “ Tại sao anh ta không trồng hoa chứ hả, may là con Tiểu Nhu ở đây nhìn thấy bộ dạng mình”
Phút sau nghe tiếng người đó mở cửa. Cô liền nhìn ra thấy cửa ngoài mở. Nhưng đầu óc của Cô vốn dĩ chứa đầy tàu hủ không hiểu ý người ta muốn tiễn khách. Liền yên lặng đứng mãi một chỗ.
‘Này 30 phút rồi, mình có nên đứng hay đi đây, anh ta mở cửu làm gì nhỉ, anh ta đi đâu mất rồi”
--Tít—tắc—
Cứ đứng một chổ lóng nga lóng ngóng, mặc cho chủ nhân đã bỏ đi đâu không biết. cô cư như bị cô giáo bắt phạt ngoan ngoãn đứng mãi 1 chỗ.
Cho tới khi.
--TRỊNH NGUYỆT HÀM…ra đây_Tiểu Nhu ở ngoài cửa thét vào.
Cái mặt như ba bích thấy Tiểu Nhu đứng trước cửa đã mở sẳn mặt mày bậm rợn.
---Con điên lại đây—
Cô líu nhíu chạy tót ra như sợ bị người ta bắt lại.
-Này, người ta mở cửa tiễn khách sao không ra dứng đó làm gì!
Cô lúc này mới sực tỉnh, hả họng :--A..ra là mở cửa cho mình ra à. Sao tên đó không nói 1 tiếng chứ, làm mình đứng mỏi cả chân.
Tiểu Nhu ngó qua ngó lại căn nhà, nhìn Nguyệt Hàm tò mò:- Cái người mà tớ thấy cậu cũng gặp phải không, tên đó đâu, cậu lấy được USB chưa.
Nguyệt Hàm liếc qua lại căn nhà. Thật sự rất sạch sẽ, chỉ là căn nhà ngoài cái salong màu đen hơi cũ ra thì không có cái quái gì cả, phải nói ảm đạm tẻ nhạt vô cùng. Cô nhìn qua bên trái có 1 căn phòng bên trong chắc là phòng ngủ, lại xoay sang bên phải cái bếp ngoài cái tủ rống không thì chẳng có thứ gì dù là cái chén ăn cơm. “Đây này là nhà hoang sao, đáng sợ hơn nhà mình nữa”. Cô bỗng rùng mình nổi da ga:---Thôi về cậu ơi, ở đây thấy ơn ớn thế nào á.!
-Còn USB thì sao, không tìm à,!
Lắc đầu lia lịa, cô nhanh chóng đẩy Tiểu Nhu ra ngoài:----Ra nhanh đi, người ở đây kì hoặc như vậy, không biết có phải thần kinh gì không ở lại thật đáng sợ a!
Sau khi nghe tiếng đóng cửa, căn nhà trở nên yên lặng lạnh lẽo, đôi bàn chân mang giày đen từ bên trong phòng từ từ bước ra. Đôi bàn tay lớn thon dài giơ lên rồi nắm lại sau đó đưa lên ngửi thật sâu, cứ như sợ mùi hương hoa nhài đọng lại giây lát sẽ thoáng bay mất.
(T/g: Tên này nữa phần là có bệnh, hơi bị biến thái đó >.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT