Tự nhiên trầm ngâm trên xe cho đến lúc họ dẫn cô vào phòng thí nghiệm.

Cả ba người đứng đó đưa cô vào, nhìn các thiết bị tiên tiến được chuyển từ Mỹ đến, căn phòng nghe sặc mùi sắt trùng quen thuộc, cảm giác lãnh lẽo khiến cô lạnh sống lưng.

Phúc Hòang điềm đạm nói:-Không sao, có bọn anh ở đây giúp em, họ nói nhanh thôi có thể giải phóng hết chất độc trong người em.

Cô bị ngước lên trên đầu rất nhiền sợ dây, đến nổi cô không điếm hết, ánh đèn vàng chói chiếu vào cơ thể cô. Cô đão mắt nhìn quanh, không biết đã ngước nhìn bao nhiêu lần đám người đàn ông ở bên ngaòi, cô đang tìm hắn. Có lẽ là vậy.

Bất chợt một ý nghĩ thôi thúc cô muốn nói.

-Dương Vĩ, hắn ra xảy ra chuyện gì phải không?

Câu nói của cô tuy chẳng có chút hiện ra cảm xúc gì, lại khiến cả 3 người chấn động cơ mặt căng cứng ra.

Họ chưa kịp nói hay khuyên nhủ cô yên tâm, thì cô đã nói trước làm họ.

Khóe môi cười nhạt, có chút bỡn cợt lại vô cũng sắc lạnh, nhất là ánh mắt cô nhìn cả ba người:-Không sao, các anh không nói tôi cũng đóan ra. Cho dù, hắn ta có chuyện gì thì cũng không làm khó được hắn. Tôi chỉ mong- hắn ta- thật- sự- chết- thật.

Từ chữ một phát ra như rít ở khẽ răng, âm vực khiến người nghe lạnh run, ngeh qua vô cùng ai oán.

Victor Hugo từng nói một cậu rất hay “Khi một người phụ nữ đang nói, hãy nghe điều nàng nói qua đôi mắt của nàng.” Có lẽ câu này khiến ba người đàn ông chết đứng một chỗ kia đang thực thi bằng cách chăm chú hút vào trong cặp mắt to tròn mang đầy sự cay nghiệt . Ánh mắt cô hiện lên một sự chân thực đến mức họ không thể chối bỏ câu nói phát ra đó là giả tạo.

Lạc Tư thở mạnh như một sự kiềm chế đến tột độ, nghiến răng gầm lên:-Mẹ kiếp! Cô giỏi nhất là chọc điên người khác hay sao?

LowRand quan sát một cách bình tĩnh, cũng không nhận ra trên vẻ mặt tuấn mĩ ra cảm xúc gì, anh thâm trầm bước lại gần Nguyệt Hàm hơn, đột nhiên khuy một chân xuống tay vô thức đặt lên gối còn lại, nhéch môi ngước nhìn khuôn mặt động lòng người kia lại lạnh lẽo chua ngoa.

Nhìn ra ý cười khó nắm bắt của LowRand, Nguỵêt Hàm nghi họăc mang chút khó chịu hỏi:-Anh cười cái gì?. Anh cũng cho là tôi rất tàn nhẫn à.

-Không_Giọng nói nhẹ hẫng phát ra, đôi mắt sâu thâm thúy, ánh lên màu xanh ngọc bích như lại khiến khuôn mặt Nguỵêt Hàm như sắp đốt cháy. Cô bị anh ta nhìn đến ngượng ngùng quay đi.

Bất chợt giọng nói kia vang lên bên tai cô rõ ràng, khiến cô bất giác run lên.

-Tôi muốn hỏi em: Tại sao em muốn trả thù! Vì mục đích nào mà em nhất quyết theo đuổi nó? Em nghĩ rằng em sẽ làm kẻ thù tổn thương sao? Tôi cho em biết nhé người phải chịu nổi đau đớn nhất của sự trả thù chính là bản thân em. Đừng nói là em không nhận ra.

-Thưa ngài, mọi thứ đã chuẩn bị sẳn sàng._Một người đàn ông bận áo blouse trắng khoác bên ngoài bên trong là chiếc áo sơ mi xanh trong rất điềm đạm. Hạ người hơi thấp giọng cung kính với LowRand.

Sự lạnh lẽo trong đôi mắt xanh của LowRand khiến tim cô nhức nhói khó chịu. Miệng cũng chẳng mở ra được lời nào.

-Được rồi, đưa cô ấy vào trong chuẩn bị đi._LowRand Gật đầu, nghiêng mặt ra lệnh.

-Khoan đã, các người muốn làm gì?

Lạc Tư trầm giọng:- Khỉ đột, chúng tôi đã tìm ra Huyết Thanh chống lại độc tố T trong người cô. Lần này, cô phải mạnh mẽ vượt qua.

Nguyệt Hàm cứng người, nheo mắt khó hiểu:- Huyết Thanh chống lại độc tố T? Làm sao có thể tìm ra được, có phải Max…

-Không, em không cần biết nhiều, chỉ cần em tin tưởng chúng tôi đang giúp em:-Phúc Hoàng nghiêm giọng:----Em mau chống vào trong với họ đi.

Lập tức có hai người bận áo trắng đi tới nắm hai tay cô đi, nhưng cô lại kéo dừng lại:--Em muốn biết có bao nhiêu % cơ hội? Còn nữa, Max hắn ta đã làm gì, nhất định Huyết Thanh có liên quan đến Max, đúng chứ?

LowRand thở dài:- 50/50 đây là cơ hội cuối cùng cho em.

LowRand vừa định nới cho cô biết điều gì thì bị Phúc Hoàng cản lại.

-Nếu em muốn nhìn thấy Tống A Vĩnh yên ổn và tìm ra sự thật năm đó về gia đình em thì em không nên do dự nữa_Phúc Hoàng nhìn cô đôi mắt rất chân thật, chỉ sợ cô sẽ không tin tưởng mình.

Có hít lấy 1 hơi thật mạnh, Phúc Hoàng nói đúng nếu cô buông tay an bài cho số phận liệu sự thật cái chết năm đó vĩnh viễn cũng không thể rõ ràng, cả sự trong sạch của cha cô chưa được sáng tỏ. Được, cô có can đảm chết, sao không có dũng khí đối mặt, chính cô cũng biết rõ cơ thể không còn nhiều thời gian nữa.

Ngước mắt lên trên chiếc lồng kính lớn xung quanh bao phủ thiết bị trợ tim, những máy quang sát chụp rất phần nhỏ nhất trong cơ thể người. Dây điện nhiều đến nhìn hoa cả mắt.

Cô cuối cùng cũng khuất phục mặc cho hai người kia dẫn cô đi.

-Tiến Sĩ Mault, nhanh chóng giúp cô ấy, nhất định phải thành công_Đôi mắt phượng lạnh lẽo, lời nói sắc bén Phúc Hoàng chắc nịch nhìn đội ngủ tiễn sĩ danh tiếng giống như một sự đe dọa.

10 người nhanh chóng nghiêm túc bước vào công việc. Lọ Huyết Thanh đươc đem ra. Cả khu nghiên cứu lúc này trở nên nghộp thở đầy căng thẳng.

Nguyệt Hàm được thay mảnh vãi trắng chủ yếu che phần trên và phần sau lưng hoàn toàn không được mặc đồ lót trong. Họ đặt cô vào chiếc lồng kính trắng từ đầy cô vẫn nhìn rõ ràng bên ngào, xung quanh chiếc ống kính lớn được truyền các sợ dây ghim vào người cô. Khấp cơ thể Nguyệt Hàm cứ như bị một con bạch tuột lớn bao lấy.

Đôi mắt cô dần nhắm lại. Tiếng ---Tít—Tít vang lên rõ ràng không gian yên tĩnh vô cùng nhịp điệu.

Cơ thể cô được theo dỗi qua chiếc máy tính được chụp và phân tích từng bộ phận.

Phúc Hoàng và mọi người bên dưới 1 giấy cũng không rời mắt.

Sau khi Huyết Thanh chuẩn bị đưa vào ống truyền một viếc bất ngờ đã xảy ra.

---Đùn—Xoàng---

Đột kích

Tiếng súng đồng thời vỡ cùng lúc với tiếng kính. Không biết từ bao giờ bọn người mặc áo đen bịch mặt xông vào bao vây.

Vì lo cho Nguyệt Hàm bọn người Phúc Hoàng lơ là cảnh giác sẽ bị tấn công. Bây giờ có phần vô cũng bất ngờ.

-Phúc Hoàng gọi người tới, cậu lên đó đó bảo vệ bọn họ, Tôi và Lạc Tư ở đây ngăn cản._LowRand rút nhanh súng một cách tốc độ từ sau lưng giơ lên.

Không đợi Phúc Hoàng lên tiếng. LowRand lao ra bắn vào trán 1 tên áo đen tập kích.

--Đùn---Xoàng—

---Phịch—Phịch---

-Bọn họ càng ngày càng đông, làm sau đây không có Max ở đây_Lạc Tư tay không ngừng đấm đá, núp một bên chờ cơ hội bắn địch miệng lẩm bẩm nsoiw với LowRand phía sau lưng.

Tiếng súng rất lớn, nhưng Nguyệt Hàm bên trong lại không nghe được vì cách âm của cái ống làm bằng kính này rất hiện đại.

Một người 10 tiến sĩ bị 1 tên áo đen bắn khi vừa hoảng loạn đưa Huyết Thanh vào ống.

---Đùn---

--AA—Ông tiến sĩ bị bắn vào cách tay đang cầm ống tiêm bom Huyết Thanh cho Nguyệt Hàm được 1 phần liền đau đớn buông tay ra.

--Tít---Tít---

Tuy tình hình hỗn loạn, nhưng những người đang làm công việc kiểm tra máy móc thiết bị vẫn giũ tin thần rất cao, 1 chút cũng không phân tâm vì đây là tin thần trách nhiệm của họ.

Một người trong số đang ngồi tên màn hình kiểm ra cơ thể miễn dịch, trán đỗ đầy mồ hôi, giọng cao gấp rúp nhìn vòng tròn giây đag quay lùi dần.:_Mau tiêm nhanh. Chỉ có 3 phút.

-Nhịp tim hiện dưới 50 giây/ phút.

-Sóng não Beta tần số 20Hz, Sóng não Theta có tần số 5 Hz, tần số hiện tại…..

Các âm thanh kiểm tra điều đặn phát ra.

Tiếng sũng vẫn liên tục ngày càng kịch liệt.

Phúc Hoàng chạy thục mạng còn vừa đánh bọn cản đường. Lòng không ngừng câu mong Nguyệt Hàm sẽ không bị ảnh hưởng.

Ống kim tiêm Huyết Thanh rơi ra. Bọn Tiến sĩ vừa bị mất 1 một người, ai cũng điều không thể rời khỏi vị trí.

--Xoảng—Xoảng---

Càng không may hơn là 5 tên áo đen hun hãn cơ thể thì lực lưỡng xong từ bên trong cánh của của thang máy tự động, chúng đi từ sân thượng xuống. Chính xác hơn là bọn họ đỗ trực thăng ở sân thượng. Kế họach tấn công này hòan toàn rất hoàn mĩ.

-Khốn kiếp, bọn người này dám xông vào nơi Sát Bang chắc chán sống rồi_Lạc Tư nổi nóng nả đạn liên tục vào mấy tên xông tới.

Đám người xong tới nắm cổ áo tên tiến sĩ gần nhất đo điện não đồ. Một phát bắn chết.

Một tên phóng tới định phá ống kính.

----Phụt

---Bốp

---Hự

Một bàn tay nhanh đến nhìn không rõ nắm lấy cánh tay tên áo đen bẻ ngược, tên đó kịp phản kích đá lùi thì người kia nhanh hơn chỉ vài động tác dứt khoát---Phựt---RẮC—Cổ tên áo đen đã bị bẻ nầm lăn ra đất.

Phúc Hoàng vừa đúng lúc chạy tới đánh chết tên thứ 4 muốn tấn công. Anh liền không ngừng kinh ngạc, mắt mở lớn, người đứng sững sờ môi mấp máy:---Max, tại sao?

Người vừa kịp ngăn cản tên áo đen tấn công trụ kính chính là Max. Thân hình cao lớn, khí chất vẫn không hề suy giảm, đôi mắt như chim ứng khát máu mãnh liệt, nhường như có thể bóp nát kẻ nào đến gần ngay lập tức.

Hắn mặc chiếc áo khoác đen đến đầu gối, bên trong vẫn là chiếc áo bệnh nhân chưa kịp thay cho thấy hắn đã vội vã đến đây.

Vừa tỉnh lại, vì bên trong không 1 ai hắn gượng dậy chậm chạm cầm theo ống truyền đẩy ra cửa nào ngờ nghe được tên cận vệ nói chuyện điện thoại với Phúc Hoàng, nói phòng nghiên cứu Sát Bang xảy ra chuyện,hắn liền suy đoán ra lập tức liều mạng rút ống kim, mặc kệ vết thương trên ngực đến đây.

Max không phản ứng trước sự kinh ngạc của Phúc Hoàng, không bận tâm nhiều. Đôi mắt chuyển qua cơ thể đứng bất động bên trong của Nguyệt hàm.

Không kịp để hắn lưu luyến ngấm nhìn một tiếng lớn làm hắn chú ý.

---HUYẾT THANH….BƠM VÀO ĐI THỜI GIAN CHỈ CÒN 5 GIÂY._Tiến sĩ Mault thét lớn, người nóng ran nhìn tên áo đen phía sau đang chạy tới.

Phúc Hoàng vừa kịp chặn lại tên dó thì đã không kịp. Đúng lá tình huống máu chó nào cũng có thể xảy ra. Tên còn lại vừa thấy Max nhanh cầm lấy Huyết Thanh Bơm vào đường ống dẫn đến cơ thể Nguyệt Hàm thì tên đó bắn tới nhưng ---Cạch—Cạch—đạn không còn.

Cơ thể Max cũng nóng như thiêu đốt Huyết Thanh vừa được tiêm vào, sao lưng biết rõ có đánh lén nhưng Max nhất quyết không buông ống tiêm cho tới cùng.

Bốp-----Hự----

--Phụt---

Màn hình máy tính vừa bị tên áo đen lựcc lưỡng nắm giựt lên đạp mạnh vào lưng Max những mãnh kính vỡ tung ra, chịu một lực mạnh cả vết thương trên ngực chưa lành mà xuất huyết. Cho đến lúc, Huyết Thanh được truyền hết, Max quên cả những mãnh vỡ ghim trên lưng mà chỉ có sự an tâm, hài lòng nhìn ống được truyền đến Nguyệt Hàm.

Chính giờ khắc này, Trịnh Nguyệt Hàm bật mở mắt ra như 1 phản xạ có điều kiện, trước mắt cô là một gương mặt chưa nhìn kĩ đã bị một màn máu tươi bắn ướt mặt kính ngoài.

Trong đôi mắt cô lúc này ghi thật rõ ràng khuôn mặt mang vẻ đẹp tuyệt hảo nhất thế gian, tuy sắc thái trắng bệch miệng đầy máu nhưng không thể che giấu được ánh mắt đông đầy thứ cảm xúc yêu thương rất mãnh liệt, có mạnh mẽ, có kiên định, có mất mát, đau thương, còn cả sự yên tâm che chở. Cô tin rằng đôi mắt như ngọn lửa thiếu đốt cả thế giới này vĩnh viễn sẽ ám ảnh cô cho tới khi cô chết đi.

Trên ngực trái của Max lập tức bung chỉ mà ứa ra vết loang đỏ thẩm, hắn không cảm nhận được sự đau đớn chỉ hiện lên gương mặt quỷ dữ, đôi mắt cụp xuống tối sầm, tay lau qua vết máu truyên miệng. Thân hình cứng rõi quay lại nhìn tên áo đen ngây người nhìn Max tay vẫn đang cầm màn hình bị vỡ.

Tay tên áo đen vừa ý thức nên làm gì tiếp theo, thì bị ánh mắt khát máu cơ thể đầy máu nhưng vẫn giữ thần thái bất diệt. Thân người cũng ớn lạnh không tiến lên nỗi.

Max gầm lớn, nghiến răng, tay đưa ra sau rứt mảnh thủy tinh lớn gấm vào vai trái ra. Một tay giữ lấy cái màn hình trên tay tên áo đen, tay còn lại cầm mảnh thủy tinh còn dĩnh máu đâm mạnh mũi nhọn thủy tinh vào thái dương tên áo đen.---Phập---phựt-- Máu bắn túa ra vào mặt Max, hơi thở lạnh lẽo, sự tàn khốc 1 chút cũng không giảm. Chưa dừng lại ở đó, đôi mắt trên áo đen trợn ngược vì bàng hoàng kinh hãi, đỏ ngẩu, buông lỏng màn hình vỡ, tên đó ngã xuống thì Max lại kéo lên ---Phập—Phập---Phập---

Một nhát rồi thêm 1 nhát, mỗi một nhát đâm là mỗi lần độ sâu được ghim rất mạnh bạo. Máu không ngừng bắn ra ướt hết cả người tên áo đen cho đến khi đầu hắn nát thũng một bên không còn rõ khuôn mắt nữa.

Những người yên lặng chứng khiến dường như sợ đến ngất xỉu. Bọn tiến sĩ, sợ đến không thở nổi mùi máu tanh mà nằm lăn ra.

-Max, đủ rồi_Phúc Hoàng nhanh tay nắm lại ngăn cản sự điên cuồng của Max.

Phúc Hoàng đảo mắt qua, Trụ kính bị mở ra người bên trong cũng biến mất, hoảng hốt thét:--Đứng lại.

Tên áo đen duy nhất còn sống liều mạng tìm cơ hội lúc Max mất đi lí trí mở trụ kính ôm Nguyệt Hàm bỏ chạy.

Phúc Hoàng vừa phát hiện ra, Max đã quay người lại chạy đuổi theo. Phúc Hoàng cũng nhanh chống chạy theo.

Tên áo đen trên cánh cổ có xăm hình thù rất kì lạ, trong mơ màn Nguyệt Hàm nhìn thấy rất quen thuộc dường như đã gặp ở đâu rồi. (Quay lại Chap 39 Sự uy hiếp ngu xuẩn-Hình xâm Nguyệt Hàm từng chú ý)

Max môi ngày càng tái đi, dương như hắn không còn cảm nhận rõ cơ thể, chị biết phóng như bay theo. Hai cánh tay và lồng ngực không ngững tuôn máu.

Phúc Hoàng đổi theo :--Max anh ở đay đi, cơ thể anh đnag bị mất máu.

Mặc kệ lời nói của Phúc Hoàng Max như kẻ điên lao tới nắm lấy áo tên áo đen lại rịch mạnh—Xoẹt---Áo trên lưng bị xé ra một mảnh lộ hình xâm rõ ràng, Max và Phúc Hoàng cũng kịp nhận ra điều gì.

Max rít ra từng chữ , lòng trắng đỏ máu:- Dương - Đổng – Khắc (Dương lão gia)

Tên áo đen giật mình, sợ điến người, trên tây vẫn bế lấy Nguyệt Hàm lùi dần.

Max nhìn qua cánh tay vị bị tên áo đen lúc giựt mạnh kim trên người ra mà chảy máu. Tiếng thở mạnh như muốn ngộp chết đối phương. Max bước dần lại giống như con sói trình mòi.

-Ta cho người cơ hội buông người phụ nữ kia xuống, chết cũng dễ dàng hơn

Âm thanh quỷ dị phát ra như sự định đoạt:--Nếu cô ta bị thêm 1 vết xướt nào, chắc chắn người sẽ chết khó coi hơn tên lúc nãy.

Tên áo đen dù được huấn luyện sự sắc thép không sợ chết, nhưng đối diện với một kẻ tàn độc khốc liệt như vậy, ý chí cũng bị chà nát. Trên tay run run nhớ lại cảnh tên đồng bọn lúc nãy bị hắn ta giết đến ám ảnh cả đời cũng chưa từng thấy kẻ giết người nào tàn bạo máu lạnh hơn hắn.

Dường như tên áo đen có ý định buông xuống.Đột ngột tiếng động có người tới phát ra, làm người ta mất cảnh giác.

--Max, cảnh sát gần tới._Lạc Tư hớt hãy chạy tới thông báo.

Tên áo đen chụp lấy cơ hội, suy cho cùng sớm muộn cũng bị tên ma quỷ kia giết, nhiệm vụ bắt người phụ nữ của hắn về cho chủ nhân tuy không hoàn thành nhưng khiến hắn mất đi người phụ nữ của mình chẳng phải lời rồi sao.

--Phịch—hự----Rầm—Xoảng.

Tên áo đen nhanh chân vừa nghĩ xong chạy lại gần cửa kiếng quăng mạnh cơ thể Nguyejt Hàm xuống dưới.

Max vì đứng cách xa không kịp phản ứng sự đột ngột của tên áo đen mà bất ngờ, chạy nhanh tới muốn bắt lấy. Đôi tay bao nhiêu lần điều có thể cứu lấy cơ thể nhỏ bé của Nguyệt Hàm, nhưng lân này vì vết thương trên cơ thể tốc độ chạy và sực lực cạn kiệt đã không đủ nắm lấy cô. Đôi tay lớn quơ giữ không trung, vẻ mặt kinh hãi cuối người xuống nhìn Nguyệt Hàm rơi xuống dưới.

-KHÔNGGGGG_Max gào lớn, đôi mắt đỏ ngầu ứ động nước dường như sắp trào ra, hắn không tin vào mắt mình, môi run run nhìn cơ thể Nguyệt Hàm càng xa dần, đôi tay đẫm máu vẫn chưa khô liền chống lến toan nhãy xuống.

Phúc Hoàng liền phóng tới nắm lấy cánh Max giữ lại. Cơ thể Max đã phẫn nữa lơ lững không trung. Tên áo đen nhanh cơ hội muốn bỏ trớn. Bị Aljc Tư nổi điên bắn nát sọ.

--Đùn--

---Max, mau đưa tay kia_Phúc Hoàng nghiếng răng dùng sưc kéo cơ thể nặng hơn mình không ít lên.

Đến tận bây giờ Max cũng không đủ sức nữa, một kẻ vừa tỉnh lại phải chạy đến tận nơi đây chiến đấu bất chấp cơ thể, thần thánh như hắn chịu dựng lâu như vậy không biết còn ai đủ nghị lực này. Cả tâm lý bây giờ cũng trở nên hỗn loạn, tim hắn đau đến ngừng thở, liền ngất đi.

Trong cơn mê, hắn bao lần nhìn thấy cơ thể người con gái kia xuất hiện rồi biến mất, có một điều hắn cảm nhận rất chân thật rằng hắn đã khóc. “Em từng bảo sẽ đi đến nơi không có tôi, em giỏi lắm, em dám rời đi như vậy, tôi cũng sẽ nhất định chạy theo em, dù là chạy xuống địa ngục tôi cũng sẽ không buông em. Trịnh Nguyệt Hàm nghe cho rõ đây, vĩnh viễn tôi cũng sẽ không quên em, không ngừng tìm kiếm em, không ngừng hành hạ em.”

-------------------------------------

3 năm sau

Bắt đầu từ sự kết thúc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play