----Rè…rè----Hắn im lăng lúc lâu,quái dị nhìn nó đôi mắt mang ý cười,định lên tiếng nhưng Tiếng chuông điện thọai lại nhanh hơn,hắn thong thả nhìn lên màn hình rồi đẫy ngón tay lên màn hình.
-Chuyện gì?_Cái kiểu nói chuyện thế này chắc là đang nói với cấp dưới,mới tỏ ra không phép lễ mà cái giọng bá đạo.
-………………………
-Được,30phút nữa._Khẽ chau mày nhưng không rõ thấy,cất giọng trầm ổn,rồi nhanh đứng dậy,bước nhanh ra ngoài mà chẳng buồn liếc nó 1 cái,coi như nó không hề tồn tại.
Như chết trân lặng người vài giây,mới kịp hàon xác thi hắn đã vọt đi khuất mất khỏi gian phòng.:-ấy ấy..khoang đã,chưa nói xong mà!”Nó hấp tấp chạy ra nói với tới.Mong sau hắn quay lại ném cho nó 1 câu rõ rang cũng được,khỗ nỗi hắn như điếc chẵng ngeh àm càng đi nhanh ra cỗng,lên xe vụt đi.
-Trời…đất..anh ..anh đi thế này tôi…tôi phải làm..làm sao đây.’”_Thẫn thờ miệng phát ra âm thanh nhỏ đến nổi chỉ nó nghe được,giọng lấp bấp không thể không rối não.Làm sao mà dẹp cái đóng hỗn lọan này,làm sao giải quyết xong vụ này,Làm sao được thoát khỏi đây,Chẵng lẽ cao chạy xa bay.Ý nghĩ lóe lên trong đầu.Ngay lúc đó cái giọng khan đặc vang lên tai nó.:-Cô Trịnh,Cậu chủ dặn cô trước khi cậu ấy về phải xử lí xong những thứ trong phòng khách.Cậu ấy còn dặn tuyệt đối không để cô rời khỏi đây khi cậu ấy chưa về.
-Gì chứ”Nó nhìn ông Quan gia trầm tĩnh nói. mà sao nghe thật chói tai,ý nghĩ trốn khỏi đây cũng ngay lập tức dập tắt.”:-anh ta lúc nãy đi vội,đã dặn từ lúc nào?
-Là cậu chủ vừa điên thọai báo tôi phải trông coi cô cẩn thận.”_Nhìn nó với anh mắt thật khó diển tả,kí lạ có,khó hiểu có,tó mò có,khinh miệt cũng có.Nói rằng trông coi nhưng thật ra là muốn giam cô ở đây.Nó thỡ nhẹ,ủ rủ gật đầu:-Tôi biết rồi”_Lúc này thật chẵng biết phải nghĩ thế nào đầu óc vừa mới qua 1 cơn khủng hỏang chắng còn sức lực để nghĩ ngợi tính tóan nữa,tới đâu hay tới đó.Nó quay bước đi vào lại phòng khách,dọn dẹp bãi chiến trường.
-----Tập Đòan CEO-----
Tiếng bước chân lộp cộp vang điều trong đại sảnh,Sải bước rộng,hắn phong thái trang trọng không thiếu sự phong độ uy thế,.Đi đến đâu mọi nhân viên đang làm việc hay đang bản bạc bận rộn cũng phải đưa mắt lên kính cẫn cúi chào hắn.Vừa đi tiêng nói người bên cạnh gấp gáp lien tục
-Ngài Dương Tổng,tất cả cổ động đã tự triệu tập lại ở phòng họp,có vẻ rất quan trọng,họ bảo nếu Dương Tổng không ra mặt thì không được.”_Giọng nam nghe nhã nhặn và đầy cung kính vừa nói vừa đi theo truyền đạt 1 cách gấp gáp.
Hắn không trả lời chỉ “Hừ” 1 tiếng như đã nghe.Chàng trai kia vẫn tiếp tục uyên thuyên.
-Nghe nói bên Tống Thị ngay sức ép cho bọn họ,1 số chi nhánh bị Tống thị ngay cản trỡ.Chắc là do việc này nên bọn họ mới gắp rút như thế,
Ánh mắt chẳng thể hiện chút biểu cảm nào,vẫn lạnh nhạt và lãnh đạm khảng khái bước rộng theo lối đi.Không lên tiếng nhưng vẫn nghe rõ từng từ.
-Nếu đến đo chắc hẳn,bọn bọ sẽ bắt Ngài lên tiếng nhường kế họach đó cho Tống thị,để họ dễ dàng giải quyết ổn thỏa.
-Tôi nghĩ rằng…Ngài không nên ra mặt.”_Anh thư ký đi theo hắn nhiều năm,tùy rằng anh không phải là thư kí duy nhất bên cạnh hắn,biết rõ phong thái làm việc của hắn,dứt khóat một là một,2 là 2,một khi đã muốn thứ gì điều bất chấp có khó cỡ nào chẵng e ngại mà ra tay rất nhanh và chuẩn,nên thị trường cổ phiếu nhờ vậy mà lớn mạnh hơn,cách suy nghĩ không ai đoán ra được Dương Tổng này muốn gì.Từ 1 nơi người ta tưởng rằng chẵng mang lợi ích gì giống như nuôi gấu bắc cực ở sa mạc,quả là những cái vô lý như thế,mà qua tay hắn bảo “Được,nhất định được”thì thật sự là được,thành công ngaòi mong đợi.Thị trường cổ phiếu rơi đến không ngốc đầu nỗi,ai cũng hỏang hốt bán ra,còn Dương Tổng lại bảo phải mua,mua càng nhiều càng tốt,chẵng khác gì tự mình hủy diệt mình.Đó cũng là việc làm mà anh thư ký này nể phục,vì ngay ngày hôm sau khi mua vào giá cổ phiêu đột ngột tăng tới chống mặt.Kì lạ đến mức khiến người ta chẵng tin nỗi chuyện kỷ lục từ trước tới này,Sau 1 đêm Dương Tổng nắm trọn trong tay số tiền có thể mua đứt mấy quốc gia 3 nhỏ,1 lớn.Người ta để đặt cho Dương Tổng 1 cái tên lưu danh trong Truyền thuyết Thống Lĩnh Thị trường cổ phiếu,chứng khóan.
Chẵng trách chỉ mới 20 tuổi đầu có khả năng ngồi lên vị trí 1 Công Ty nói nhỏ không nhỏ,lớn không lớn mà trong vòng 5 năm như cái chỡp mắt đã đứng hàng cao nhất trong giới kinh doanh lấn ra Thế giới.1 người khiến người ta phải nể phục vạn phần,đã có sách nói viết về Doanh nhân Tài giòi 25 tuổi này ghi vào kỉ lục huyền thọai giới kinh doanh,không ai không biết mặt,nhưng lạ là chẵng ai hay bất cứ nhà báo nỗi tiếng nào có thể săn đón được hành tung của hắn ta,1 chút tâm hơi cũng không tài nào bắt kịp,anh ta như gió cưỡi mây thật làm cho người ta không thể không tò mò.
Anh thư ký nói không nên ra mặt không phải vị sợ Ngài Dương Tổng không đối phó được,mà là chuyện vặt không đáng phải ra mặt,Tống thị muốn ngây sức ép cho Đám cổ động để muốn Dương Tổng phải ra mặt,điều này ai cũng nhìn thấy,lẽ nào người có thể nắm trong tay quyền lực như thế lại phải dọn dẹp chuyện cỏn con này ư.Lúc nảy chỉ là do đám cổ Đông gây hung gây hổ ,một thứ ký chưa đủ khả năng tự hành sự,nên anh đành điện thọai báo với Dương Tổng nghe ý kiến ngài để tự mình hành xự.Nhưng nào ngờ,Dương Tổng cao cao tại thượng lại muốn đến đây giải quyết.Đây quả là ngài Dương Tổng không ai nắm bắt được,hắn ta suy tính gì.Việc nắm bắt được con người này giống như “mỏ kim đáy bể”.
Dương Vĩ nhíu mày,nhưng đôi mắt vẫn thong thái tỏ vẻ uy nghiêm.:-Ta sẽ giải quyết”_âm vực không mặn không nhạt,không lạnh không nóng,chỉ 4 từ khiến người ta nghe mà điến người,vẫn cảm nhận được sự không vừa lòng.Anh mới giựt mình nhận ra cái sai trầm trọng của bản thân,việc của Dương Tổng ngài anh sao có quyền bảo thế nào,mà cả gan dám bảo Ngài Dương Tổng nên hay không nên.
-Vâng,tôi sai rồi thưa Ngài.”Anh thư ký Trương cuối đầu nhận lỗi,dù Dương Vĩ chẵng trách khứ,hay dùng kiểu răng dạy,nhưng lời nói đủ khiến người ta biết được mà nhận sai.hắn không phải đơn giản,chỉ có cô ngốc Nguyệt Hàm là không biết ý tứ,con người ngơ ngơ không nhận ra sai trái mà chọc phải ổ chúa tể.Đành phải chịu khổ.Thư Ký Trương nhận cái sai xong nhanh tay mở cửa ấn nút thang máy,chờ hắn bước vào trước.
-Cạch----
Tẩt cả tiếng ồn trong giang phòng khi nghe tiếng cửa tự động bằng tấm kính dày vang lên.Đều im bặt,tất cả 50 người trên dưới đều hướng mắt lên chăm chú nghiêm trang đưa mắt hướng theo sự di chuyễn của Dương Tổng,nam nhân đầy khí chất,vẻ mặt còn quá non trẻ thanh tú,nhưng
Không mất đi cái ngạo mạn phong độ lẫm liệt muốn bao trùm cả bầu trời của thời tuổi trẻ.
Nói là 50 người cổ Đông,nhưng đây chỉ là mang lưới chính nhất nắm giữ số cổ phần lớn nhất,còn riêng chưa tính những cô đông trung và nhỏ,và các Tổng giám đốc nhiều chi nhánh lớn nhỏ hết thảy quá thật không thể 1 ngày mà tổng lượt xem hết.Những người cổ Đông đa phần điều là người người trung niên mắt sụp bụng phệ,tráng hối.Tuy nhiên vẫn toát lên sự sáng suốt và khôn ngoan,Có kẻ vẫn chưa hẳn phục Dương Tổng tuỗi đời chỉ bằng phân nữa họ.Cũng đúng thôi xưa này thời đại nào cũng thế,dù là vua đứng đầu 1 nước vẫn có kẻ không phục,nên những Triều đại điều có chuyện về quan lại làm phản,cướp ngôi đọat vị.Thì Thế Kỉ 21 cũng không khác là mấy.Đứng đầu 1 Tập Đòan lớn nhất nước,đứng Thứ 2 thế giới,việc có kẻ chưa phục là chuyện không tránh khỏi,nhưng ắt hẳn chưa 1 ai dám ngạo mạn mà thách đầu với Dương Tổng con quỷ hút tiền Thị Trường cổ Phiếu và chứng khóan.Kinh Doanh không chỉ 1 mà mấy chục ngành nghề,Tập đòan CEO bao trùm hết.Liệu ai có năng lực đấu với người thần thánh này,chắc chỉ có 1 người dám.(Ai thì sau này sẽ rỏ).Nếu 2 người này mà đấu chắn chắn sẽ náo động cả Thị trường,lúc đó sẻ có màn kinh thiên động địa trăm năm có 1.Nhưng điều này chắng không thể có khả năng,vì họ chưa có lí do gì để đối đầu cả.
Từ trước đến nay,muốn gặp được Dương Tổng phải là dịp rất hiếm có,thường 1 năm Dương tổng chỉ xuất hiện ở CEO 1 vài lần,thoắt ẩn hiện khó mà biết được,nhưng việc trong CEO từng bộ phận nhỏ không gì là hắn không biết,nên việc điều hành cả 1 Tập Đòan hùng hậu mới càng trở nên siết chắc và bề thế.May được dịp huyên nào thế này,ai cũng muốn ra vẻ chứng tỏ thực lực.
Trước khi hắn bước lại cái bản dài mấy chục mét,có người bước tới nghiêm trang đeo cho hắn cái micô vắt ngang đeo lên 1 bên tai để sát ngay miệng hắn cẫn thận,rồi cuối đầu quay đi.Tất cả điều đứng lên cúi chào nghiêm nghị,xong mới ngồi xuống.Ánh mắt hắn không hề đỗi.Cách ngồi xuống chiếc ghế lớn nhất mà ai cũng ham muốn 1 lần trong đời được ngồi mà cũng khác thường uy thế,mạnh mẽ mà tao nhã cho thấy không ai xứng đáng ngaòi hắn.Chiếu ánh mắt sắc bén đão 1 vòng.Vẫn không hề cất tiếng nào,cũng làm cho người ta e dè.
-Ngài Dương Tổng.”_Trong không khí trầm lặng thật con muỗi cũng không dám bán mạng mà bay vào,nếu lỡ mà lạc đường vào đây chắc cũng sẽ chết vì ngộp khí.Tiếng nói bổng vang lên thông qua bộ micro trên miệng của 1 người đàn ông,đôi mắt sâu,vẻ tà tà giọng nghe có vẻ đáng sợ.Mọi người đều tập trung nhìn,hắn cũng hướng anh mắt tới tỏ ý “cứ trình bày.”.
Ông ta hiểu ý,nghiêm trang nói:-Dương Tổng,chắc hẳn ngày cũng biết chúng tôi tất cả triệu tập tại đây là có chuyện gì,mong ngài suy xét kỉ càng để nhanh chóng ổn thỏa.”_Nghe thế tất cả đều gật gù tỏ ý tan đồng,
Hắn mặt lạnh đá,không biết khi nào trên mặt này mới có biểu cảm gì mà chờ đợi,Hắn chỉ gật đầu tỏ ý đã hiễu,phất giọng nhàn nhạt:-Đã như thế thì không nên nhân nhượng.”
Hết thấy 50 cặp mắt đều sững lên,ngạc nhiên,sau vài giây lại có 1 người khác truyền âm thanh tới:-Ý ngài là nhất quyết giành lấy khu đó.Tống thi tuy không phải bề thế như CEO nhưng cũng có thể có ảnh hưởng không nhỏ trong giới kinh doanh.Khu đất đó vốn dĩ thuôc về Tống Thị chúng ta thật không nên…..”
-Tôi đã quyết định_Chưa dứt câu hắn đã cắt ngang lấy lời của ông Cổ Đông ngồi vị trí thứ 39 khẳng định 1 lần nữa cho câu nói “Đã thế không nhân nhương” ban nãy.Lời nói có phần kiêu ngạo uy quyền khiến cho người khác không thể phản đối.Cả 50 người lại sửng sốt,bắt đầu xì xào nói với nhau,nhưng nếu phản đối thì không dám lấy 1 ai lên tiếng.
-Tổng Thị tôi sẻ giải quyết,hãy mở cuộc từ thiện Dương Châu._Lời nói quỷ dị,nhưng rất nghiêm túc lạnh lùng,Chẳng cần phải bàn bạc nhiều them,ý định đã vạch sẵn,kế họach đa được truyền tới máy tính từng người,hắn chỉ là Thông báo,không có ý muốn giải thích nhiều quá tốn thời gian đắt giá của hắn.
-Từ thiện Dương Châu,Nó có ích lợi gì,việc Tống thị cố tình cản trở những đầu mối vận chuyễn các mặt hàng được tung ra,khiến sản phẩm phải trì truệ,còn họ luôn tung ra thị trường sớm để chèn ép công ty con, tuy không anh hưởng đến CEO mẹ ,nhưng nếu cứ thế công ty con như thế sẽ gặp khó khăn,cũng chẵng tốt cho việc mở rộng.Khu đất có khả năng hái ra tiền ai cũng muốn tranh giành,Tống thị thế lực không nhỏ,tốt nhất tránh thêm 1 kẻ thù trước mắt là tốt nhất.Lúc này con mở Từ Thiện Dương Châu chẵng khác nào muốn ra mặt tranh giành.”1 người có vẻ điễm tĩnh,ánh mắt không chút tầm thường,ngủ quan sáng chói chỉ cỡ 40 tuổi,nhưng phần khí thế ngạo mạn cũng không thua xa Dương Vĩ là bao.
Hơi thở đều đều,không tỏ ra chút phản ứng nào,hắn cứ bình tĩnh mà im lặng,nhưng không giống đang suy nghĩ,mà đang xem xét thái độ của mọi người,như đọc ra được từng ý nghĩ trong đầu của bọn họ.Phong thái này thật chưa ai qua mặt được hắn.Hẳn không chỉ ngạo mạn mà còn bình tĩnh nhìn sắc mặt àm đóan tâm tư người khác,rồi mới ra quyết định khiến người ta không kịp trở tay.:-Tôi có bao giờ làm chuyện không có lợi cho tập đòan CEO chưa.?
-Chuyện này..!_Tật cả lại 1 phen giật mình,lời nói không dài dòng phải giải thích lý do tại sao thế này thế kia,mà cũng khiến người ta ngộ ra,nhìn hắn lãnh đạm làm người ta không rét mà run.
Không muốn mất thời gian thêm,hắn lại nói tiếp.:-Khu đất đó phải có cho bằng được.Hãy tổ chức từ thiện tại Trường Âu Á trong khu vực đó.
-Tại sao?-Cả 50 người Đại cổ Đông hầu như không hẹn mà đồng thanh,sự ngạc nhiên và khó hiễu ngày càng nhiều.Nếu hôm nay không có câu giải thích hợp lý thì khó mà làm vừa lòng mọi người.
Được cái gật đầu của hắn,như hiễu ý Thư ký Trương bắt đầu lên tiếng giải thích cặn kẽ.:-Thưa tất cả các Đại cổ Đông.Việc nhất định phải thâu tóm được khu đất gần trung tâm sẽ hái ra tiền chắc chắn ai cũng biết.Không chỉ lợi nhuận có được là Chục Tỷ USD mà hằng năm nếu xử lí sạch sẽ số lợi nhuận không chỉ có Mấy chục mà là mấy vạn.Điều quan trọng hơn là,nếu thành công mỡ buỗi từ thiện Dương Châu này,sẽ kết giao được các nhà thầu lớn,Được biết Trường Âu Á được sự tài trợ lớn từ các Thương gia ở nước ngoài rất nhiều.Chọn trường Âu Á nghe có vẻ không hợp lí,nhưng hoàn tòan rất có lợi cho chúng ta khai thông được nhiều hơn từ bên ngòai và các thương gia lớn bên đó,sẽ giúp ích cho chúng ta giành được thuận lợi Khu đất vàng gần Trung tâm hơn.Dương Tỗng luôn vì Tập Đòan CEO mà tận tâm.!
-Nhưng Tập Đoàn CEO là Tập đòan lớn,việc thâu tóm 1 khu đất thì có gì phải dốc công khó khăn nhiều như thế.Khu đất Vàng trước này thuộc quyền sở hữu của Tống Thị.Tuy Tống Thị chưa khai thác xữ dụng nó,nhưng việc ra tay giành như thế thể diện của Ceo chẵng phải bị đánh giá sao?.Nếu mở Từ thiện Dương Châu nghe ra có lợi nhưng mặc khác lại rõ ràng ra mặt đấu với Tống Thị,một công Ty nhỏ hơn chúng ta có thể nào để người ta chê cười,ỷ lớn hiếp nhỏ.”_Một vị Đại cổ Đông ngồi vị trí thứ 10 khẳng khái lên tiếng,tùy có phần ai cũng e dè Dương Tổng cao cao tại thương kia,nhưng đã ngồi được vị trí này quả là không phải hữu danh vô thực.
-Nếu đã nói là công ty nhỏ sao có khả năng dùng từ “đấu”,mà có quyền lên tiếng chê cười!_Lời nói lạnh như hàn băng ở bắc cực,trầm trầm vang lên không chút khó nghe mà làm cho người ta cảm thấy thật quá bá đạo.ngang ngược,đúng là phong thái của 1 Dương Tổng.
-Vậy Công ty Tống Thị sẽ cố tình khó dễ các chi nhánh ở dưới thì sao,chẵng lễ bỏ mặt các công ty chi nhánh con.
-Nếu đã vậy,hủy diệt đi.”_Mùi sát khi bắt đầu nồng nặc,âm thanh trầm ổn không hề thay đỗi,nhưng sắc mặt hắn bắt đầu khó chịu,việc lằng nhằng vớid đám người này thật làm hắn chán chường.
-Hủy..hủy..diệt,Ngài sao..có thể..”_Sắc mặt tất cả bắt đầu đi,đây không phải là mục đích của buỗi họp hôm nay àm họ muốn,hình như nó đang đi khá xa.
-Ngài muốn Tống Thị biến mất.Không thể được thưa ngài.Tống Thị tuy chỉ là Công Ty dù không phải là Tập Đoàn ,nhưng là 1 Công Ty lớn chiếm ¼ thị trường trong và ngòai nước rồi.Nghe được tin Tống thị được 1 thế lức lớn sau lưng chống đỡ,phải không tầm thường dễ dàng đánh bại.Nếu là nhân vật tầm thường thì chưa chắc dám ra gây sức ép cho chúng ta từ các chi nhánh.Ắt hẳn họ cũng lường trước phải đối đầu với chung ta rồi,nếu chúng ta còn cố tình gây chiến ra mặt dù không có hại nhưng sẽ không có lợi.CEO chỉ cần lợi ích tập trung thu lợi nhuận,trước nay không hề đấu đá với ai cả.Không nên gây ra 1 kẻ thù vô ích.
Hắn nheo cặp mắt chim ưng sắc bén của mình lộ rỗ mùi sát khí nồng nặc đến nỗi Thư kí Trướng đứng bên cạnh cũng không thể nào thở nỗi.:
-Không cần nhiều lời,mau tiến hành cho tôi.Tôi cần những người vô ích lắm lời.”_Âm thanh vừa dứt hắn ngạo mạn đứng lên quay ra cửa thẵng chân bước ra,mặc kệ bao nhiêu ánh mắt sững sờ bị hắn bỏ lại phía sau lưng.
-…………………………………………..
Bao nhiếu tiếng xì xào vang lên,tiềng ồn ào cùng vẻ mặt tức giận của mọi người.Thư kí Trương chỉ cúi chào rồi nhanh chân bước theo hắn.
Vừa ra xe,không biết hắn nhìn thấy gì,đột ngột dừng bước lại.
-Anh.!-1 giọng nói ngọt như kẹo đường vang lên nghe thật êm tai,cách hắn không xa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT