Sau khai giảng hai tuần, trong bữa sáng ngày thứ sáu, Harry nhận được một tờ giấy từ người giữ khóa của Hogwarts, trên đó viết: ‘Harry thân mến, bác biết chiều nay con không có lớp, vậy con có muốn đến uống tách trà với ta không? Năm đó ta với ba ba con giao tình cũng không tồi, ta muốn nghe con nói một chút về cuộc sống của con sau khi khai giảng. Để cú mèo của con đem hồi âm cho ta.’
Harry đưa Neville xem tờ giấy, hỏi cậu: “Cậu nghĩ xem mình có nên đi không?”
“Đi.” Neville nói: “Không chừng có thể hỏi xem ông có ảnh chụp của cha mẹ cậu không.”
Harry gật gật đầu, tìm bút lông chim viết vài từ lên mặt sau tờ giấy: ‘Con rất vui lòng, hẹn gặp bác sau.’ sau đó giao mảnh giấy cho con cú mèo trắng tuyết của mình.
Vì thế buổi chiều khoảng hơn 2 giờ, cậu cùng Neville cùng nhau ra khỏi tòa lâu đài, băng qua bãi cỏ tiến tới ngôi nhà nhỏ gần rừng cấm của Hagrid.
Hagrid cùng con cẩu vô cùng nhiệt tình hoan nghênh.
Đây là lần thứ hai sau khai giảng Harry nhìn thấy người khổng lồ lai này, râu ria tóc tai của ông rối bù, vóc dáng cao lớn gấp ba lần Harry, giọng nói cũng rất to.
Hagrid lấy mấy cái bánh đá đặc biệt của mình chiêu đãi hai đứa nhỏ, hai tiểu hoan đã quen ăn các món điểm tâm mềm xốp của gia tinh trong Hogwarts suýt chút nữa gãy hết cả răng, nhưng vẫn cố gắng làm ra bộ dáng rất hưởng thụ.
Hagrid hỏi một chút tình huống cuộc sống Harry xong, sau đó kể không ít ‘sự tích huy hoàng’ của ba ba cậu năm đó, đứa nhỏ nghe thấy ba ba năm đó tinh nghịch gây sự khắp nơi thế nào, bị đả kích nặng nề, ngay cả mái tóc bù xù lúc nào cũng phấn chấn tinh cần cũng rũ xuống, mềm nhũn.
“Vậy năm đó ba ba thực sự đối địch với Snape giáo sư sao?” Cậu hỏi.
Hagrid cười gượng một chút: “À, đó đâu có gì, tuổi trẻ cọ xát một chút thôi mà.”
“Nhưng Snape giáo sư chán ghét con như vậy, sao mà là cọ xát một chút được.” Harry ủy khuất nói.
“Nói bậy!” Hagrid nói: “Anh ta chán ghét con làm gì?”
Nhưng Harry cảm thấy rất kì quái, sao lúc Hagrid nói chuyện lại không dám nhìn mình?
“Sao? Harry, Gryffindor là học viện rất tuyệt đúng không?” Hagrid chuyển đề tài: “Bác biết con nhất định là một Gryffindor xuất sắc như cha con vậy.”
Harry không dám tin trừng to mắt: “Hagrid, con là Hufflepuff! Vừa nãy con đã nói với bác rồi mà.” Cậu càng ngày càng có cảm giác người khổng lồ lai này không đáng tin, chẳng lẽ bằng hữu của ba ba đều như vậy sao?
“Ôi, Harry, con nói chuyện cười hay thật.” Hagrid cười ha ha: “Con giống hệt như James vậy, rất thích nói đùa! Đứa con của James làm sao có thể không phải là Gryffindor chứ?” Ông vỗ vai Harry, suýt chút nữa đã chụp cậu ngã xuống đất.
Harry liếc mắt nhìn Neville, gật gật đầu, sau đó đứng dậy chào Hagrid: “Thật xin lỗi, Hagrid, nói chuyện với bác rất vui nhưng tụi con còn bài luận văn biến hình, tụi con về trước.”
Hagrid lộ ra biểu tình tiếc nuối: “Được rồi, được rồi, lúc khác rỗi chúng ta lại cùng uống trà.”
Harry kéo Neville vội vàng rời khỏi căn nhà nhỏ của Hagrid.
Đi được khoảng mấy trăm mét, hai người không hẹn mà cùng thở phào.
“Neville…….” Harry rầu rĩ nói: “Sao mình nhất định phải vào Gryffindor chứ? Hufflepuff rõ ràng rất tốt.” Cậu buồn bực cào tóc mình: “Gryffindor thì sao chứ, Hagrid làm như mình vào Hufflepuff là phản bội cha mẹ mình ấy, Gryffindor tốt lắm sao! Vừa thô lỗ lại còn thích cãi nhau.”
Neville an ủi vỗ vai cậu: “Không sao, Harry, mình cảm thấy Hagrid có chút……” Cậu cau mày chọn lựa ngôn ngữ: “Ừm……như là đầu óc không tỉnh táo ấy, ông ấy cho rằng cha cậu sử dụng pháp thuật công kích đồng học chỉ là trò đùa….. hơn nữa ông ấy cũng không nghe lời cậu nói, cứ tự mình quyết định….. cùng lắm thì sau này chúng ta ít tiếp xúc với ông ấy một chút.”
Harry uể oải gục đầu xuống.
Lúc này Neville tinh mắt phát hiện giáo sư độc dược như một cơn lốc xoáy đang kéo tới trước mặt. Cậu sợ tới mức túm chặt tay Harry: “Harry, Snape giáo sư tới kìa!”
Harry ngẩng đầu vừa thấy lập tức ngó ngang tìm xem có chỗ nào trốn, chính là bọn họ bây giờ đang đứng giữa bãi cỏ trống, căn bản không có thứ gì có thể núp……
Hai vật nhỏ nhìn đại sư độc dược đáng sợ ngày càng tới gần, khẩn trương như chân bị dính vào nhau chỉ đứng im một chỗ không dám nhúc nhích.
Severus kì thật đã sớm thấy bọn họ, y tính thừa dịp buổi chiều không có lớp đi vào rừng cấm thu thập chút dược liệu, kết quả vừa ra ngoài lâu đài đã thấy cứu thế chủ cùng người hầu nhỏ, đang lo lắng không có cơ hội quan sát cứu thế chủ đáng ngờ đầy người thì nó lại tự đưa đầu tới.
Severus nhếch cười ác ý, đi về phía bọn họ.
Nhìn bộ dáng hai vật nhỏ thấy mình đã lật đật tìm kiếm nơi trốn chạy đang hận vì không thể lập tức chạy trốn, nụ cười của y càng đắc ý hơn. Để ta xem ngươi trốn đi đâu! Y nghĩ như vậy, bước đi nhanh hơn tới trước mặt cứu thế chủ trắng bệt.
“Ồ, xem ai đây?” Y hạ thấp giọng, âm thanh u ám có chút ác độc: “Cậu bé đại nạn không chết cùng bằng hữu sát thủ nồi quặng? Xem hướng này, chẳng lẽ cậu Potter vĩ đại mới mạo hiểm từ rừng cấm trở về? Không tuân thủ nội quy trường học, Hufflepuff trừ 10 điểm, mỗi người!”
Harry nhất thời quên cả sợ hãi, ngẩng đầu lên: “Chúng con vừa tới thăm bác Hagrid, giáo sư, thầy không thể——”
“Đừng nói xạo!” Severus đánh gãy lời cậu, ánh mắt lạnh lẽo trừng thẳng vào đôi mắt xanh lục: “Không tôn trọng giáo sư, trừ thêm 10 điểm! Cậu Potter, tối nay 7 giờ tới văn phòng ta cấm túc!”
Neville hít sâu một hơi.
Harry bị ánh mắt lạnh như băng xẹt qua, lúc này mới nhớ người trước mắt có bao nhiêu đáng sợ, đứa nhỏ đáng thương gương mặt lập tức trắng bệt, sợ tới mức cúi đầu không dám lớn tiếng, run rẩy trả lời: “Dạ, giáo sư.”
Severus hài lòng bước ngang qua bọn nhỏ, đi về phía rừng cấm.
Hai đứa nhỏ cương cứng tại chỗ một hồi lâu mới dám cẩn thận quay đầu lại nhìn, phát hiện y đã không thấy bóng dáng đâu, lúc này mới nhẹ nhõm thở ra một hơi, chạy như điên về phía lâu đài.
Sau khi ăn tối xong, hai đứa nhỏ ôm tâm trạng chán nản bất thường làm học tỉ Sylvanas ngồi gần đó chú ý.
“Sao thế, hai cục cưng của ta? Sao các cưng lại mất hứng nà?” Sylvanas cười tủm tỉm lấy hai phần pút đing xoài tới dỗ bọn nhỏ.
Neville đau khổ nói Harry sắp bị cấm túc.
“Harry bé bỏng đáng thương, cưng phải cẩn thận nga, văn phòng của Snape giáo sư là nơi nguy hiểm nhất của Hogwarts, ôi——” Sylvanas bị một vị học tỉ khác đánh một cái.
Vị học tỉ này nhìn hai vật nhỏ bị dọa lộ ra một nụ cười thánh khiết như hoa bách hợp: “Đừng nghe Sylvanas nói vậy, cục cưng, cậu ta chỉ thích hù dọa trẻ nhỏ, văn phòng Snape giáo sư hơi âm u một chút, có nhiều tiêu bản một chút nhưng rất an toàn.”
Harry không có chút cảm giác nào là được an ủi…….
Buổi tối 7 giờ, cậu theo ánh mắt đồng tình của Neville đi tới một phần tầng hầm khác sát bên kí túc xá Hufflepuff, nơi đó là khu vực của Slytherin, văn phòng của giáo sư độc dược nằm sát bên ngoài hành lang phòng sinh hoạt chung của Slytherin.
Cùng một tầng hầm nhưng khác biệt thật lớn, ánh sáng u ám, bức tường hai bên hành lang khắc hình độc xà rất dữ tợn, Harry một đường cắm đầu chạy thẳng tới trước cửa văn phòng, không dám nhìn hai bên, vội vàng gõ cửa.
Giáo sư độc dược mở cửa càng làm đứa nhỏ đáng thương run rẩy lợi hại hơn, mãi đến khi tiến vào gian hầm âm u, được bố trí rất nhiều sách và tiêu bản động vật, đứa nhỏ không dám ngẩng đầu lên nhìn Severus lấy một lần.
Severus thấy đứa nhỏ như vậy, hàng mày lại càng nhíu chặt.
Y chỉ vào gian phòng độc dược đang mở cửa: “Vào trong, Potter, lao động phục vụ của ngươi là vắt sạch chất nhầy trong vòi con sên.”
“Dạ, giáo sư.” Harry ngoan ngoãn đi vào trong, nhìn thấy một thùng sên khổng lồ rõ ràng vượt quá phạm vi năng lực của mình, nhưng không nói tiếng nào, im lặng bắt đầu công tác.
Severus thấy như vậy càng căm tức hơn, đối với một người lấy việc khi dễ cứu thế chủ làm trò vui như y, bộ dáng nhẫn nhục chịu đựng không chút phản kháng nào kia căn bản không làm y có được cảm giác thành công a!
Y cứ vậy đứng ở cửa nhìn một lát, kết quả phát hiện đứa nhỏ biết mình đang quan sát sắc mặt ngày càng trắng, lại còn run rẩy.
Giống như bị ma xui quỷ khiến, Severus chưa bao giờ cảm thấy tức giận đến vậy. Y bước nhanh tới trước mặt Harry, từ trên cao nhìn xuống: “Đủ rồi, ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi căn bản không phải Harry Potter!”
Harry kinh ngạc nhìn y, nghi hoặc hỏi: “Giáo sư, thầy nói gì vậy? Em đương nhiên là Harry Potter a.”
“Ngươi không phải!” Severus chăm chăm nhìn cậu: “Harry Potter không phải Hufflepuff, hắn phải là Gryffidor, giống như lão cha cuồng vọng tự đại của hắn, lỗ mãng, xúc động, bá láp, ngu xuẩn!”
“Em mới không cần!” Harry phẫn nộ bật dậy, đôi mắt xanh tròn vo, tràn ngập tức giận cùng ủy khuất: “Vì cái gì mọi người đều như vậy! Vì cái gì em nhất định phải giống như ba ba! Vì cái gì em phải là Gryffindor! Em thích Huflepuff không được sao! Em là chính mình không được sao! Em chán ghét mọi người!”
Cậu quật cường đối mặt với Severus, lồng ngực vì tức giận mà phập phồng, hoàn toàn quên mất trước đó mình sợ vị giáo sư hung dữ này cỡ nào.
Severus nhìn đôi mắt xanh lục to tròn chậm rãi nổi lên hơi nước, lại nhìn gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì tức giận, đột nhiên phát hiện mình luống cuống. Y thầm điều chỉnh lại tâm tình của mình, bày ra bộ dáng lạnh nhạt như bình thường, hạ giọng, âm thanh lạnh lẽo độc ác: “Xem ra cậu Potter cho rằng thân là Hufflepuff có thể vô lễ rống to vào mặt giáo sư?”
Harry hít sâu một hơi, nhớ tới vừa nãy mình mới làm ra chuyện đáng sợ cỡ nào. Đứa nhỏ đáng thương lập tức xanh mét không còn chút máu, sợ sệt cúi đầu.
“Không tôn trọng giáo sư, Hufflepuff trừ 10 điểm!” Severus không chút lưu tình nói: “Bây giờ, làm xong lao động phục vụ của ngươi.”
Harry thở phào một hơi, im lặng ngồi xuống chiếc ghế trước thùng sên, vắt dịch nhầy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT