Sau lễ Giáng Sinh một tuần, nhóm người thuần phục rồng hội tống lũ rồng quay về Ru ba ni, nhóm tiểu động vật thích chuyện bát quái đối với Charles và Heinrich cảm thấy thực mất mác, dù sao bọn họ cũng rất cố gắng, hiện tại một trong hai đương sự đã rời đi, nhóm tiểu động vật bắt đầu lo lắng giùm Heinrich.
Bất quá bọn họ chỉ giỏi lo chuyện bao đồng, Heinrich đã sớm trao đổi khóa cảng với Charles, không còn vấn đề gì cả. Bất quá nhóm tiểu động vật thích chuyện bát quái hoàn toàn không biết chuyện này, nhóm sư tử con nhà Weasley còn chạy tới cỗ vũ cho ‘anh rể’ tương lai, nhờ vậy mới được cho biết tin tức này.
Chuyện này vừa qua thì nhóm tiểu động vật liền nhàm chán, kì lễ Giáng Sinh còn hơn một tuần, mỗi ngày bọn hị ngoài trừ biết vài tập cũng không còn chuyện gì khác để làm.
Harry làm ổ trong hầm vừa làm bài tập vừa than thở: “Ai nha, chán quá……”
Severus nhì cậu một cái, lại cúi đầu đọc sách của mình.
Chẳng được bao lâu vật nhỏ lại phun một câu: “Ai nha, chán quá…..”
“Chán cái gì?” Severus xoa nhẹ đầu cậu: “Hôm qua không phải mới đưa ngươi tới mộ địa sao? Mau làm xong bài tập đi rồi đi chơi.”
“Dạ…….” Harry uể oải gật đầu, cắn cắn đầu bút, ai, có một người yêu là giáo sư chính là có chỗ này không tốt……..
Cậu yên lặng viết một chốc, đang định than tiếp thì đột nhiên có một người vội vội vàng vàng lao ra khỏi lò sưởi âm tường, hô lớn: “Severus! Ta cần ngươi!”
Hai người tập tring nhìn, phát hiện cư nhiên là lão ma vương Grindelwald!
Tình huống gì đây? Sao lão ma vương lại luống cuống như vậy? Severus nghi hoặc.
Harry trừng mắt chắn trước mặt người yêu, đề phòng nhìn chằm chằm Grindelwald, vừa nãy cậu không có nghe nhầm, người này nói hắn cần Sev? !
“Sev là của em!” Vật nhỏ rất có khí thế nói.
Hai người lớn hắc tuyết.
“Severus, ta cần độc dược an thai!” Grindelwald sốt ruột nói: “Albus mang thai!”
Trong hầm vang lên tiếng ‘răng rắc’, cằm Harry và Severus cùng rớt xuống đất.
Lão bạng sinh châu chính là đây a!
“Ngươi đừng kích động, nói rõ ràng!” Severus nhíu mày: “Hắn lớn tuổi như vậy sao có thể mang thai?”
“Là như vầy, ta lén cho Albus uống thuốc thanh xuân, ngươi cũng không phải chưa thấy bộ dáng trở nên trẻ trung của hắn đi? Kia không phải thuốc giảm tuổi, là thuốc thanh xuân có thể làm cơ thể trẻ trung lại hàng thật giá thật.” Grindelwald thở hổn hển một chút: “Trước đó thánh đồ nói ta không thể không có người thừa kế, sau đó liền bí mật bỏ độc dược sinh tử vào trà mật của Albus, lúc ấy Albus uống hai ngụm phát giác không thích hợp liền không uống nữa, vốn nghĩ không có việc gì, chính là vừa nãy hắn ói ra chúng ta thử kiểm tra mới phát hiện đã ba tháng rồi! Ngươi mau chuẩn bị độc dược an thai đi, Albus vẫn còn đang ói!”
Severus nghi hoặc hỏi: “Không phải độc dược của ngươi cũng rất lợi hại sao? Sao ngươi không làm?”
Lão ma vương gấp đến độ trực tiếp kéo y vào phòng độc dược: “Ta không được, bây giờ ta rất hoảng sợ, sợ làm nổ nồi quặng!”
“Ngài Grindelwald, kia ngày liền bỏ hiệu trưởng lại một mình chạy tới đây?” Harry trách cứ nói: “Ngài còn không mau chạy về chăm sóc thầy, độc dược lát nữa chúng ta đưa qua cho.”
“Ngươi nói đúng!” Lão ma vương vỗ đầu vội vã chạy vào lò sưởi: “Đầu óc ta rối loạn hết cả!”
Severus để Harry làm trợ thủ, bắt nồi quặng lập tức điều chế.
Harry đứng bên cạnh cắt dược liệu, cắt cắt một hồi đột nhiên nhớ tới một vấn đề: “Sev! Vừa nãy ông ấy nói đã có thai 3 tháng, chính là 3 tháng trước không phải Durmstrang vẫn chưa tới Hogwarts sao?”
“Ngươi quên sao, bọn họ ở Đức, hiệu trưởng mỗi ngày sẽ quay về đó.” Severus thờ ơ nói.
“Chính là hiệu trưởng cũng hơn 100 tuổi a……” Harry cảm thán nói: “Một trăm tuổi còn sinh đứa nhỏ có thể có nguy hiểm không a?”
“Sẽ không, thuốc thanh xuân có thể cải tạo cơ thể, không phải chỉ là bề ngoài.” Severus đột nhiên nhếch khóe miệng: “Bất quá kế tiếp hắn không thể xuất hiện trước mặt người khác, lão nhân bụng lớn sẽ rất bắt mắt.”
Harry cũng hắc hắc cười.
Bọn họ đưa dược qua liền nhìn thấy Grindelwald trong bộ dáng thê nô đang hầu hạ Dumbledore, thấy hắn uống dược xong lập tức ân cần đút một viên đường, còn không ngừng hỏi có đắng không v….v…….
Sau khi trở về hầm Harry thực hâm mộ nói: “Bọn họ thực hạnh phúc nha. . . . . .”
Severus kéo cậu lên đùi mình hỏi tội: “Lời này có ý gì? Chẳng lẽ ngươi thấy chúng ta không hạnh phúc?”
Vật nhỏ lấy lòng cọ cọ y một chút: “Không có, em chỉ hâm mộ bọn họ có thể có đứa nhỏ! Có người thân huyết mạch tương liên đúng là chuyện cực kì hạnh phúc a!”
“Thích đứa nhỏ như vậy thì chờ chúng ta kết hôn song ngươi cũng sinh một đứa là được.” Severus nhẹ nhàng nói.
“Cái gì? !” Sắc mặt vật nhỏ đỏ bừng: “Em, em sinh đứa nhỏ? !”
Severus nhếch khóe miệng: “Cậu Snape sợ đau thì không sinh cũng được, dù sao ta cũng không thích đứa nhỏ lắm.”
“Ai sợ đau chứ! Em sinh, em sinh!” Harry không phục nói: “Thầy không được không thích đứa nhỏ của em!”
Severus dở khóc dở cười nói: “Cậu Snape, ngươi còn chưa đươc 15 tuổi, hiện tại nói đứa nhỏ có phải quá sớm không?”
Cậu Snape nghiêm túc nhìn sàn nhà: “Không được, đây là vấn đề nghiêm túc, thầy phải hứa không được không thích đứa nhỏ của em!”
Severus đành phải luôn miệng cam đoan mình tuyệt đối sẽ không như vậy, cậu Snape mới chịu buông tha y, lật đật chạy đi làm bài tập.
Qua kì nghỉ Giáng Sinh, học kì mới lại bắt đầu.
Bên ngoài lâu đài vẫn còn đọng một đống tuyết, thời tiết như cũ vẫn còn rất lạnh, lạnh tới mức nhóm tiểu động vật không muốn ra ngoài chút nào. Harry mỗi ngày trử bỏ đi học thì chính là ở cùng Sirius và nhóm bằng hữu của cậu chơi ở văn phòng của Sirius, hoặc là tới phòng cần thiết nướng thức ăn, bằng không thì nằm lăn ra thảm ở hầm làm bài tập, không thì bám dính ngọt đến ngán với Severus, cứ như vậy thời gian chậm chạp trôi qua, chớp mắt đã tới sinh nhật Severus.
Ngày cuối tuần, Harry chạy tới phòng bếp Hogwarts suốt một buổi chiều, dưới sự giúp đỡ của nhóm gia tinh làm được một bữa tiệc thực phong phú, còn nướng một cái bánh ngọt tuyệt vời.
Severus đang kì quái sao người yêu nhỏ của mình tới chiều cũng không thấy bóng dáng, thẳng đến khi vật nhỏ quay về, thần thần bí bí gọi gia tinh đưa món ăn và bánh ngọt lên bàn y mới nhớ hôm nay là sinh nhật mình.
Harry sắp xếp xong, sau đó vô cùng nhiệt tình bổ nhào vào lòng ngực người yêu lớn tuổi dâng lên một nụ hôn: “Sev, sinh nhật vui vẻ!”
Severus hôn lại cậu, mỉm cười nói tạ hơn: “Cám ơn ngươi, cậu Snape thân yêu.”
Severus cảm thấy đây là lần sinh nhật tuyệt với nhất trong suốt 30 năm qua của mình, cậu Snape của y không ngừng bận rộn gắp các món ngon vào chén của y, trên gương mặt là nụ cười tươi rói sáng lạn, nhìn cậu mà trái tim y ấm áp tới mức muốn tan chảy.
Sau khi hai người hợp lực cắm 34 ngọn nến lên chiếc bánh, Harry hát xong bài ca chúc mừng sinh nhật thì hai người cùng nhau thổi nến và cầu nguyện.
Severus nhổ nến lên, cầm lấy nĩa xiên một phần bánh ngọt có vẻ hình một cậu bé tóc đen mắt xanh lục ăn luôn, còn áp tới bên tai người yêu nhỏ nói một câu: “Cậu Snape ăn rất ngon……….”
Harry đỏ bừng mặt liếc nhìn y một cái, xiên lấy hình cậu bé tóc tóc đen mắt đen ‘Ùm’ một cái nuốt hết, còn khiêu khích nhìn y.
“A……ăn ngon không?” Severus áp tới liếm khóe môi cậu: “Cậu Snape? Ngọt không?”
Mặt Harry đỏ tới sắp xuất huyết đẩy y ra: “Em đi lấy quà!”
“Đây là cái gì? Nguyệt quang hoa? Linh lăng thảo? Ni nam đằng? Hỏa diệp thảo? Tường vi tháp lan? !” Mỗi lần nói ra cái tên mắt Severus lại càng trừng lớn hơn: “Ngươi làm sao có được?”
Harry ngượng ngùng gãi đầu: “Em gọi Heleba tỉnh lại bảo nó tới rừng cấm tìm, nó vừa về tới lại ngủ đông rồi………”
Severus ở Hogwarts ngây người lâu như vậy, rừng cấm cũng đi vô số lần, nhưng số thảo dược này, còn cả nguyệt quang hoa cũng chưa bao giờ thấy qua!
Y đột nhiên phát hiện giá trị tồn tại của Heleba!
“Này đều do Heleba hái về sao? Nó tự mình hái?”
Harry gật mạnh đầu: “Heleba nói trước kia Slytherin đã dạy nó cách thu thập độc dược liệu! Sev sau này chờ Heleba ngủ đông xong, chúng ta bảo nó giúp thầy hái dược được không?”
Severus tỏ ý tán thành lời đề nghị này tới 200%.
“Ngô…………. kì thật….. em còn một phần quà muốn tặng cho thầy……….” Harry đột nhiên đỏ mặt ấp úng địa nói.
“Quà gì?” Severus tò mò, sao vật nhỏ tự nhiên lại đỏ mặt?”
Harry có chút do dự, đột nhiên hít sâu một hơi, chầm chậm đứng lên, tới ngồi xổm xuống giữa hai đùi y.
“Harry?” Severus nghi hoặc kêu một tiếng.
“Em, em thấy trong sách………” Harry ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, run rẩy vươn tay.