Ma vương Chiếc cúp đã chết, phần lớn Tử Thần Thực Tử sa lưới, Bộ Pháp Thuật nhanh chóng bắt đầu thẩm lí và phán quyết. Fudge vì nâng cao danh vọng của mình, đem chuyện này thành chuyện quan trọng hàng đầu, trong khoảng thời gian ngắn 《 Nhật Báo Tiên Tri 》 không ngừng đưa tin về chuyện này.
Severus là ‘Anh hùng tiêu diệt Chúa tể Hắc ám’ cũng bị mời tới dự thính, đương nhiên, thành viên của Hội Phượng Hoàng cũng tham dự, vợ chồng Lockhart càng không thể thiếu.
Vì thế đám Tử Thần Thực Tử trong phiên tòa thẩm lí và phán xét bắt đầu náo loạn, điên cuồng phun nước miếng, ngay cả Sirius cũng bị liên lụy vì hắn mang họ Black……. bất quá Wizengamot cũng không ngu ngốc tới mức tin chuyện đó.
Trong số mọi người thì Severus bị chỉ mặt nhiều nhất.
Tên Dolphine Rolle trong phiên thẩm lí đã vạch trần chuyện y từng là Tử Thần Thực Tử.
“Snape! Mày là kẻ phản đồ khốn khiếp! Mày đám để Wizengamot nhìn Dấu hiệu Hắc ám của mày không? !” Hắn điên cuồng rống lên: “Đừng tưởng mày có thể tẩy trắng! Lúc trước là mày nói lời tiên tri cứu thế chủ cho Chúa tể Hắc ám! Mày nghĩ tống chúng tao vào ngục Azkaban thì không còn ai vạch trần mày sao? !”
Phóng viên 《 Nhật Báo Tiên Tri 》 lập tức quay camera về phía Severus, ánh đèn flash điên cuồng chớp nháy.
Severus lạnh lùng đang muốn nói, lại bị Dumbledore đè lại.
Lão nhân vẻ mặt vô cùng trang nghiêm đứng lên, nhìn 1 vòng tòa án thẩm lí và phán quyết, húng hắng giọng: “Lúc này, ta muốn chứng minh một chuyện với Wizengamot, Severus Snape tới bây giờ vẫn luôn đứng bên chính nghĩa, y tới giờ vẫn không phải là Tử Thần Thực Tử, xin mọi người hãy nhìn cánh tay y!”
Cụ nhấc ống tay áo bên trái của Severus lên, tất cả mọi người đều nhìn thấy cánh tay trắng nõn trơn bóng, căn bản không có Dấu hiệu Hắc ám!
Đèn flash của đám phóng viên lại điên cuồng chớp nháy.
“Tay kia thi sao? ! Nhất định ở tay kia!” Dolphine Rolle nói mà không thèm suy nghĩ.
Severus nhìn hắn mỉm cười khinh miệt, xốc lên ống tay áo bên phải, cánh tay vẫn trơn bóng như cũ.
Nhóm Tử Thần Thực Tử điên cuồng rống giận ‘Không có khả năng’, nhưng sự thật đã xảy ra trước mắt bọn họ. Dấu hiệu Hắc ám không thể dùng bất cứ pháp thuật nào để che dấu.
Những thành viên Hội Phượng Hoàng không biết rõ cũng quay mặt nhìn nhau. Tuy rằng bọn họ không tận mắt nhìn thấy Dấu hiệu Hắc ám của Severus nhưng tới nay bọn họ đều biết rõ Severus là Tử Thần Thực Tử, kết quả hiện tại bọn họ cũng không lí giải được.
Thẩm phán Wizengamot ra lệnh mọi người yên lặng, sau đó cấp thêm một tội danh cho Dolphine Rolle: phỉ báng danh dự người khác.
Hôm sau 《 Nhật Báo Tiên Tri 》dùng đề tài này làm đầu đề: Trong buối thẩm lí và quyết định hôm qua, nhóm Tử Thần Thực Tử đã nói xấu vị anh hùng của chúng ta ——đại sư độc dược trẻ tuổi nhất châu Âu Severus Snape——theo Dolphine Rolle, Snape từng là Tử Thần Thực Tử, hơn nữa người nói lời tiên tri về cứu thế chủ cho Người-mà-ai-cũng-biết-là-ai chính là Snape. Vị anh hùng của chúng ta đã phản kích lại vô cùng mạnh mẽ, y đã đưa cánh tay sạch sẽ của mình ra trước tòa án, trên đó không hề có Dấu hiệu Hắc ám! Âm mưu của Tử Thần Thực Tử cuối cùng cũng không thành công……
Severus vừa thấy tờ báo kia thì biết là hỏng bét. Y không dám tưởng tượng nếu Harry nhìn thấy câu ‘hơn nữa người nói lời tiên tri về cứu thế chủ cho Người-mà-ai-cũng-biết-là-ai chính là Snape’ sẽ có phản ứng gì, tuy 《 Nhật Báo Tiên Tri 》chỉ nói những lời ba hoa chích chòe, nhưng mà Harry biết rõ y từng là Tử Thần Thực Tử.
Y lo lắng chờ đợi Harry từ nhà cũ Black chạy tới chất vấn, y thậm chí đã chuẩn bị tâm lí sám hối với Harry, cũng đem kí ức đời trước của mình bỏ vào chậu tưởng kí. Cho dù phải xé rách vết thương của mình, y cũng không muốn mất đi người yêu nhỏ. Bọn họ từng cùng nhau tưởng tượng tới cuộc sống sau này, ấm áp, hạnh phúc. Y làm thế nào có thể để mình lâm vào cuộc sống tuyệt vọng, u ám như đời trước cơ chứ?
Chính là Harry chưa tới.
Y đợi hai ngày vẫn không thấy Harry. Vật nhỏ ngay cả một phong thơ cũng không viết, cứ như hoàn toàn không muốn liên lạc với y.
Y lâm vào khủng hoảng tột cùng.
Sirius vừa bước ra khỏi lò sưởi âm tường thì nhìn thấy bộ dáng thất bại của đối thủ một mất một còn đang chăm chăm nhìn chậu tưởng kí. Hắn tới bây giờ chưa bao giờ thấy Snape có biểu tình như vậy.
“Này, Harry không tới tìm ngươi, ngươi không tính tự mình tới giải thích à?” Sirius khó chịu nói, hắn cảm thấy mình thật sự là một người cha đỡ đầu vĩ đại, cho dù không vừa mắt Severus cỡ nào, nhưng vì hạnh phúc của con đỡ đầu hắn vẫn chạy tới đây, tuy rằng lúc đầu hắn thực hi vọng hai người tách ra, nhưng qua một thời gian dài như vậy, cũng không còn muốn phản đối: “Ta nói này Snape, ngươi sao cứ như vậy? Chuyện gì cũng không biết chủ động tranh thủ! Ngươi không biết Harry bây giờ thành bộ dáng gì nữa à!”
Severus ngẩng mạnh đầu: “Harry làm sao?”
“Nó đã hai ngày nay không nói một câu!” Sirius liếc trắng mắt: “Để làm chi? Chính ngươi gây họa còn chờ người ta tới tìm ngươi à? Có chuyện gì mà không thể nói ra chứ? Nó ngồi trước lò sưởi hai ngày, cứ ngồi đó chờ ngươi tới, chính là ngươi lại làm ngược, tự mình ngồi ở đây mà khổ sở. Khổ sở được cái rắm gì a!”
Sirius thao thao bất tuyệt quát mắng đối thủ một mất một còn của mình, cơ hội này thực sự quá khó! Hắn cư nhiên có một ngày hợp tình hợp lí mà mắng mỏ tử địch của mình, mà đối phương cũng không thể phản bác……..
“Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi mà không mau giải thích với Harry, sau này sẽ không còn cơ hôiị, ta sớm muộn gì cũng sẽ giới thiệu mấy thục nữ danh môn cho nó!” Hắn đắc ý nói.
Ánh mắt Severus lập tức bắn ra khí lạnh, nhàn nhạt nói: “Ngươi làm thử xem!”
“Hừ!” Sirius khinh thường lẩm bẩm: “Vậy ngươi còn ru rú ở đây làm cái gì?”
Severus không thèm để ý tới hắn nữa, động tác nhanh gọn, thu trí nhớ của mình vào lọ thủy tinh, sau đó đi tới lò sưởi quăng một nhúm bột floo ‘số 12 quảng trường Grimaud!’
Sirius không cam lòng cau mũi: “Hừ, thực tiện nghi cho ngươi!” Sau đó cũng theo y vào lò sưởi âm tường.
Severus vừa ra khỏi lò sưởi liền nhìn thấy người yêu nhỏ của mình, cậu đang ngồi trên sô pha nhìn về phía lò sưởi, ánh mắt không còn tiêu cự, gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt, tròng mắt nhiễm đỏ tơ máu.
Trái tim y đau đớn, hốc mắt cũng có chút nóng lên.
“Harry.” Y cúi đầu gọi một tiếng, không dám quá lớn tiếng sợ dọa đến cậu.
Vật nhỏ ngơ ngác nhìn y, nước mắt chầm chậm rớt xuống.
“Ai, đừng có cản đường ta!” Sirius chui ra khỏi lò sưởi, oán giận đẩy y.
Severus đột nhiên hoàn hồn, quay đầu ra lệnh: “Lấy cho ta một chậu tưởng kí!”
Sirius lầu bầu gọi Kreacher lấy chậu tưởng kí tới, sau đó trơ mắt nhìn y đưa chậu tưởng kí cho con đỡ đầu mình, sau đó ôm người đi lên lầu.
“Chết tiệt! Đừng có động tay động chân với con đỡ đầu trước mặt ta!” Đại cẩu phẫn nộ rống.
Severus không thèm quản hắn nói cái gì, trực tiếp ôm lấy người yêu nhỏ đang trầm mặc đi tới căn phòng nhỏ mà y đã từng tới một lần.
Mãi tới khi bị y ôm ngồi lên giường, Harry vẫn im lặng ôm chậu tưởng kí rơi lệ, cái gì cũng không nói.
“Harry, đừng khóc.” Y thở dài lau nước mắt của người yêu nhỏ, lấy lọ thủy tinh chứa kí ức của mình trong túi tình rót vào chậu tưởng kí: “Ngươi xem cái này trước, xem xong muốn chửi mắng gì ta cũng được, tùy ngươi, nhưng mà không cần rời khỏi ta, được không?”
Harry ngẩng đầu nhìn y, cắn môi gật đầu, sau đó cúi đầu vào chậu tưởng kí.
Severus ôm cậu, trong lòng cảm xúc đã rối thành một nùi.
Thật lâu sau, Harry thoát ra khỏi mớ kí ức này, gương mặt sũng nước mắt đặt chậu tưởng kí qua một bên, ôm lấy cổ y khóc lớn, miệng không ngừng gọi tên y, không nói được lời nào khác.
Trong chậu tưởng kí cậu thấy được hắc ám vượt xa cả tưởng tượng của mình, cậu thấy thời ấu thơ đen tối của người yêu mình, nhìn thiếu niên âm trầm tái nhợt lớn lên theo dòng đời nhấp nhô, nhìn thấy quan hệ của y cùng mẹ mình bị rạn nứt, nhìn thấy y gia nhập Tử Thần Thực Tử, nhìn thấy y tuyệt vọng khi thấy mẹ mình chết đi, nhìn thấy y làm gián điệp hai mặt phải chạy giữa hắc bạch, nhìn thấy y cô độc chết đi trong lều hét, nhìn thấy y sống lại, gặp lại mình, sau đó chậm rãi có được ấm áp……
Trái tim thiện lương của cậu dường như bị một bàn tay bóp chặt, đau đến mức không thở nỗi, đau đến mức nước mắt không ngừng chảy ra, cái gì cũng không muốn nghĩ nữa, chỉ muốn ôm lấy người trước mắt, thật chặt.
“Sev…….Sev……..Sev…….” Trừ bỏ gọi tên của y, cậu căn bản không thể tưởng được còn có thể nói gì để lồng ngực mình không còn đau đớn.
Severus thở dài một hơi, thấp giọng hỏi cậu: “Như vậy, ngươi có muốn rời khỏi ta không?”
“Không! Không muốn, không muốn!” Cậu ôm chặt lấy cổ người yêu, sống chết lắc đầu.
“Thực xin lỗi…….” Severus thở dài nhận lỗi.
Harry khóc lóc lắc đầu: “Không…..không cần xin lỗi…… đau…..” Cậu khóc tới mức thở không nỗi, run rẩy nắm lấy tay người yêu áp lên ngực mình: “Đau quá……”
Severus ôm chặt cậu, trong lòng vừa đau xót vừa vui sướng, trong nhất thời cũng không nói nên lời.
Qua thật lâu sau, mãi tới khi đôi mắt vật nhỏ đã sưng đỏ, lúc này mới đau lòng lau nước mắt cho cậu: “Được rồi, đừng khóc, còn khóc nữa sẽ mù……”
“Mới không có…….” Vật nhỏ lúc này mới ngượng ngùng cọ cọ tay y, hút hút cái mũi, giọng nói đặc sệt hỏi y “Sao bây giờ thầy mới tới!”
“Thực xin lỗi.” Severus thành khẩn tự kiểm điểm: “Lần sau sẽ không để ngươi chờ lâu như vậy.”
“Còn có lần sau? !” Vật nhỏ trừng mắt, cố làm bộ dáng hung ác.
“Được rồi, được rồi, tuyệt đối không có lần sau.” Severus mỉm cười hôn cậu một chút: “Tha thứ cho ta đi, cậu Snape?”
“Hừ!” Vật nhỏ tức giận cắn cằm y một ngụm: “Là cậu Potter!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT