Nghỉ hè đã qua vài ngày, Harry nằm trên giường lăn qua lăn lại không ngủ được, thời tiết tháng 7 thực sự quá nóng, mà trong phòng cậu ngay cả quạt máy cũng không có, càng miễn bàn tới điều hòa, gia đình Dursley sẽ không chịu tốn kém cho cậu những thiết bị xa xỉ như vậy.
Đứa nhỏ đáng thương nóng nực tới đổ đầy mồ hôi đứng dậy bật đèn bàn, lấy ra một tấm da dê, nắm bút lông chim ngây người suốt nửa ngày, cuối cùng khép tờ giấy lại, thở dài.
Tuyết kiêu của cậu ra ngoài hoạt động một chốc, tha một con chuột nhỏ trở về, đứng bên cửa sổ đùa nghịch, thả lại bắt, cào cấu đã lại thả, chơi tới quên cả trời đất.
Harry im lặng nhìn nó đến phát ngốc, cậu lại bắt đầu nhớ hầm, nơi đó dù là mùa hè cũng rất mát mẻ, hơn nữa Sev cũng không mắng cậu, hoặc bảo cậu đi cắt cỏ lúc trưa nắng nóng——tuy là gần nhất không biết vì cái gì đã giảm bớt, chính là cậu vẫn thấy khó chịu.
Nhớ tới người yêu lớn tuổi, đứa nhỏ lại nhìn tấm da dê trong tay, thở dài. Từ lúc nghỉ hè tới nay bọn họ đều viết thư mỗi ngày, thư hôm nay đã gửi rồi, bây giờ muộn như vậy, nếu cậu còn viết thư nhất định sẽ quấy rầy thầy ngủ…….
“Ai, Hedwig, mày nói xem Sev hiện giờ đã ngủ chưa?” Cậu hỏi con cú mèo trắng như tuyết của mình.
Hedwig đang hăng say đùa giỡn với chuột con cũng bớt chút thời gian ngẩng đầu liếc mắt nhìn cậu một cái, sau đó lại cúi xuống tiếp tục chà đạp con chuột đã lừ đừ.
Harry cũng không trông cậy nó trả lời, tiếp tục lầm bầm: “Còn thiệt nhiều ngày Sirius mới tới đón, thực phiền a…… vì cái gì bên ngoài trường học không được dùng pháp thuật…… nóng quá……. nếu Heleba cũng theo tao về thì tốt quá, tao có thể bảo nó biến bự lên để ôm ngủ……. chính là nó cư nhiên vì thức ăn của Hogwarts mà bỏ tao…… Hedwig, hôm nay lúc đưa thư cho Sev có quan sát thầy không? Thầy có khỏe không? Không biết lúc tao không ở đó thầy có hảo hảo nghỉ ngơi không nữa……. tuy rằng thầy luôn nói có, nhưng mà tao vẫn lo lắng…….”
Cậu nghĩ ngợi một hồi, sau đó leo lên giường tiếp tục cố gắng ngủ.
Người bị cậu nhắc tới, lúc này quả thực chưa ngủ, vãn đang nghiên cứu độc dược, bất quá sau một lúc y cũng tự giác dừng lại, tuy độc dược quan trọng, nhưng người yêu bé nhỏ đã căn dặn y phải ngủ sớm một chút, y cũng nghe lời. Vì để có thể chung sống lâu dài với vật nhỏ, cơ thể không thể bị phá hỏng.
Rời khỏi phòng độc dược, Severus nhìn căn nhà rực rỡ hẳn lên,vô thức nhếch khóe miệng. Lúc vừa về tới nhà y đã chỉnh sửa lại nhà cửa một lần, lúc trước vì lười nhác không muốn để ý nên căn phòng này vẫn luôn âm u rách nát, chính là Harry nói sẽ tới đây, vì không muốn để người yêu nhỏ lo lắng, lại nói ‘Ở nơi này sẽ ảnh hưởng sức khỏe’, cũng vì muốn có một khung cảnh tốt đẹp để đón người yêu nhỏ, y vẫn chỉnh sửa lại nhà một phen.
Tuy Harry vẫn chưa tới, nhưng căn phòng đã tràn ngập hơi thở của cậu. Đệm sô pha được làm theo kiểu dáng cậu thích nhất lúc còn ở hầm, gia cụ cũng đổi thành màu sắc ấm áp cậu thích, phòng khách còn chưng một bình hoa bách hợp trắng——bởi vì Lily, nên vật nhỏ rất yêu thích loại hoa này, trong phòng sách, bên cạnh chiếc bàn lớn còn có một chiếc bạn học nhỏ ‘chuyên dụng của Harry’ hệt như trong hầm. Phòng ngủ trên lầu, một nửa tủ quần áo đã sớm xếp đầy quần áo Severus mới mua cho người yêu của mình.
Nghĩ tới không bao lâu nữa Harry sẽ tới, Severus ngay cả lúc ngủ tâm tình cũng thực khoái trá.
Hai tuần nghỉ hè nhanh chóng trôi qua.
Sáng ngày này, Harry bị Sirius dùng song mặt kính đánh thức.
“Sirius, sao lại sớm vậy?” Vật nhỏ dụi dụi ánh mắt còn mơ màng.
Cẩu đỡ đầu trong mặt kính hưng phấn ồn ào: “Harry~chú đã thu dọn xong phòng con~đợi lát nữa chú bảo Kreacher tới đón con, sáng hôm nay chú cùng Remus phải ra cửa hàng bàn chuyện làm ăn, con theo Kreacher về phòng được không? Buổi chiều cha đỡ đầu sẽ mang quà về cho con nha~”
“Vậy con có thể tới tìm Sev, ách, Snape giáo sư được không ạ?” Harry hỏi.
“Cái gì? !” Đại cẩu ai oán: “Con đi tìm tên đó làm gì? Ở trong nhà chờ chú về không tốt sao? Harry~con không thương cha đỡ đầu sao?”
Harry hùng hồn nói: “Chính là con rất lâu rồi không gặp giáo sư! Con sẽ về nhà trước khi chú về, Sirius, đừng dỗi.” Giọng nói hệt như đang dỗ dành con nít.
“Không~” Sirius kêu rên: “Chú không đi bàn chuyện nữa! Chú ở nhà với con! Chú mới không để Snape cướp con đỡ đầu bảo bối của chú đâu!”
“Sirius, đừng có làm vậy!” Mặt kính truyền tơi giọng nói của Remus Lupin, sau đó mặt kính dao động một chút, gương mặt Lupin xuất hiện trong gương: “Harry, con đừng để ý Sirius, muốn đi thì đi đi, cậu ta chỉ nháo một chút, không có việc gì.”
Harry gật gật đầu, hao tổn tâm trí thở dài một hơi, bộ dáng như ông cụ non: “Ai, Remus phải để ý chú ấy nhiều hơn nha, Sirius rất trẻ con, thực không có biện pháp.”
Vì thế Harry đưa hành lí cho lão gia tinh Kreacher mang về nhà cũ Black, còn cậu thì dùng khóa cảng tới thẳng đường Bàn Xoay.
Bởi vì dậy quá sớm nên lúc cậu tới Severus còn đang làm bữa sáng.
Vật nhỏ vừa đáp xuống đất đã lập tức tim kiếm bóng dáng người yêu, phát hiện y đang trong bếp liền cười tủm tỉm chạy vào.
“Sev!”
Severus vừa quay đầu lại liền nhìn thấy người yêu nhỏ bé chạy vọt vào, y buông thứ trong tay vừa vặn đón được.
“Sao lại tới sớm như vậy? Ăn sáng chưa?” Y ôm lấy vật nhỏ hôn một cái hỏi.
Vật nhỏ hôn lại y một chút, cười tủm tỉm nói: “Chưa nha, em muốn tới cùng ăn với thầy~”
Severus mỉm cười thả cậu xuống: “Chờ một lát, sắp xong rồi.”
“Em giúp thầy!” Vật nhỏ tới gần trợ giúp y, vừa làm vừa hỏi: “Sev, thầy có nhớ em không? Có nhớ em không?”
Severus nhếch khóe miệng, ôn nhu nói: “Có.”
Vật nhỏ mỉm cười thật thỏa mãn, vui sướng bày chén dĩa.
Ăn sáng xong hai người ngồi trên sô pha nói chuyện, Harry kinh hỉ phát hiện chiếc đệm yêu thích của mình, cao hứng cọ cọ bả vai người yêu: “Này là chuẩn bị cho em sao?”
“Ừ.” Severus nắm lấy vai cậu: “Ta nghĩ ngươi sẽ bớt chút thời gian ở đây vài ngày, liền chuẩn bị mấy thứ ngươi thích. Ngươi có ở lại không?”
“Có!” Harry gật đầu: “Em ở nhà Sirius vài ngày, sau đó tới đây, kì thực Sirius cũng rất bận, chú ấy cũng không có nhiều thời gian chơi với em, mặc dù chú ấy rất thường làm nũng…….”
Severus có chút buồn cười: “Làm nũng? Hắn lớn như vậy còn làm nũng với ngươi?”
“Cũng không phải!” Vật nhỏ làm ra vẻ ông cụ non: “Chú ấy mỗi ngày sẽ dùng song mặt kính làm nũng với em, cái gì mà ‘hôm nay Remus không theo giúp chú, chú thật buồn’, rồi ‘hôm nay lại có một đống lớn văn kiện phải xem, chú ghét nhất là xem văn kiện, còn có ‘lần trước bàn chuyện làm ăn gặp phải một người phụ nữ rất đáng ghét’, sau đó bảo em an ủi……… ai, như con nít vậy……”
Severus mỉm cười vỗ vai cậu: “Xem ra Harry nhà ta đã trưởng thành rồi, còn có người làm nũng. Đúng rồi, nhà Dursley có đối xử tốt với ngươi không? Ta có viết thư cho dì ngươi, nàng còn dám làm khó dễ ngươi không?”
“A? Hèn chi, dượng Vernon cũng không dám mắng em, dì cũng bảo em cắt cỏ hai lần mà thôi, hóa ra là thầy giúp em nha!” Harry mỉm cười thật ngọt ngào: “Sev thật tốt!”
Severus nhíu mi: “Còn dám bảo ngươi đi cắt cỏ? !”
“Không sao.” Harry đưa tay vuốt ve phần chân mày nhíu chặt, không chút để ý nói: “Em ở đó ăn không ngồi rồi cũng không tốt, so với trước kia đã tốt hơn rất nhiều rồi, thầy đừng lo, trừ bỏ hơi nóng một chút cũn không có gì, chính là không được phép sử dụng pháp thuật bên ngoài trường, có chút bực bội.”
Severus đành phải thỏa hiệp: “Được rồi, không nói tới bọn họ, ngươi có thể sử dụng pháp thuật thỏa thích ở đây, ta có che chắn.”
Harry vui vẻ gật đầu, chít chít thì thầm kể lại cuộc sống mấy hôm nay.
Severus nghe cậu nói mấy chuyện lông gà vỏ tỏi như ‘Hedwig rất thích bắt chuột đùa giỡn, lại không thèm ăn, cứ đùa không biết chán’, thỉnh thoảng lại đáp vài tiếng, cảm giác hôm nay đúng là một ngày nghỉ tuyệt vời.
Buổi chiều Harry phải quay về nhà Black.
“Sev, không có em ở đây, thầy phải ăn cơm nghỉ ngơi đầy đủ, em sẽ giám sát thầy đó!” Vật nhỏ nhăn mặt dặn dò.
“Được, ta nhất định sẽ nghe theo căn dặn của cậu Potter.” Severus mỉm cười ôm cậu: “Ta nghe lời ngươi như vậy, có được thưởng gì không?”
Gương mặt nhỏ nhắn của Harry đỏ bừng ôm lấy y, ngưỡng cổ cho y một nụ hôn.
Severus đảo khách thành chủ làm sâu nụ hôn, sau khi nhấm nháp thỏa mãn hương vị thanh khiết của người yêu nhỏ, luyến tiếc buông ra.
“Ưm……. Sev…….” Harry mơ mơ hồ hồ bật ra âm thanh khỏi khe hở của hai đôi môi.
“Không được nói……..” Severus quấn lấy đầu lưỡi cậu dây dưa, để hơi thở ấm áp của người yêu nhỏ phun trên chóp mũi, làm toàn thân y nổi lên một trận khô nóng.
Mãi đến khi nắm tay bé xíu của vật nhỏ mang theo chút oán giận đẩy ngực y, y mới kết thúc nụ hôn dịu dàng nhưng thật lâu này: “Được rồi, ngươi phải về rồi.”
“Ưm.” Vật nhỏ đỏ mặt kích hoạt khóa càng Kreacher đưa, vội vàng trở về.
Severus bất đắc dĩ lắc đầu, mặc kệ đã hôn bao nhiêu lần, người yêu nhỏ của y vẫn luôn thẹn thùng như vậy, bất quá như vậy cũng là điểm đáng yêu của cậu.