Ngày thứ hai của kì nghỉ lễ Giáng Sinh, thứ phiền toái phá nát tâm tình vui vẻ của Severus trong kì nghỉ rốt cuộc cũng tới Hogwarts.

Văn phòng hiệu trưởng, Severus nhìn vật nhỏ bị đại cẩu áp lên tấm thảm lớn không ngừng liếm láp, vật nhỏ còn vui sướng cười khanh khách không ngừng. Severus đen mặt nhìn một chốc rốt cuộc không chịu được: “Xem ra Black tiên sinh muốn trở thành người đầu tiên trong giới Pháp Thuật đè chết con đỡ đầu của mình? Ta cũng không hi vọng cái đầu cỏ lác của ngươi có thể ý thức được hình thể của mình to như một con gấu, có lẽ ta nên gửi tin cho Nhật Báo Tiên Tri, cứu thế chủ chết thảm ở Hogwarts, lí do cư nhiên bị cha đỡ đầu quá mức nhiệt tình của mình đè chết.”

Đại cẩu nhảy sựng lên khơi phục hình thể bình thường, hổn hển cãi: “Ngươi nói bậy! Remus rõ ràng nói ta gần đây gầy đi!”

“Ồ,ồ, đúng vậy.” Severus châm chọc cười lạnh: “Trong mắt Lupin ngươi lúc nào cũng mảnh mai cần hắn che chở cả.”

Sirius đỏ rực như muốn bùng nổ, không nói nên lới.

Y đánh giá Sirius từ đầu tới chân một lần: “Tấm tắc, nhìn không ra a cẩu đần, chẳng lẽ ngươi đã tới kì động dục?”

“Ngươi, ngươi mới tới kì động dục!” Sirius mạnh miệng phản bác y, âm thanh quá cao làm hắn có chút chột dạ: “Đừng có dùng loại suy nghĩ xấu xa đó phỏng đoán tình bạn trong sáng của ta với Remus! Hừ, đừng cho là ta xin lỗi ngươi xong thì ngươi có quyền phỉ báng danh dự ta!”

Severus hừ lạnh một tiếng, ngoắc Harry tới, cho cậu một câu chú đổi mới hoàn toàn: “Sau này đừng để động vật liếm lung tung, ai biết nước miếng có vệ sinh không?”

Harry nhìn nhìn cha đỡ đầu của mình, nhìn nhìn lại Severus, vẻ mặt khó xử gật đầu, kì thật cậu cũng thấy bị cẩu cẩu dùng nước miếng rửa mật rất bẩn, tuy rằng trong lòng biết rõ cẩu cẩu kia là cha đỡ đầu biến thành, nhưng mà…….

Sirius kinh ngạc cùng thương tâm, vô cùng ai oán giải thích với con đỡ đầu: “Harry~chú rất sạch sẽ! Chú ngày nào cũng đánh răng ba lần!”

Khóe môi Severus co giật, tầm mắt chuyển về phía Dumbledore đang cười tủm tỉm xem kịch vui: “Ngươi nói hai ngày này để Harry về phòng ngủ chung sao? Mang theo con cẩu đần này?”

Dumbledore gật đầu: “Đúng vậy, dù sao có Sirius cũng không cần lo lắng an toàn của Harry, phòng ngủ cũng chỉ còn một mình trò ấy, Sirius sẽ không bị phát hiện, bất quá Severus, nếu anh nguyện ý để Sirius ở lại hầm thì Harry không cần dọn đi cũng được a.”

“Ta mới không cần!” Sirius hoảng sợ hô to: “Lỡ như y hạ độc ta thì sao?”

Severus lạnh lùng nhìn hắn: “Hừ, ta cũng không muốn chỗ mình dính lông chó!” Y nói như đinh đóng cột: “Harry trụ chỗ ta, cẩu đần ở chỗ ngươi, quyết định như vậy.”

“Không được!” Sirius xông tới ôm Harry vào lòng mình: “Harry phải ở chung với ta! Còn có, ai cho ngươi kêu thân thiết như vậy, ta mới là cha đỡ đầu của Harry! Cho dù năm đó Lily định cho ngươi làm, nhưng cuối cùng vẫn là ta! Đừng hòng cướp con đỡ đầu của ta!”

Hai người không ai chịu nhường nhịn, chiến tranh đã sắp bùng nổ……

“Khụ khụ.” Dumbledore hắng giọng: “Bọn nhỏ, bình tĩnh một chút, Severus, Sirius không thể ở chỗ ta, hai ngày này ta có chút việc.”

Severus nghi hoặc nhìn cụ, ánh mắt bắn ra một câu: một lão già cô độc như ngươi trong lễ Giáng Sinh có thể bận chuyện gì?

Sắc mặt Dumbledore có chút mất tự nhiên, ho khan một chút nói: “Ta đi Đức có chút việc, khụ, anh cũng biết………”

“Bây giờ mới đi? !” Severus khinh bỉ nhìn cụ: “Ta nói ngươi biết chuyện tới giờ ít nhất cũng được 1 năm đi? Ngươi cư nhiên có thể kéo dài như vậy? Đầu óc ngươi bị mật bịt kín à?”

Dumbledore lúng túng: “Khụ, chỉ là có chút bận rộn…….”

Bịa đặt! Ngươi cứ tiếp tục thêu dệt đi! Ánh mắt Severus biểu hiện rõ ràng ý tứ này.

Lão nhân quyết định chuyển đề tài, bàn tay to vung lên: “Quyết định như vậy! Harry cùng Sirius quay về phòng ngủ Hufflepuff trụ hai ngày!”

Sirius hoan hô, ôm Harry xoay một vòng lớn.

Severus nhìn vật nhỏ vui sướng cười khanh khách, cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp.

Vì thế đám người liền chia thành ba đường hành động, Dumbledore cầm một cái khóa cảng rời khỏi trường học, Harry dắt đại cẩu Sirius chạy ra ngoài chơi, Severus cô độc trở về hầm.

Nhìn vật nhỏ vui vẻ không thèm quay đầu lại một lần, Severus hung hăng ghi lại món nợ này cho con cẩu đần kia.

Harry dắt cha đỡ đầu vui vẻ đi tìm Draco. Đêm qua cậu đã hẹn trước với Draco, sau khi đón chú Sirius sẽ tới phòng cần thiết họp mặt. Bọn họ vốn cũng không biết nơi này, là chú Sirius viết thư nói.

Vật nhỏ hì hục leo lên lầu 8, lúc vào phòng cần thiết đã thấy Draco đang hâm chút đồ ăn nhẹ.

“Draco, cậu tới sớm vậy.” Harry nhào tới cắn một ngụm miếng điểm tâm trong tay Draco: “Oa~ăn ngon~”

Draco hắc tuyến: “Cậu không biết tự mình lấy sao?”

Sirius hóa thành hình người cười ha hả: “Con chưa từng nghe sao, thức ăn trong tay người khác so với tự lấy ngon hơn.”

Vật nhỏ liên tục gật gù.

“Sirius.” Draco lộ ra nụ cười độc quyền của Malfoy: “Đây là cậu dạy Harry?”

“Ừm.” Sirius vô cùng đắc ý.

“Cậu dám nói những lời này trước mặt mẹ không?” Draco tiếp tục cười châm biếm: “Nếu mẹ biết cậu dám dạy gấu mèo nhỏ của mẹ mấy thứ vớ vẩn này thì………”

Gương mặt Sirius có chút cứng đờ, sau đó cười gượng: “Aha ha ha…….. cái kia, Giáng Sinh vui vẻ a Draco, cậu đã chuẩn bị món quà rất tuyệt vời cho con a.”

“Hừ.” Draco khinh bỉ cho y một cái liếc mắt xem thường, sau đó bắt đầu đút tiểu hoan ăn: “Cậu ăn cái này, là món mới của Lockhart phu nhân, nghe bảo gọi là ‘chả giò’, ăn ngon lắm.”

Harry ăn tới quên cả trời đất.

Sirius chen vào nói: “Harry, gần đây con ở chỗ Snape à? Y có hung dữ với con không? Có tốt với con không?”

“Không có.” Harry lắc đầu: “Giáo sư đối với con siêu~tốt~luôn~”

“Kì quái, y không phải rất chán ghét con sao?” Sirius nghi hoặc: “Tên kia rất ghét James a.”

Vật nhỏ trừng hắn: “Ba ba là ba ba, con là con, giáo sư còn nói, thầy thực thích con!”

( ⊙ o ⊙)  A! Sirius chấn kinh: “Thích con?! Y cư nhiên nói như vậy? ! Tên đó cư nhiên cũng biết nói từ ‘thích’? !”

“Cái gì mà ‘tên kia’!” Harry bất mãn đánh hắn một chút: “Không được nói bậy giáo sư!”

Sirius thực ai oán nhìn cậu: “Harry~chú mới là cha đỡ đầu của con a~ tuy Snape vì con làm rất nhiều chuyện, nhưng cha đỡ đầu mới là người yêu con nhất~”

“A?” Harry thích thú: “Giáo sư làm nhiều chuyện cho con chú cũng biết sao?”

Sirius bĩu môi không cam lòng: “Hừ, ta mới không thèm nói tốt cho tên kia! Harry, cha đỡ đầu sau này nhất định sẽ làm nhiều chuyện hơn cho con! Cái gì hồn khí! Cái gì Voldemort! Chú đều có thể góp sức!”

“Hồn khí là cái gì?” Draco nhạy bén túm được từ này.

Gryffindor hành động nhanh hơn suy nghĩ hoảng hốt bụm miệng lắc đầu. Harry không ngừng làm nũng cũng không hỏi ra được, chỉ biết giáo sư vì bảo hộ mình đã làm rất nhiều chuyện nguy hiểm, trong suy nghĩ của vật nhỏ, hình tượng giáo sư rất cao lớn.

Vì thế cậu bắt đầu lo lắng: “Ai nha, quà Giáng Sinh mình chuẩn bị cho giáo sư có phải quá đơn giản không, cần thêm cái gì nữa bây giờ?”

Hai người còn lại lập tức truy vấn xem cậu định tặng cái gì, chính là vật nhỏ chết cũng không nói, cứ chống cằm than thở.

Cha đỡ đầu lập tức ăn dấm chua, ai oán phóng ánh mắt phi đao ‘vèo vèo’: “Harry~sao con không nghĩ tới chuyện chuẩn bị quà cho chú a~”

“Của chú đã sớm chuẩn bị tốt rồi mà…..” Harry lơ đãng nói: “Con đang nghĩ quà cho giáo sư……”

Bọn họ trong phòng cần thiết chơi đùa cả ngày, còn nhân tiện ở trong đó ăn xong bữa tối rồi mới trở về nghỉ ngơi.

Sáng hôm sau, Harry thức dậy rất sớm.

Cậu còn chưa kịp rửa mặt đã bị số quà dưới chân giường đánh thức. Sirius nhào tới khuyến khích cậu: “Mở quà của chú trước, chú chắc chắn con sẽ thích!”

Harry đành phải buông chiếc hộp nhỏ gói màu xanh bạc có kí tên ‘S•S’ xuống, mở gói quà nhỏ gói màu đỏ thẫm, lấy ra một cái gương tinh xảo: “Đây là cái gì?”

“Song mặt kính!” Sirius đắc ý: “Còn một cái nữa ở chỗ chú, chú phải tìm rất lâu mới được, sau nay con chỉ cần thông qua chiếc kính này liên lạc với chú! Cứ gọi tên chú thì chú sẽ xuất hiện trong gương!”

“Ồ, giống như điện thoại sao……” Harry gật đầu, cao hứng hôn hắn một cái, sau đó bóc gói quà xanh bạc, “(⊙o⊙) ôi~giáo sư tặng con này!”

Cậu cao hứng giơ lên một quyển album: “Ảnh chụp của mẹ! Ba ba cũng có nè!”

“Gì? Tên kia cư nhiên có thể tìm được nhiều vậy? Ta tìm khắp nơi cũng không còn bao nhiêu a!” Sirius kinh ngạc: “Y cư nhiên còn tìm hình James? ! Xem ra y thực sự rất tốt với con…….”

Hắn không cam lòng nghiến răng, ý chí chiến đấu sôi sùng sục: “Hừ! Cho dù y đối với con thế nào thì ta cũng là cha đỡ đầu của con! Mới không để y cướp con đi đâu!”

“Sirius……..” Chú lại nữa rồi……. Harry thực bất đắc dĩ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play