Tin tức Vương miện mất tích Lockhart phu nhân cũng biết, người phụ nữ mạnh mẽ này lập tức nghĩ ra biện pháp giải quyết.
“Ta nói này, không phải bản đồ đạo tặc có thể nhìn thấy tên sao? Các ngươi tìm nó đi, nếu thấy tên Tom Riddle thì biết nó còn trong trường, còn nếu không thấy, nhất định đã bị đưa ra ngoài.” Lockhart phu nhân nhún vai nói: “Bây giờ không thể nào biết được nó bị mang ra khỏi phòng cần thiết từ khi nào, nếu muốn tìm kiếm những người từng ra vào phòng cần thiết thì khác gì mò kim đáy bể, nếu thứ đó vẫn còn trong trường, trực tiếp cần bản đồ đi tiêu hủy nó là được, nếu nó không có ở trường thì ít nhất cũng nói là trưởng học an toàn.”
Vì thế Dumbledore phân biệt tìm Filch cùng cặp song sinh Weasley tới nói chuyện, cuối cùng lấy được bản đồ đạo tặc trong tay cặp song sinh, bất quá không phát hiện tên kia.
Kết quả này cũng không ngoài ý muốn, kì thật bọn họ đã có dự cảm chuyện này.
“Được rồi, vậy thì tạm thời chúng ta có 3 hồn khí không ra tay được…..” Dumbledore nhíu mày ủ rũ.
Cuối cùng bọn họ chỉ có thể quyết định chờ biến động, tuy rằng làm vật thực sự hơi bị động.
Nhà dột còn gặp mưa to, vài ngày sau Nhật Báo Tiên Tri đã bùng nổ với tin tức Tử Thần Thực Tử vượt ngục Azkaban, hơn nữa số lượng khá lớn, Peter Pettigrew, vợ chồng Lestrange thà chết trung thành với Voldermort, Antonin Dolohov.
“Đáng chết, Bộ Pháp Thuật lúc trước nên cho con chuột ghê tởm kia một nụ hôn của Giám Ngục!” Severus tức giận: “Đám người này nhất định từ tên đó biết được Animagus có thể không bị Giám Ngục ảnh hưởng mới thoát ra được!”
Sau khi tin tức này phát ra, Dumbledore lập tức mở hội nghị tìm kiếm sách lược, Lockhart phu nhân, trợ giáo phòng chống nghệ thuật hắc ám cũng đành chịu, bất quá nàng cũng đưa ra ý kiến có thể giải quyết tình huống trước mắt: “Animagus rất tốt a, nhất là chuột, lẻn vào trường học cũng không ai biết, các ngươi phải sử dụng bản đồ đạo tặc thật tốt, đồng thời cũng phải bảo vệ cứu thế chủ, đứa nhỏ kia tuy rằng rất đáng yêu, nhưng hình như quá yếu ớt……”
Ánh mắt Dumbledore sáng lên, cười tủm tỉm nhìn Severus: “Severus, an toàn của Harry đúng là vấn đề lớn a, không bằng để trò ấy tới chỗ anh, để anh bảo hộ được không?”
Severus hừ một tiếng từ chối cho ý kiến.
“Vậy là quyết định!” Dumbledore vui sướng lấy một tấm giấy viết vài dòng đưa Fawkes đưa tới chỗ Harry, hiệu suất nhanh tới mức làm người ta líu lưỡi.
Lockhart phu nhân dùng ánh mắt hoài nghi bắn về phía Severus đánh giá một vòng, vuốt cằm thì thào: “Có vấn đề a……”
“Vấn đề gì?” Dumbledore cười thích thú.
“Snape giáo sư cư nhiên không phản đối….. ta nhất định là chưa tỉnh ngủ……” Vẻ mặt Lockhart vô cùng hoảng hốt đứng lên: “Hiệu trưởng, xin thứ lỗi cho ta cáo từ trước, ta phải về ngủ một giấc…….” Sau đó bước đi như đang mộng du nhanh chóng rời khỏi văn phòng hiệu trưởng.
Dumbledore nhìn mặt Severus đen như đáy nồi, cười gượng vài tiếng: “Aha ha ha, Maltida thật là một cô gái thú vị……”
Severus lạnh lùng quét mắt, trực tiếp dùng lò sưởi quay về văn phòng mình.
Dumbledore nhếch khóe miệng: “Chật, khó chịu cái gì chứ, không chịu cho ta thấy bộ dáng dáng cao hứng của anh được sao?” Sau đó thực mất hình tượng nằm sấp xuống mặt bàn, rối rắm nhìn bức hình trong tay.
Severus trở về hầm nhanh chóng bắt đầu công tác nghênh đón Harry.
Văn phòng của y không có dư phòng ngủ, tuy rất muốn để Harry ngủ chung giường với mình, bất quá không cần nghĩ cũng biết chuyện đó không có khả năng, nếu thực làm vậy, vật nhỏ nói không chừng sẽ sợ tới mức ngủ không yên, vì thế y đành phải kê thêm một chiếc giường nhỏ trong phòng ngủ, về phần vì sao không để Harry ngủ phòng khách? Hừ, làm sao có thể chứ?
Điều đặc biệt là chiếc giường nhỏ chuẩn bị cho Harry giống hệt hính dáng trước giường tí hon lần trước Harry ngủ khi biến nhỏ.
Y vừa phân phó gia tinh chuẩn bị xong dụng cụ rửa mặt thì vật nhỏ cũng tới cửa.
Severus ra mở cửa, thấy một tiểu hoang vô cùng khiếp sợ cùng một con rắn nhỏ tràn ngập khí khái.
“Draco, ngươi tới làm gì?” Y bước tới, dùng ánh mắt lạnh như băng lăng trì đứa con đỡ đầu của mình.
Draco cười gượng: “Aha ha ha ha, con chỉ đưa Harry lại đây thôi, không có việc gì thì con đi trước, gặp lại sau, cha đỡ đầu!” Nhanh như chớp bỏ chạy, không có biện pháp, ai bảo ánh mắt cha đỡ đầu đáng sợ như vậy a……
Severus chuyển mắt về phía Harry, lúc này đã ôn hòa hơn nhiều: “Potter, hành lí của ngươi đâu?”
Vật nhỏ hai tay trống trơn sửng sốt một chút: “A, cái kia…… em không mang theo……”
“Dumbledore không nói với ngươi sao? Trước khi đám Tử Thần Thực Tử sa lưới ngươi sẽ ở lại đây.” Severus âm thầm thở dài, gọi một con gia tinh tới bảo nó theo Harry quay về phòng ngủ thu thập hành lí.
Chờ vật nhỏ cùng gia tinh mang hành lí tới, lúc bị Severus đưa vào phòng ngủ cậu lại ngây ngẩn cả người, sau một lúc lâu mới rụt rè sợ hãi nói: “Giáo sư, kì thực em có thể ngủ ở phòng khách……”
Severus phân phó gia tinh sắp xếp đồ đạc của Harry, không chút biến sắc nói: “Đây là an bài của Dumbledore.”
Harry đành phải yên lặng theo đuôi gia tinh sắp xếp quần áo của mình vào tủ quần áo của Severus.
Lúc này cũng xấp xỉ bữa cơm tối, Severus không bảo Harry tới đại sảnh ăn cơm, mà bảo gia tinh mang hai phần bữa tối tới.
Vật nhỏ yên lặng ăn sườn cừu, thoạt nhìn có chút rầu rĩ không vui.
Đối mặt với tình huống này Severus cũng không có biện pháp gì, chỉ đành mong chờ sau này có thể cải thiện không khí ở chung của hai người.
Sau bữa tối, Severus liền chui vào phòng độc dược, bởi vì vài ngày trước Lockhart phu nhân có nói một đề nghị với y, về vấn để loại trừ hồn phiến trên người Harry, có lẽ có thể dùng độc dược tinh lọc. Y đã tìm được một phối phương dùng để tinh lọc hắc ma pháp, mấy ngày nay đang bắt đầu nấu thử.
Một lát sau, từ dư quang khóe mắt y thấy vật nhỏ đang do dự ngoài cửa phòng.
“Potter, có chuyện gì?”
Harry do dự hỏi: “Dạ…… giáo sư, thầy có cần em làm gì không? Ý em là….. em có thể giúp thầy xử lí dược liệu….”
Severus vui sướng lại có chút chua xót, bởi vì y biết vật nhỏ này đã tập thành thói quen, cứ nghĩ mình phải làm gì đó mới có thể nhận sự quan tâm giúp đỡ của người khác.
Y gật đầu: “Vào đi, ta không có gì cần ngươi làm, bất quá ngươi có thể ôn lại bài thuốc mọc xương sáng hôm nay học trên lớp độc dược, ta nhớ chất lượng phần thuốc ngươi nộp cũng không tốt lắm, dược liệu ngươi tự lấy đi.”
“Dạ, cám ơn thầy.” Harry cảm kích mỉm cười, tự mình lấy dược liệu đặt lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh.
Cậu thoạt nhìn rất nghiêm túc, cánh môi mềm đỏ hồng hơi nhếch lên, vô cùng chăm chú dùng dao bạc cắt rễ gừng thành từng đoạn ngắn, thủ pháp không tính là thành thạo nhưng thành phẩm cắt ra cũng rất phù hợp yêu cầu.
Severus ngừng công tác, yên lặng quan sát. Y phát hiện bộ dáng nghiêm túc của vật nhỏ đặc biệt xinh đẹp, nhất là ánh mắt, quang mang chăm chú cơ hồ hút lấy tinh thần y, nhìn một hồi y đột nhiên có suy nghĩ ‘Muốn đem vật nhỏ này dấu kín không để ai nhìn thấy’, vật nhỏ này lớn lên chút nữa, nói không chừng sẽ hấp dẫn rất nhiều người theo đuổi, hơn nữa y phát hiện với tình hình trước mắt thì thật sự không nắm chắc phần thắng.
Chậm rãi nước thuốc mọc xương của Harry đã tới trình tự quấy, Severus nhướng mày đi qua chỉ dẫn: “Tiết tấu quấy không phải như vậy, chậm lại một chút.”
“Dạ, vâng.” Y đột nhiên lên tiếng làm Harry hoảng sợ, tay có chút run rẩy, tiết tấu lại càng không nắm vững.
Severus đứng sau lưng cậu, trực tiếp đưa tay cầm lấy bàn tay trắng nõn bé nhỏ, chậm rãi quấy: “Xem kĩ, là tốc độ này, vừa nãy ngươi quấy quá nhanh.”
Harry khẩn trương tới mức cứng đờ, ngơ ngác nhìn tay hai người, máy móc nhì tiết tấu y quấy.
Severus dùng tay kia vỗ lưng cậu: “Thả lỏng, chú ý nhìn.”
“A.” Harry vội vàng tập trung tinh thần, dồn lực chú ý vào nồi quặng.
Khóe miệng Severus nhếch lên một độ cung nhu hòa, được một tấc lại muốn một thước áp sát thân hình nho nhỏ, thấp giọng thì thào bên tai cậu: “Ngươi xem, theo tiết tấu này, quấy đến vòng thứ 5 mài sắc sẽ nhạt đi, đợi đến vòng thứ mười bốn, màu sắc trở nên trong suốt là thành công, sáng nay thành phẩm ngươi nộp chính vì không quấy tốt nên có chút cặn.”
“Dạ.” Harry chuyên chú lắng nghe y giảng giải, từ từ cũng không còn khẩn trương, thậm chí còn dám hỏi: “Nếu em thành công có thể được một điểm O sao?”
Severus cười nhẹ một tiếng: “À, hỏi điểm số sao? Ngươi vẫn chưa làm xong.”
Vành tai trắng nõn của vật nhỏ theo tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy đang dần đỏ ửng.
Severus mang theo ý cười nói: “Nếu ngươi quấy theo tiết tấu này, ta đương nhiên sẽ cho ngươi một điểm O.”
“Dạ! Em sẽ cố!” Vật nhỏ hưng phấn gật đầu, hoàn toàn quên mất người đang dán sát phía sau mình là Snape giáo sư mình vốn rất sợ.
Khuấy xong 14 vòng, Severus nuối tiếc buông cánh tay bé xíu có cảm giác rất tuyệt vời kia, nhìn cậu tắt lửa, mang theo chút ngượng ngùng cùng chờ mong đưa lọ thuốc tới trước mặt mình.
Severus nhìn sơ qua, cho cậu một nụ cười tán dương: “Tốt lắm, ngươi được một điểm O.”
Vật nhỏ lộ ra nụ cười ngượng ngùng tràn ngập vui sướng: “Cám ơn thầy đã hướng dẫn, giáo sư.”
Severus nhìn vật nhỏ cười đến mức khóe mắt thành một đường cong, nhịn không được xoa mái tóc bù xù: “Được rồi, tự làm chuyện của mình đi, ta phải làm việc.”
“Dạ~” Vật nhỏ lên tiếng, đột nhiên có chút xấu hổ: “Thực xin lỗi, giáo sư, em quấy rầy thầy sao?”
“Không có.” Tâm tình Severus rất tốt: “Có vấn đề gì cứ tới hỏi ta.”
Vật nhỏ gật đầu, bắt đầu thu thập bàn nhỏ.
Severus trở về vị trí của mình, thực sự vui sướng về biểu hiện vừa nãy của mình, cuối cùng cũng có một khởi đầu tốt đẹp.