“ ngươi quá tự cao rồi đó, các ngươi nghĩ rằng mình hôm nay có thể thoát khỏi đây sao” Đông Phương Ngạo giọng điệu mỉa mai, thái độ vô cùng tự tin.
“Dương Tử Phong, năm đó ta không thể lấy mạng của người, hôm nay 20 năm sau ngươi đừng hòng thoát khỏi đây” Đông Phương Ngạo đôi mắt phẫn nộ quay sang nhìn Tử Phong, giống, giống lắm, tên nghiệt chủng này càng lớn càng giống cha hắn, tại sao, tại sao ông trời lại bất công như vậy, tại sao Dương Thiên lúc còn sống cái gì cũng hơn hắn, võ công hơn hắn, gia thế hơn hắn. Ngay cả nữ nhân mà hắn thương nhất cũng bị Dương Thiên cướp đi, hắn không cam tâm, ngày đó khi hai người thành thân, hắn thề hắn nhất định sẽ báo thù và hắn đã làm được, hắn đã giết được Dương Thiên, nhưng lại cho nghiệt chủng này chạy thoát, hôm nay tuyệt sẽ không có chuyện này đâu.
“Đông Phương ngạo, hôm nay chính là ngày chết của ngươi, năm đó ngươi giết chết hơn 50 mạng người của Dương gia ta, trong đó có cả cha ta, hôm nay ta phải thay họ báo thù” Dương Tử Phong, tay bấu chặt thành quyền, hận không thể lập tức xông lên lấy mạng Đông Phương Ngạo.
“ còn có ta nữa, Đông Phương Ngạo, năm đó ngươi vì ích kỷ bản thân, lợi dụng Tung Sơn song lão ( sư phụ của Ngọc Nhi), giết chết cha ta, sau đó giá họa cho phụ thân của Dương Tử Phong, nhằm gây nên ân oán hai nhà Dương – Lưu mối thù này ta cũng phải báo” Lưu Phương cũng không kém, trên mặt tràn đầy phẫn nộ, cả người tỏa ra sát khí dày đặc.
“đây rốt cuộc là có chuyện gì, ai có thể nói cho ta biết có chuyện gì đang diễn ra không” Đông Phương Tuấn hoàn toàn mơ hồ, không hiểu họ đang nói gì, câu nói này của y cũng là tiếng lòng của mọi người.
Thừa Ân nhoẻn miệng cười, từ từ kể lại câu chuyện xưa của 20 mươi năm về trước, mọi người ở đây nghe xong, đều trợn tròn mắt ngạc nhiên, phía dưới bắt đầu phát ra những tiếng xì xào bàn tán, tình thế bây giờ chia làm hai phe, mọi phe thì bắt đầu nghị luận về nhân cách của vị minh chủ trên kia, còn một phe thì cho rằng Thừa Ân cấu kết với người của Thất Tinh Kỳ cùng Huyết Ảnh đường, và triều đình ( do lúc này họ đi chung với tứ vương gia Liên Thành ) có ý đồ giá họa cho minh chủ, để lật đổ võ lâm.
Nhất thời cả hội trường hổn loạn thành một mãnh, riêng Đông Phương Tuấn thì ngơ ngác ngồi đó, không thể nào tiếp thu được những gì mình vừa nghe, người cha mà mình kính trọng, người cha mà mình yêu thương, xem như tấm gương để noi theo, lại là người như vậy sao, nhưng mà nếu cha không làm, không có lý do gì bọn họ lại vu oan cho cha, bọn họ tuyệt đối sẽ không làm những chuyện dư thừa như vậy, vừa rồi họ nói, mẫu thân của Dương tử Phong cũng là mẫu thân của mình, như vậy không lẽ chúng ta là huynh đệ cùng mẹ khác cha sao, hơn nữa cha ta còn là hung thủ giết hại cha huynh ấy, đây …đây đúng là chuyện nực cười nhất thiên hạ mà…………..
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đình viện tại Đông Phương phủ.
Trong đình, một thiếu phụ đang ngồi, dù đã đứng tuổi, nhưng thiếu phụ vẫn còn rất quyến rũ, trên người toát ra vẻ mị hoặc, nhu mì, cùng dịu dàng yếu đuối, khiến cho người ta muốn yêu thương che chở, thiếu phụ ngồi đó chăm chú thêu thùa, hoàn toàn không hề hay biết trong đình đã xuất hiện thêm vài bóng người.
“thật không ngờ Tạ Huệ Mận đã qua tứ tuần mà vẫn còn xinh đẹp như vậy, thảo nào năm đó Đông Phương Ngạo lại vì bà ta mà gây ra nhiều thù hận như vậy” Thiên Vy lên tiếng cảm thán, thật đúng là hồng nhan họa thủy mà.
“ân, không sai, bà ấy quả thật rất xinh đẹp” Linh Nhi cũng gần đầu đồng ý.
“các người là ai, tại sao có thể xông vào đây, các người có biết đây là đâu, và ta là ai không, các người đừng làm bậy” Tạ Huệ Mẫn nghe giọng nói bất giác giật mình, quay đầu nhìn thấy xuất hiện trong đình giờ phút này là ba nữ nhân xinh đẹp, và hai nam nhân cùng một nam tử trung niên đang đứng đó.
“đương nhiên biết a, bà là Tạ Huệ Mẫn, phu nhân của minh chủ võ lâm đương nhiệm Đông Phương Ngạo, mẫu thân của trang chủ Thần Kiếm sơn trang Đông Phương Tuấn” Ngọc Nhi tươi cười đáp lời, trong mắt lóe lên sự khinh thường, giọng nói thì đầy mỉa mai.
“ngươi, ….nếu các người đẽ biết ta là ai thì ta khuyên các người nên nhanh chóng rời khỏi đây….,nếu không…. nếu để tướng công và con trai ta biết được họ….họ sẽ không tha cho các người đâu” Tạ Huệ Mẫn, khuôn mặt tái xanh, giọng nói đầy sợ hãi.
“nga, ta sợ quá, ta sợ quá a” Ngọc Nhi bám vào Thiên Vy, tỏ vẻ sợ hãi, nhưng vẫn không dấu được dáng vẻ đùa cợt.
“ngoan ngoan, không cần sợ a, mặc xác bà ta nói gì, dù sao chồng và con bà ta cũng không thể nào dát mặt đến đây cứu bà ta được đâu” Thiên Vy cũng tỏ vẻ an ủi, nhưng trong giọng nói lại là thái độ cùng vui đùa, và trêu chọc.
“các người…rốt cuộc các người muốn gì” Tạ Huệ Mận giọng nói run run, đầy hoảng sợ.
“không có gì, chỉ muốn cho ngươi gặp một vài vị cố nhân mà thôi” Linh Nhi cười nhẹ nhàng bâng quơ đáp lời.
“cố nhân” Tạ Huệ Mẫn trên mặt tràn đầy nghi vấn.
Ngọc Nhi vẫy tay ra hiệu, phía sau hắc, bạch vô thường mỗi người trong tay cầm một cây ô vươn ra, còn phán quan thì nhấc tay, lấy từ trong ống tay áo ra một quyển sổ, điểm điểm lên đó, miệng thì lẩm bẩm, chẳng mấy chốc ở dưới tàn của hai cây ô xuất hiện hai luồng ánh sáng trắng, sau khi ánh sáng nhạt dần, thì xuất hiện hai bóng người, Tạ Huệ Mẫn vừa nhì thấy thì trợn mắt há hốc mồm.
“cha, Lưu Tinh ca ca ( cha Lưu Phương), không phải hai người đã chết rồi sao…, làm sao có thể…..”
“Mẫn nhi, cha thật sự đã chết, hiện giờ con nhìn thấy chỉ là linh hồn của cha mà thôi, phán quan đại nhân hôm nay đưa cha đến đây chỉ để cho con thấy được bộ mặt thật của Đông Phương Ngạo, giúp con có thể sớm ngày tránh xa tên cầm thú đó” lão nhân gia nhẹ nhàng khẽ gọi tên nàng, còn người còn lại chỉ đứng đó, không nói tiếng nào.
“đây, đây rốt cuộc là sao” Tạ Huệ Mẫn, gương mặt đầy nghi vấn quay sang hỏi Ngọc Nhi.
“muốn biết thì tự ngươi đi mà hỏi họ” Thiên Vy giọng điệu lạnh lùng trả lời.
Tạ Huệ Mẫn quay sang nhìn cha và Lưu Tinh, chờ đợi họ trả lời, Tề phụ, ngước lên nhìn con gái, đôi mắt đầy vẻ hối hận từ từ kể lại chuyện của 20 năm về trước, Tạ Huệ Mẫn nghe xong bàng hoàng, không tin, liên tục lắc đầu phủ nhận, nhưng Lưu Tinh bên cạnh có thể đứng ra làm chứng cho những gì Tề phụ nói hoàn toàn là thật, lúc này trong ô lại xuất hiện thêm hình bóng của một người nữa, người này không ai khác chính là Dương Thiên, tướng công trước của Tạ Huệ Mẫn và cũng là phụ thân của Dương Tử Phong, Tạ Huệ Mẫn trong lòng tràn ngập áy náy nhìn nam nhân trước mặt, nàng thật sự không thể mở miệng nói lời nào với hắn, cả đời này của nàng đều không thể bù đắp những chuyện đã gây ra cho hắn, nếu có kiếp sau nàng nguyện làm trâu ngựa đền bù cho hắn, hắn đứng đó, không nói lời nào, nhưng ánh mắt đó cho nàng biết rằng, hắn là đang hỏi nàng, tại sao lại đối xử với hắn như vậy, nhưng nàng thật sự không biết, nàng thật không ngờ Ngạo lại làm ra những chuyện này, thậm chí đến cả cha nàng hắn cũng không buông tha, tất cả những chuyện này đều do nàng mà ra, nàng không thể để nó cứ tiếp tục tái diễn nữa, nàng phải ngăn hắn lại, để tránh cho hắn tạo thêm nghiệp chướng nữa, nghĩ là làm, nàng lập tức hạy ngay đến nơi đang diễn ra đại hội võ lâm, mọi người nhìn theo Tạ Huệ Mẫn chạy đi cũng không ngăn lại, chỉ cười nhẹ, sau đó lẳng lặng theo sau.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Bên ngoài lúc này đang lâm vào một trận hỗn chiến, người của các bang phái chia làm hai phe, một phe tin vào câu chuyện của Thừa Ân ủng hộ họ, một phe thì đứng về phía minh chủ, nên giờ đây tình hình vô cùng rối ren, hỗn loạn.
“Đông Phương Ngạo, ngươi là tên tiểu nhân đê tiện, bỉ ổi vô sĩ, hôm nay chính là ngày chết của ngươi, chịu chết đi” Lưu Phương giờ đây trong lòng chỉ nghĩ đến mục đích duy nhất là báo thù, y bất chấp rốt cuộc mình có phải là đối thủ của Đông Phương Ngạo hay không, liều mình xông lên đánh với ông ta, bên này Dương Tử Phong cũng không nhẫn nhịn được nữa, rõ ràng đã hứa với Nguyệt Nhi là hắn sẽ nhẫn, nhưng hắn thật sự không làm được, nên cũng cùng Lưu Phương xông lên.
Phía dưới, đám người tiểu Nguyệt và Thừa Ân đang bị các nhân sĩ về phe Đông Phương Ngạo cầm chân, nên không thể nhảy ra tiếp ứng, dù võ công của họ cao, nhưng do số lượng người quá đông, hơn nữa họ đã nhiều lần dùng linh lực, nếu lạm dụng quá sẽ vi phạm thiên điều, nên nhất thời đành bất lực nhìn hai người kia liều mình xông lên đấu với Đông Phương Ngạo.
Lưu Phương và Dương Tử Phong cùng nhau hợp sức đối chọi với với Đông Phương Ngạo nhưng do võ công không bằng, nên chẳng mấy chốc đã rơi vào thế bị động, Đông Phương Ngạo thừa cơ, tung một chương về phía Tử Phong.
“không”
“không”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT