Đoàn người sáng hôm sau lại tiếp tục lên đường, đi được nửa ngày lại tiếp tục nghĩ ngơi, dừng lại nghĩ ở ven rừng.
“đại ca huynh có cảm thấy gì không” tiểu Nguyệt nhận thấy sự khác lạ nên lên tiếng hỏi
“có, từ lúc chúng ta vào nhánh rừng này đã bắt đầu rồi” Thừa Ân cũng biết được chuyện gì đang diễn ra.
“chuyện gì vậy, hai người nói gì thế, có gì khác thường sao” Ngọc Nhi nhận thấy thái độ nghiêm túc của hai người họ có chút lo lắng, từ trước đến giờ họ bày ra thái độ này chứng tỏ việc này không hề đơn giản.
“trong nhánh rừng này có kết giới, hơn nữa rất mạnh, không phải ai cũng tạo được” tiểu Nguyệt nghiêm túc trả lời.
“kết giới là gì vậy” Linh Nhi hỏi.
“là vòng linh thuật, dùng che chắn hay giam giữ thứ gì đó” Ngọc Nhi giải thích.
“thế so với khả năng của hai người thì kết giới này thế nào” Ngọc Nhi hỏi tiếp.
“mạnh hơn” hai huynh muội cùng đồng thanh.
“thế bây giờ phảo làm sao a, chúng ta như vậy là bị vây trong này rồi sao, không ra được à” Thiên Vy lo lắng.
“không biết, chỉ có điều hình như nó không có ý làm hại chúng ta, hơn nữa mục tiêu của nó cũng không phải tất cả chúng ta, chỉ có ta và tiểu Nguyệt thôi”Thừa Ân trả lời.
“mục tiêu của nó là hai người, nè ở đây hai người đâu có kết oán với ai có linh lực đâu a, chưa kể ở đây ngoại trừ hai người ra chưa chắc còn người thứ ba có linh lực, làm sao có thể như vậy được “ Ngọc nhi khó hiểu.
“chuyện này không nói trước được, tóm lại cẩn thận vẫn hơn”
Ngồi nghĩ ngơi một lúc đoàn người lại tiếp tục lên đường, nhưng đi mãi mà vẫn không ra khỏi nhánh rừng, ngược lại trước mắt càng ngày càng xuất hiện nhiều sương mù.
“mọi người cẩn thận, xem ra kết giới đã bắt đầu phát huy sức mạnh của mình rồi” Thừa Ân nhắc nhở, mọi người lập tức rút binh khí, sẵn sàng chiến đấu.
Đột nhiên phía trước xuất hiện một vầng hào quang, cả đám ngươi chưa kịp trở tay đã bị nó hút vào.
**************************
“Tử Phong, tỉnh” tiểu Nguyệt tỉnh dậy, phát hiện ngoại trừ Tử Phong những người khác đều không thấy đâu.
“Nguyệt nhi, xảy ra chuyện gì vậy” Tử Phong day huyệt thái dương, hắn dường như đã ngủ một lúc rất lâu.
“chúng ta bị hút vào trong trung tâm của kết giới, mọi người đều không thấy đâu cả”
“chúng ta đi tìm họ , nàng phải theo sát ta không được rời bỏ ta có biết không” Tử Phong nắm chặt tay tiểu Nguyệt, kiên định nói, bất luận chuyện gì xảy ra hắn cũng không buông tay nàng ra.
“được” tiểu Nguyệt cười nhẹ nhàng.
Hai người đi được một lúc vẫn không thấy ai, cứ tưởng sẽ như vậy cho đến tối, ai dè đột nhiên nghe tiếng đánh nhau.
“các ngươi đừng đánh nữa, bây giờ chúng ta nên cùng nhau nghĩ cách thoát khỏi nơi này mới đúng chứ”
Hai ngươi nhìn lại thì thấy hai nhóm ngươi của Lưu Phương và Đông Phương Tuấn đang đánh nhau, còn Thiên Vy thì cố sức ngăn cản.
“đủ rồi” tiểu Nguyệt la lớn, thành công làm cho hai bên ngừng đánh.
“tiểu Nguyệt, mừng quá, gặp được cậu rồi, nếu không chắc tớ cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa” Thiên Vy vui mừng chạy lại ôm chầm tiểu Nguyệt.
“chuyện gì xảy ra”
“tớ tỉnh lại không thấy mọi người đâu, bên cạnh chỉ có Lưu Phương và người của y, bọn tớ rủ nhau đi kiếm mọi người, ai dè đến đây, hai nhóm người bọn họ lại vì những xích mích võ lâm, nói không thông liền đánh nhau, tớ cản hòai không được, nhưng cũng may là cậu đến kịp a”
“được rồi, không nói nữa, bây giờ chúng ta nên tìm cách ra khỏi đây trước đi” tiểu Nguyệt than nhẹ
“thế Ân ca và nhóm Ngọc Nhi đâu” Thiên Vy ngơ ngác.
“không biết, nhưng tớ nghĩ họ cũng ở đâu đó quanh đây thôi, chúng ta đi tìm xem”
“được” hai nữ nhân dẫn đầu đi trước, đám nam nhân đành phải lặng lẽ theo sau, tạm thời dừng chiến.
“Ngọc Nhi, đại ca” rốt cuộc đi độ nửa canh giờ nữa, cũng tìm được những người còn lại,họ đang đứng trong một rừng đào.
“tiểu Nguyệt, rốt cuộc cũng tìm thấy mọi người rồi” Ngọc Nhi vui mừng cười tươi.
“nơi này rốt cuộc là đâu a, sao đi đâu cũng toàn thấy hoa đào vậy” Thiên Vy nhìn quanh mà nói.
“nơi này thật đẹp trông cứ như Đào Hoa Viên ấy” Linh Nhi vốn rất thích hoa đào.
“Đào Hoa Viên” tiểu Nguyệt, Ngọc Nhi và Thừa Ân cùng đồng thanh.
“đúng a, khắp nơi đều là hoa đào này” Linh Nhi vẫn ngơ ngác, thì vốn vậy mà.
“Ân ca, tiểu Nguyệt, không lẽ đây chính là Đào Hoa Viên trong truyền thuyết sao”
“có lẽ vậy, tiểu Nguyệt xem ra nếu như chúng ta không giãi mã được bí mật này, thì đừng mong rời khỏi đây” Thừa Ân bộ mặt ngưng đọng.
“chuyện gì đến cũng sẽ đến thôi, đành phải đối mặt thôi” tiểu Nguyệt bộ mặt cũng nghiêm trọng không kém.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT