“này , Ôn thuận minh ngươi kéo ta đi đâu đó”- ngọc nhi vùng vẫy, hy vọng có thể thoát khỏi bàn tay đang nắm chặt tay mình.

“cứ đi theo ta rồi sẽ biết” –ôn thuận minh bây giờ không để tâm đến bất kỳ thứ gì, hắn chỉ muốn tìm một nơi để hắn có thể nói rõ với ngọc, đem hết mọi tâm tư tình cảm của mình nói trắng ra hết.

Hắn cứ nắm lấy tay ngọc nhi, đi một mạch đến bờ sông thì dừng lại, quay người lại , hai tay đặt trên vai của ngọc nhi, nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt thống khổ đau thương, nhưng tràn ngập tình ý, ôn nhu, khóe mắt hắn đỏ lên, hắn khóc, hắn vì nam nhân trước mặt mà rơi lệ, lúc đầu hắn cứ tưởng mình chỉ xem y là bằng hữu, nhưng mà khi y vì hắn mà bị thương, hắn lại vô cùng đau lòng, hắn thà người bị thương là hắn chứ không muốn y chịu bất cứ tổn thương nào, khi nhìn thấy y cùng người khác thân mật, hắn cảm thấy mất mát, cảm thấy y nhẫn tâm, tại sao y lại có thể như vậy, nhưng mà hắn lại không dám nói ra, y là nam nhân, nếu hắn thừa nhận mình thích một nam nhân, như vậy kẻ mất mặt không chỉ có hắn mà còn gia đình hắn, dòng tộc của hắn, hắn không thể vì mình mà hủy đi cơ nghiệp mấy trăm năm của dòng họ, nhưng mà khi y quyết định thành thân, thì hắn lại không chịu được, cứ nghĩ đến y sau này sẽ ở cùng một chỗ với người khác, nhưng người đó lại không phải hắn, thì hắn thật sự không kiềm được cơn tức của mình, tới giờ hắn đã thông suốt rồi, bây giờ hắn không quan tâm cái gì nữa, chỉ cần ở bên y, hắn có thể làm tất cả mọi chuyện, cho dù người thiên hạ nói hắn như thế nào hắn cũng mặc kệ.

“Ngọc, tại sao ngươi lại có thể đối với ta như vậy chứ” – ôn thuận minh giọng nói bi thương.

“đối với ngươi như thế nào a, hôm nay ngươi tại sao lại kỳ lạ như vậy chứ” – ngọc nhi tỏ thái độ bình thản trả lời, nhưng trong lòng thì rối như tơ vò.

“ngươi,…ngươi tại sao có thể cùng người khác thành thân”

“người khác đâu, đó là vị hôn thê của ta mà”

“ta không cho phép ngươi thành thân, ngươi là của ta”- ôn thuận minh tức giận quát lớn.

“ai là của ngươi chứ, ngươi hình như đã quên, ta và ngươi đều là nam nhân thì phải”

“ta mặc kệ, cho dù ngươi là nam nhân cũng không sao, chỉ cần được ở cạnh ngươi, cho dù người trong thiên hạ có nói ta như thế nào ta cũng không quan tâm.”

“ngươi .. ngươi đoạn tụ hả” – ngọc nhi thật sự bị shok rồi.

“ đúng, ta thừa nhận, thật ra lúc đầu ta cũng không dám tin, nhưng mà ta …cứ khi ta ở cạnh ngươi ta lại không khống chế được mình, ngươi là người duy nhất trong thiên hạ cho ta cảm giác như vậy, ngươi có hiểu không” –nói dứt lời ôn thuận minh cúi đầu hôn lên môi ngọc nhi, một nụ hôn nhẹ nhàng, đầy tình cảm.

Ngọc nhi bây giờ thật shok nặng rồi, biến thành tượng đá luôn rồi, hắn, ôn thuận minh cư nhiên hôn mình, mà lúc này mình đang là nam, nếu là trước đây thân phận nữ thì không nói, cái này… trời ơi rốt cuộc là sao đây.

Ôn thuận minh nhẹ nhàng tách hai hàm răng của ngọc nhi, lưỡi của hắn luồn vào trong tìm kiếm lưỡi của nàng, cùng nàng dây dưa, bây giờ hắn mới biết ngọc thật sự rất ngọt, tại sao trước đây hắn không phát hiện ra chứ, sau một thời gian, khi cả hai không còn thở được, ôn thuận minh mới buông ngọc nhi ra ôm àng vào lòng.

“Ngọc, ta yêu ngươi”- giọng nói ôn thuận minh truyền đến tai ngọc nhi lại làm nàng shok tập hai, hắn nói… hắn yêu nàng…hắn yêu nàng, ôi trời ơi…..hắn…., nhưng mà hình như,… hình như những lời tiểu nguyệt nói đúng thì phải ah, không lẽ….

“ta nghĩ……. ta nghĩ…… ta ….ta cũng yêu…..ngươi”- sau một lúc suy nghĩ ngọc nhi thẹn thùng nói nhỏ.

“Ngọc ngươi vừa nói gì, ngươi nói lại lần nữa xem’- ôn thuận minh vừa nghe vui mừng khôn xiết nắm chặt lấy hai vai của ngọc nhi, khuôn mặt tươi cười mong chờ nhìn nàng.

“ta nói…. ta….ta cũng…… yêu ngươi”- nói xong ngọc nhi quay mặt sang hướng khác để che dấu khuôn mặt đang đỏ lên của mình.

“ngọc, ta thật sự rất vui ngươi có biết không, bây giờ ta thật sự rất hạnh phúc, ta là người hạnh phúc nhất trên đời này”- ôn thuận minh ôm chặt lấy ngọc nhi quay vòng vòng.

“uy, bỏ ta xuống ngươi làm ta chóng mặt quá đi”

“xin lỗi ta.. ta thật sự rất vui, ngươi có biết không ta rất vui”

“ta cũng vậy”

“ngọc đời này có ngươi là đủ lắm rồi” – ôn thuận minh ôm chặt ngọc nhi như là muốn đem nàng nhét vào người của hắn, để cả hai không bao giờ xa nhau nữa, đang tình chàng ý thiếp thì bị một giọng nói làm ảnh hưởng

“hai tên ngốc này rốt cuộc cũng thông suốt rồi nhỉ” – tiểu nguyệt dẫn đầu bước ra, theo sau là dương tử phong, thanh ngọc xích long và đám phán quan hắc bạch vô thường, nhìn thấy tiểu nguyệt ôn thuận minh có chút áy náy.

“tiểu nguyệt cô nương xin lỗi, ta biết ta phá lễ thành thân của cô nương là ta không đúng, nhưng ta thật sự không thể không có ngọc, cho nên ta không thể nhường ngọc cho cô, nhưng mà nếu như cô muốn ta bồi thường thế nào ta cũng chấp nhận”

“bồi thường, là ngươi nói đó nga, không được nuốt lời’ –tiểu nguyệt cười cười.

“nam tử hán dám nói dám làm, ta nói ta sẽ giữ lời”- ôn thuận minh chắc hắn khẳng định.

“được vậy ta muốn ngươi…..muốn ngươi cả đời chăm sóc tốt cho ngọc nhi, cho cô ấy hạnh phúc, nếu như ngươi dám phụ cô ấy ta lập tức lấy mạng của ngươi, à không vậy thì quá dễ dãi, khiến cho ngươi muốn sống không được muốn chết không xong đi, vậy thì hay hơn”

(TT : nguyệt tỷ cho muội hỏi một vấn đề, tại sao tỷ lại không bảo minh ca che chở bảo vệ ngọc tỷ chu đáo chứ; Nguyệt: ta nói rồi người có thể hại ngọc nhi vẫn chưa ra đời đâu, hơn nữa không chừng là ngọc nhi phải bảo vệ hắn, chứ mong gì hắn bảo vệ ngọc nhi: TT : tại sao ; Nguyệt: ngu ngốc, chẳng phải ngươi bảo ngọc nhi là yêu nữa sao, ở đây làm gì có pháp sư để mà bắt yêu đâu; TT: bó tay )

“tiểu nguyệt cô nương cô……được ta nhất định sẽ làm được”- lúc đầu ôn thuận minh còn ngạc nhiên nhưng sao đó thấy tiểu nguyệt không chấp nhất thì cũng không nói nữa, nhưng mà khoan

“tiểu nguyệt cô nương, vừa rồi cô gọi ngọc là cô ấy là sao” – ôn thuận minh khó hiểu.

“khuyến mãi cho ngươi một tin, xem như là quà mừng cho hai người, Giang ngọc, tên đây đủ là Giang ngọc nhi, cô ấy là bằng hữu của ta, và cô ấy là nữ nhân, ngươi không phải đoàn tụ”

“cái gì”- ôn thuận minh đơ ra ngay lập tức.

“ngọc những gì cô ấy nói có đúng không”- ôn thuận minh quay sang ngọc nhi.

“đúng”- ngọc nhi gật đầu thừa nhận.

“được rồi, không quấy rầy nữa hai người cứ tự nhiên đi, ..chúng ta nên quay về thôi để lại không khí cho hai người họ đi”- tiểu nguyệt quay sang đám người kia nói, sau đó cả bọn cùng nhau quay về, để lại hai kẻ bây giờ chỉ biết nhìn nhau, có nhiiều lời muốn nói, nhưng mà không biết phải nói từ đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play