Lần đầu tiên Không Phá nhìn thấy Vi Thiện, khi đó hắn vẫn còn là một đứa trẻ.
Mặc dù đã là đứa trẻ lớn, nhưng hắn lại không đi theo mấy đứa bạn chơi đùa khắp núi, mà lại thích ngồi đọc sách trong rừng chuối tiêu phía trước nhà.
Ngày đó, hắn mang theo sách đi tới tán chuối mà hắn vẫn thường ngồi, nhưng lại nhìn thấy một gã con trai trẻ tuổi đang đứng chắp tay ở đó. Không ngờ ở rừng chuối vắng vẻ như vậy cũng sẽ có người, hắn nhất thời đứng ngẩn ra.
Người nọ nghe thấy tiếng động, liền xoay đầu lại, thật sự là một gương mặt rất đẹp trai.
“Anh là ai?”. Thôn bọn hắn rất nhỏ, đi tới đi lui cũng chỉ có vài hộ gia đình, hắn chưa từng thấy qua người con trai này.
Người con trai nghiêng đầu suy nghĩ thật lâu, tựa hồ không biết trả lời như thế nào. Cuối cùng chỉ nói một câu: “Tôi sống ở đây”.
“Trước đây tôi chưa từng thấy anh. Anh tên gì?”. Hắn truy hỏi.
“Tôi không có tên”.
Đứa nhỏ xấu xa vừa nghe thấy liền nói: “Là con người thì làm sao lại không có tên chứ, bằng không để tôi đặt cho anh một cái tên?”
“Được”. Người con trai cười híp mắt.
“Ừ ……”. Hắn nhớ mấy hôm trước có xem qua một đống văn tự, phần lớn là không hiểu gì, chỉ miễn cưỡng nhận ra được một câu “Vi thiện khứ ác thị cách vật”(16). “Vậy gọi là Vi Thiện đi”. Hắn lớn tiếng tuyên bố.
(16) Vi thiện khứ ác thị cách vật: Làm việc tốt không làm việc xấu mới là bản chất của vật.
Người con trai lộ ra biểu tình hoang mang: “Nó có nghĩa là gì?”
Hắn cố gắng suy nghĩ rồi trả lời: “Thiện là thiện lương, Vi Thiện …… chính là làm thật nhiều việc tốt”. Bà nội vẫn thường nói người tốt nhất định sẽ được báo đáp. Làm chuyện tốt luôn luôn nhận được hoàn trả.
“Rất dễ nghe”. Người con trai cao hứng sờ sờ đầu hắn.
Cảm giác mình đã làm được một chuyện tốt, hắn kiêu ngạo ngẩng đầu: “Vi Thiện, nhớ kĩ phải làm thật nhiều chuyện tốt nha”.
“Được ……”.
Ngày đó hắn và Vi Thiện nói chuyện thật lâu. Vi Thiện rất đẹp, hắn rất thích nhìn y. Vi Thiện rất ôn nhu, hắn rất thích nói chuyện với y. Hắn nghĩ trên thế giới này Vi Thiện là người tốt nhất.
…
Liên tiếp vài ngày hắn đều đi đến rừng chuối tây, Vi Thiện luôn đứng dưới gốc cây chuối mỉm cười nhìn hắn. Một đêm kia, hai người trò chuyện đến tối muộn, Vi Thiện đưa hắn ra khỏi cánh rừng. Hắn và Vi Thiện vẫy tay tạm biệt, bà nội từ trong nhà nhìn thấy thì liền giơ chổi chạy tới, dùng chổi đánh Vi Thiện: “Đi! Đi xa một chút! Chớ đến hại cháu của tao!”.
Hắn vội vàng kéo lấy bà nội, Vi Thiện nhìn hắn mỉm cười rồi xoay người đi vào cánh rừng.
Bà nội kéo lỗ tai hắn lôi vào nhà vừa la vừa mắng. Lúc đó hắn mới biết nguyên lai Vi Thiện là một con yêu tinh tu hành mấy trăm năm.
“Cây chuối tiêu rất dễ dàng thành tinh, vốn là ba năm phải rời khỏi nơi đó một lần, sau khi nó thành tinh, tất cả mọi người không dám đến gần rừng chuối này”. Bà nội nói.
“Vi Thiện không có làm chuyện xấu”. Hắn không phục la lên.
“Thằng nhóc con. Bà đã nói bao nhiêu lần là đừng đi vào cái rừng chuối đó, vậy mà con vẫn không nghe lời, bây giờ còn chọc trúng thứ như vậy”. Bà nội nhéo lỗ tai hắn một cái, “Không làm chuyện xấu hả? Con nhớ Vương nhị thúc ở đầu thôn không? Ông ấy vào rừng cắt chuối nhưng mãi không thấy về nhà, khi người ta tìm được thì đã chết mấy ngày rồi. Còn nói là người tốt hả, sẽ không có đâu, con biết vì sao không? Ông ta bị yêu tinh hút khô tinh khí rồi!”.
“Vi Thiện sẽ không hại người!”. Hắn kiên trì cũng bởi vì Vi Thiện đã hứa là sẽ làm nhiều chuyện tốt.
“Thằng nhãi con nhà ngươi! Mày bị nó mê hoặc rồi!”. Bà nội tức giận đến mức tát vào mặt hắn.
Hắn tức giận xoay người chạy ra khỏi nhà, mặc kệ tiếng kêu gào khẩn thiết của bà nội.
Hắn chạy một hơi vào rừng chuối tây, quả nhiên Vi Thiện vẫn còn ở đó.
“Vi Thiện, anh không có hại Vương nhị thúc đúng không?”. Hắn thở phì phò lên tiếng hỏi.
Vi Thiện ngẩn người sau đó trả lời: “Tôi không có”.
Hắn yên lòng nở nụ cười: “Em cũng biết vậy, anh là Vi Thiện, làm sao có thể làm chuyện xấu cơ chứ!”.
…
Tiếng gõ cửa dồn dập cắt ngang hồi ức Không Phá, hắn vuốt lại ống tay áo rồi đứng dậy mở cửa.
“Sư phụ, chỗ này của các thầy có nhận chữa bệnh không?”. Từ Nhàn Thuyền đứng ở cửa hỏi.
Không Phá có chút nghi hoặc đáp lời: “Nếu là tiểu thương bệnh nhẹ, bần tăng có thể chữa trị”.
“Đừng nói chuyện văn vẻ vậy chứ”. Từ Nhàn Thuyền mỉm cười đấm hắn một cái, “Trong mấy vị phu nhân tới chùa ngày hôm qua, vị phu nhân tên Phan Quỳnh bị bệnh, dường như là bị dọa không nhẹ”.
“Vậy còn không nhanh xuống núi tìm thầy thuốc”. Nếu đã như vậy, hắn dứt khoát không giả bộ nữa, Không Phá không nhịn được phất tay: “Mau lặn đi”.
“Sao nóng nảy vậy”. Từ Nhàn Thuyền nhỏ giọng thì thầm một câu, cậu còn nói: “Trên núi toàn sương mù, không thể nhìn thấy đường đi”.
Không Phá ngạc nhiên thó đầu nhìn ra phía xa, quả nhiên sương mù dày đặc.
Lúc này là giữa trưa, sương mù như vậy thật không bình thường.
“Vì vậy anh đi xem thử đi.”. Từ Nhàn Thuyền bắt lấy tay của hắn, không khách khí lôi ra bên ngoài.
Không Phát bị kéo thẳng một đường đến liêu phòng phía Tây, khi tới gần trước cửa, hắn sửa sang lại y phục rồi đẩy cửa vào.
Trong phòng người đứng người ngồi, Phan Quỳnh nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, người cuộn lại, trong miệng không ngừng lẩm nhẩm gì đó. Ngu Thánh Nhã tránh qua một bên nhường chỗ cho Không Phá đến gần, hắn xem thử nhiệt độ của Phan Quỳnh, cao đến kinh người.
“Đường núi không dễ đi, sương mù lại quá dày đặc, không có biện pháp nào đưa cô ấy xuống núi được”. Ngu Thánh Nhã ở một bên nói.
“Dưới chân núi có phòng khám, cho nên trong chùa không có sẵn thuốc men”. Không Phá đặt tay lên trán Phan Quỳnh, niệm vài câu chú an thần, Phan Quỳnh dần dần yên tĩnh lại.
Ngu Thánh Nhã vài lần muốn nói nhưng lại thôi, bà nhìn Phan Quỳnh thiếp đi, cắn răng nói: “Mấy ngày nay khí trời vẫn rất tốt, bỗng nhiên lại có sương mù…”. Còn dày đặc như vậy, gần như cách vài mét là đã không thấy được gì.
Không Phá cắt lời bà: “Thánh địa Phật môn, quỷ quái bất xâm”.
Ngu Thánh Nhã há miệng còn muốn nói gì đó, rốt cuộc nhịn xuống.
Kỳ thực cho dù bà không nói Không Phá cũng biết, đã có vật gì đó lên tới núi.
Đồng thời vật kia còn cực kỳ lợi hại, nếu không, với một con quỷ nhỏ như Trịnh Hiểu Cầm cũng không thể giết chết hai người.
Lúc đầu hắn thấy Trịnh Hiểu Cầm, cho rằng dù sao cô ta cũng là một con quỷ mới chết không bao lâu, sẽ không tạo thành nguy hiểm gì nên liền mặc kệ cô. Không nghĩ tới cô ta mượn sức mạnh của vật kia, cư nhiên có thể gây ra tình trạng này.
Mà vật kia cực kỳ khôn ngoan, nó biết chỉ cần không tự mình động thủ thì Không Phá sẽ không thể tìm ra nó.
Mười tuổi Không Phá xuất gia, đến bây giờ đã hơn 30 năm. Sư phụ của hắn dù không thể nói là người có pháp lực vô biên, nhưng cũng là một cao tăng đắc đạo khó tìm thấy. Không Phá ngồi xuống học tập, đạo hạnh của hắn so với những hòa thượng khác cao thâm hơn rất nhiều. Hơn nữa hắn trời sinh tuệ căn, thông minh bất phàm, đến cái tuổi bây giờ có thể nói là khó gặp địch thủ.
Mà vật kia có khả năng qua mắt được hắn, bất động thần sắc từ dưới núi lên trên núi, mượn tay của Trịnh Hiểu Cầm để sử dụng thủ pháp tàn nhẫn sát hại hai người, có thể thấy được nó rất lợi hại. Nghĩ đến đây Không Phá không khỏi lo lắng, với tu vi của mình thật có thể chống lại nó sao?
Bị hắn ảnh hưởng, không khí trong liêu phòng nhất thời nặng nề, Từ Nhàn Thuyền dịch chuyển đến gần Hàn Giai Doanh, hạ giọng hỏi: “Tần Tử Giác đâu?”
Hàn Giai Doanh liếc mắt nhìn y, nhỏ giọng trả lời: “Đến sau núi rồi”.
Từ Nhàn Thuyền nhíu mày, vào lúc này y đến sau núi để làm gì?
Tần Tử Giác đến sau núi làm cái gì ư?
Đương nhiên là vẽ vật thực.
Y hoàn toàn là người theo thuyết vô thần, đợt sương mù hiếm thấy như vậy, y chỉ cảm thấy biết đâu sẽ vẽ ra được cảnh sắc đặc biệt.
Vì vậy y ra sau xe lấy dụng cụ vẽ tranh, nói một tiếng rồi đi ra phía sau núi.
Sương mù phía sau núi không dày đặt như trong chùa, trong khoảng cách mười mét vẫn có thể thấy rõ. Sương trắng và bóng cây đan xen vào nhau, lúc ẩn lúc hiện đáng sợ dị thường.
Bởi vì có người mới chết, hơn nữa tử trạng vô cùng thê thảm cho nên không có ai dám bén mảng đến nơi này. Tần Tử Giác tìm được một đoạn dốc nhỏ rồi cố định giá vẽ.
Y chấm màu vẽ màu trắng, bắt đầu chăm chú vẽ tranh. Nếu như lúc này y quay đầu lại thì có thể thấy một cụm khói trắng dày đặc hơn rất nhiều đang lặng yên trôi dạt đến phía sau y. Sương mù xung quanh cụm khói trắng dần dần tụ lại hình thành một hình dạng “Người”. “Người” tới gần, chậm rãi tựa đầu trên lưng của y…
“Tần ______Tử ______ Giác”. Có tiếng người la to.
Sương mù sau lưng tựa hồ bị kinh hách, thoáng cái tản ra.
Cọ vẽ dừng một chút, Tần Tử Giác nhíu mày, đây là giọng của Từ Nhàn Thuyền.
Y không đáp lại, nghe âm thanh thì biết tên kia cách nơi này không xa, hẳn là rất nhanh sẽ tìm tới nơi.
Quả nhiên Từ Nhàn Thuyền rất nhanh đã đến. “Lúc này còn dám tới phía sau núi, là anh ngại mệnh quá dài sao?”. Cậu đặt mông ngồi bên chân Tần Tử Giác.
“Không có ma quỷ”. Tần Tử Giác cúi đầu liếc nhìn cậu, y nhích qua một bước nhỏ.
Từ Nhàn Thuyền bĩu môi, “Một người có thể bị đầu lưỡi của mình treo cổ hả?”
Tần Tử Giác chăm chú suy nghĩ một lát rồi nói: “Dùng một loại đồ vật tương tự đầu lưỡi rồi quấn vào cổ người cho đến khi ngạt thở, hoặc là đem nhét vào bên trong thực quản, cũng không phải là không thể”.
“Người nào lại nhàm chán như vậy chứ!”. Từ Nhàn Thuyền la to, công phu lừa mình dối người của người này thực sự đã luyện được tới cảnh giới nhất định.
Tần Tử Giác dùng một loại ánh mắt “Ai biết trong đầu kẻ biến thái suy nghĩ cái gì” mà nhìn cậu.
Dáng dấp Tần Tử Giác nhìn rất đẹp, người cao, lông mày rậm, mắt nhỏ, môi mỏng. Dùng “kiểu nữ sinh” mà nói thì tướng mạo vô cùng “Khốc”, thường thường làm cho người khác cảm thấy lạnh lùng rất khó tiếp xúc. Người này ngày thường rất ít nói chuyện, nhưng một khi đã mở miệng thì sẽ nói một tràng dài, rất dễ khiến người khác tin phục. Đặc biệt, Tần Tử Giác rất biết cách dùng nhãn thần, thời điểm y lý trực khí tráng(17) nhìn chằm chằm vào bạn, đầu óc của bạn sẽ cảm thấy lý lẽ của y là đúng. “Nếu như mỗi ngày y dùng loại ánh mắt này nhìn mình rồi nói rằng ‘Trên thế giới này không có quỷ’, mình chắc cũng sẽ tin tưởng ”. Từ Nhàn Thuyền nghĩ thầm.
(17) Lý trực khí tráng: có lý chẳng sợ, cây ngay không sợ chết đứng, hùng hồn,…
Hai người nói chuyện câu được câu không, phần lớn thời gian đều là Từ Nhàn Thuyền nói, Tần Tử Giác thỉnh thoảng đáp lại vài câu. Cứ như vậy bầu không khí mới không khó xử.
Từ Nhàn Thuyền ngước lên nhìn Tần Tử Giác, chăm chú nghiên cứu cái cằm của y.
Tần Tử Giác thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu liếc nhìn cây cảnh, cằm khẽ nhúc nhích, lộ ra một độ cung tuyệt đẹp. Qua một vài thập niên, da tay của y sẽ trở nên khô cằn, gương mặt sẽ có đồi mồi, tóc trở nên thưa thớt, người đầy nếp nhăn …… Từ Nhàn Thuyền ghen tị tưởng tượng, ở trong đầu miêu tả hình dạng Tần Tử Giác khi về già.
Ánh mắt của cậu quá mức nóng bỏng làm cho Tần Tử Giác không được tự nhiên. “Nhìn cái gì?”. Tần Tử Giác hỏi.
“Tôi nghĩ tôi nhất định sống thọ hơn anh”. Cậu trả lời.
“…”
Hai người đều không phát hiện đám sương trắng khi nãy tan đi, lại đang dần dần tụ về gần phía họ ……
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT