Thiên phán vạn phán(37),xe từ thành phố Z cuối cùng cũng tới. Kể từ ngày đó, đám người Từ Nhàn Thuyền không còn thấy qua bất kỳ người nào ở nhà Cổ gia, ngay cả đứa con trai bất động của Cổ Nghị trong căn phòng nhỏ cũng không thấy đâu. Lúc đầu Cao Thông và Dương Diệp vẫn còn lo lắng, nhưng thấy bộ dạng ung dung của Từ Nhàn Thuyền, hai người cũng dần an tâm.

(37) Thiên phán vạn phán: chờ đợi đã rất lâu.

Đoàn người ăn cơm trưa rồi lên xe đi tới thành phố X. Trước đi đi, Hàn Giai Doanh đặt tờ tiền 100 đồng trên bàn ở nhà Cổ gia, Dương Diệp định nói không cần nhưng suy nghĩ một hồi thì lại nhịn xuống.

Tổng cộng có hai chiếc xe đến đón bọn họ, người Hàn Giai Doanh liên lạc đều là bạn bè của cô. Để tránh Ngu Thánh Nhã lo lắng, cô và Tần Tử Giác đều không kinh động Tần gia.

Ô tô chạy từ vùng ngoại ô đến khu vực thành thị, theo đường đi phong cảnh hoang vắng dần dần trở nên phồn hoa, Dương Diệp nhìn đường phố người đến người đi ngoài cửa xe, bỗng nhiên cảm khái vạn phần. Một loại kích động xa lạ xuất hiện từ tận đáy lòng hắn. Giống như người mấy chục năm lưu lạc ở hoang đảo cuối cùng cũng trở về thành phố nơi mình sinh sống, đám đông náo nhiệt làm hắn vừa mừng vừa sợ. Niềm vui chính là hắn và người ở đây đều giống như nhau, sợ hãi chính là rời đi đã lâu, làm cho hắn nghĩ mình không còn thuộc về thành phố này nữa.

Khi đi vào khu vực trung tâm thành phố thì cũng đã 6 giờ chiều. Lúc này là giờ cao điểm trong thành phố X, xe buộc phải dừng lại. Từ Nhàn Thuyền chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ không biết suy nghĩ những gì. Trong xe tổng cộng có 4 người, tài xế là người rất ít nói, Tần Tử Giác đang nhắm mắt dưỡng thần, bộ dáng Từ Nhàn Thuyền như đang có điều suy nghĩ, không khí ngột ngạt làm cho Dương Diệp đứng ngồi không yên, hắn bắt đầu thử tìm đề tài nói chuyện: “Ở đây thật náo nhiệt”.

Từ Nhàn Thuyền nghe vậy quay đầu lại hỏi: “Anh nghe thấy được gì sao?”. Ánh mắt của cậu long lanh, tựa như đang mong chờ điều gì.

“Không, không có”. Thấy Tần Tử Giác hơi mở mắt, Dương Diệp vội vàng khoác tay phủ nhận.

“Oh…”. Từ Nhàn Thuyền thất vọng quay đầu về, mắt mở to nhìn ra cửa sổ. Bộ dáng gục gục đầu của cậu làm cho Dương Diệp nhớ tới con thỏ nhỏ hắn nuôi lúc còn bé. Con thỏ lông trắng tuyết, như tơ lụa nhẵn nhụi, sáng bóng, Dương Diệp rất thích ôm nó đặt trên đùi rồi xoa xoa. Không biết có phải loài thỏ trời sinh mẫn cảm nhát gan hay không, con thỏ mà Dương Diệp nuôi vô cùng khó chịu khi bị người khác chạm vào. Chỉ khi Dương Diệp hấp dẫn nó bằng quả hạch mà nó thích ăn nhất, nó mới có thể chạy đến nũng nịu như con chó lớn. Đúng rồi, nó thích ăn quả hạch nhất, Dương Diệp thầm cười rộ lên. Mà khi ăn xong rồi, nó phát hiện Dương Diệp không có ý cho nó ăn nữa, nó sẽ rủ hai lỗ tai, nhảy xuống từ đầu gối Dương Diệp, mở to đôi mắt long lanh nước nhìn hắn. Thần tình kia khỏi phải nói có bao nhiêu đáng yêu, tựa như vẻ mặt Từ Nhàn Thuyền vừa rồi. Nghĩ tới đây, Dương Diệp cúi đầu bật cười. Ánh mắt hắn nhìn Từ Nhàn Thuyền quá mức ôn nhu sủng ái, khiến Tần Tử Giác lạnh lùng nhìn qua.

Ý thức được bản thân quấy rầy người khác nghỉ ngơi, Dương Diệp thu lại tiếng cười. Đã rất lâu hắn không cười vui vẻ như vậy, Từ Nhàn Thuyền tò mò quay lại hỏi: “Có gì buồn cười à?”.

Hắn ngồi ở phía trước, lúc này cả người dựa sát vào ghế dựa, hai tay bọc quanh chỗ tựa lưng, dáng vẻ vô cùng sinh động.

Dương Diệp mỉm cười trả lời: “Thỏ”.

“Thỏ?”. Từ Nhàn Thuyền hoang mang ngoẹo đầu nghĩ, thỏ ở đâu tới?

“Trước đây tôi có nuôi một con”. Dương Diệp vẫn chưa ngừng cười, “Nó rất thông minh, rất thích ăn quả hạch”.

“A?”. Từ Nhàn Thuyền cảm thấy thích thú.

“Đúng vậy, nó chỉ thích ăn mỗi quả hạch. Sau đó, tôi cũng chỉ cho nó ăn quả hạch mà thôi”.

“Nhà anh có ai thích ăn quả hạch không?”.

“Không, không có”. Dương Diệp nghi ngờ liếc mắt nhìn Từ Nhàn Thuyền, trả lời rằng: “Tôi sống chung với mẹ, hai người chúng tôi đều rất ghét mấy thứ như quả hạch”. Suy nghĩ một chút, hắn hỏi lại: “Vì sao lại hỏi vậy?”.

Từ Nhàn Thuyền đặt cằm ở trên lưng ghế, quan sát tới lui Dương Diệp, mãi đến khi nhìn thấy nụ cười Dương Diệp cứng lên, mới cười hì hì nói, “Không có gì”.

Cậu xoay người ngồi xuống, trong xe khôi phục lại yên tĩnh.

Thông thường, động vật sẽ không làm trái với thiên tính của mình, tỷ như chó thích ăn thịt, dê thích ăn cỏ, đây đều là tính cách bẩm sinh của chúng nó. Việc này đã được định trước, hoặc là do cha mẹ chỉ bảo. Tựa như con người sinh ra, ăn thức ăn dành cho con người, đó là bởi vì, cha mẹ bọn họ, những người xung quanh đang dùng hành động và ngôn ngữ nói cho bọn họ biết, cái nào có thể ăn và cái nào không thể ăn. Vì thế có người thích ăn đồ mặn, có người thích ăn chay, nhưng không ai đi ăn gạch bùn. Hoàn cảnh sinh trưởng nói cho bọn họ biết, những thứ này không thể ăn được, vì sao lại như vậy? Hàm răng sẽ sinh ra phản ứng: Cứng rắn. Vị giác sẽ cho ra phản ứng: Khó ăn. Các cơ quan khác sẽ sinh ra phản ứng: Có hại.

Nhưng con người không giống với những sinh vật khác, bọn họ tình nguyện mạo hiểm. Ví dụ điển hình nhất là người đầu tiên ăn cua. Sinh vật này rất lạ lẫm, hình thù lại kỳ quái, không biết có độc hay không…Những yếu tố này tập trung lại một chỗ, còn có người cảm thấy nó có thể ăn được sao? Có! Mà kết luận là con vật này chẳng những không có độc hơn nữa còn rất ngon.

Thế thì động vật có dũng cảm ăn thử không? Sẽ không! Bởi vì thiên tính cơ bản nhất của chúng nó là cẩn thận. Trừ phi, ở trong hoàn cảnh sinh trưởng của chúng nó có người làm gương cho chúng nó. Tấm gương này phải nếm thử những thứ chúng nó chưa từng ăn qua, thậm chí chưa từng thấy qua rồi ăn vào, sau đó truyền đạt thứ đó ngon lành như thế nào. Thỉnh thoảng, còn có thể ném xuống một miếng nhỏ. Nếu như lúc này động vật ăn thử một miếng, mà cảm thấy ăn ngon, như vậy nó cũng sẽ có được thiên tính nhận ra các thứ đồ ăn khác.

Động vật không tiếp nhận qua làm mẫu mà vẫn tự mình yêu thích thì hơn phân nửa là đã thành tinh.

Thông thường những sinh vật thành tinh sẽ không hại con người. Từ Nhàn Thuyền quanh năm sinh sống ở Quỷ môn quan, nhắc đến chuyện của Quỷ Hồn thì có thể nói quen thuộc như lòng bàn tay, nhưng nói đến tinh quái, cậu sợ mình không thể nói rõ. Nhận thức của cậu với tinh quái là từ người dì của cậu. Tàng thư viết về loài này cất trữ trong cửa hàng Quỷ môn quan cũng không nhiều, từ khi dì giao cho cậu quản lí cửa hàng, phần lớn thời gian cậu chỉ xem truyện manga. Thỉnh thoảng Không Phá cũng sẽ nói với cậu một ít, nhưng phần lớn là những đạo lý dễ hiểu không đi sâu, Không Phá không muốn nói, cậu cũng không nguyện ý nghe.

Trong lí giải của Từ Nhàn Thuyền, phần lớn tinh quái vượt lên trên con người. Chúng nó không như con người được trời ưu ái cho trí thông minh, nhưng mạng của chúng nó vượt gấp chục lần con người, thậm chí mấy trăm mấy nghìn. Thời gian trôi qua, trí tuệ sẽ được tích lũy, khi đạt đến mức độ nhất định, chúng nó sẽ hiểu, sẽ thấu. Dùng lời Không Phá mà nói, đó gọi là siêu thoát. Kì thực sinh vật thành tinh thành quái sẽ không cần tu luyện. Thậm chí chúng nó không cần cái gọi là tích thiện hành đức, chúng nó đánh giá cao việc tự thân tu dưỡng và thăng hoa. Trí tuệ theo thời gian dài đằng đẵng tiếp tục tích lũy, tinh quái sẽ học được phương pháp duy trì sinh mạng. Mà sinh mệnh càng kéo dài thì tri thức của chúng nó sẽ càng nhiều hơn. Chúng sẽ học được cách ẩn dấu, hiểu được cách dung nhập.

Cái gọi là dung nhập, tinh quái thường thường sẽ ngụy trang thành động vật bình thường, sống tại núi non rừng rậm, hay nương thân trong nhà nhân loại. Chúng nó thoạt nhìn không khác biệt gì với động vật, nhưng tự thân chúng nó có một “cá tính” đặc biệt. Mà loại “cá tính” này không phải bình đạm lãnh tĩnh, mà là một loại ngạo mạn.

Chúng nó có trí tuệ vượt qua nhân loại và sinh mệnh trội hơn loài người. Chúng nó thường chẳng thèm cùng nhân loại dính dáng đến, đây cũng là nguyên nhân Không Phá nói tinh quái sẽ không đả thương con người. Chúng nó lựa chọn dung nhập, chẳng qua chỉ là một loại phương pháp tự bảo vệ bản thân, cũng không có nghĩa là bọn nó thích. Từ góc độ nào đó mà nói, chúng nó không thích con người.

Đương nhiên, điều này cũng không hoàn toàn đúng. Tựa như con thỏ Dương Diệp nuôi, có thể nhìn ra nó không ghét Dương Diệp, thậm chí nó còn cố gắng kéo ngắn khoảng cách giữa nó và Dương Diệp, mục đích là để bảo vệ Dương Diệp. Trước đó đã nói, động vật là loài có thiên tính. Vô luận chúng nó siêu thoát như thế nào, cũng không thoát khỏi bản chất của mình. Nói một cách khác, nếu như một người và một con chuột thành tinh ở cùng một chỗ trong một thời gian dài, trên người sẽ nhiễm lấy “Khí tức” của lão thử tinh, như vậy người này cũng rất dễ gặp phải công kích của mèo hay rắn thành tinh.

Thỏ là một loại động vật nhỏ yếu, rất dễ lọt vào công kích của các động vật ăn thịt. Từ Nhàn Thuyền tuy rằng không biết tập tính của tinh quái, nhưng phân biệt được “Khí tức”, cậu vừa quan sát kĩ Dương Diệp, trên người Dương Diệp không có “Khí tức” của tinh quái. Xem ra con thỏ nhỏ rất bảo vệ Dương Diệp, Từ Nhàn Thuyền cười híp mắt nghĩ.

Thành phố đã lên đèn, dòng xe cộ đã bắt đầu di chuyển, tài xế cũng khởi động xe. Từ Nhàn Thuyền lệch đầu qua một bên, ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ. Trong đám đông nhộn nhịp, cậu nhìn thấy một người. Người kia khoảng chừng mười tuổi, mặc áo sơmi quần đen đơn giản, nhưng trong đám người đông đúc lại vô cùng nổi bật. Người đó đi không nhanh không chậm, đầu cúi thấp không nhìn rõ mặt. Từ Nhàn Thuyền cảm nhận được “Khí tức”, cậu nhìn người đó liên tục.

Mà khi vừa nhìn rõ, đã làm cho Từ Nhàn Thuyền phải kêu to: “Dừng xe!”.

Tài xế đạp phanh xe theo phản xạ, Từ Nhàn Thuyền mở cửa xe, xông ra ngoài thật nhanh.

Hàn Giai Doanh không có trong xe, tài xế theo bản năng nhìn sang Tần Tử Giác. Tần Tử Giác nhíu mày, bỏ lại một câu “Các người đi trước” rồi xuống xe đuổi theo Từ Nhàn Thuyền.

Phía sau tiếng kèn vang lên liên tục, tài xế đành phải chở Dương Diệp đến khách sạn trước. Hàn Giai Doanh và Cao Thông đã đợi ở trước cửa, bởi vì Lưu Ái Hà kiên trì muốn trở về nhà, cho nên sau khi hai người xuống xe, Hàn Giai Doanh làm phiền bằng hữu lập tức đưa Lưu Ái Hà trở về.

Hàn Giai Doanh đặt 3 căn phòng đôi, cô 1 phòng, Dương Diệp và Cao Thông 1 phòng, đều ở tầng 5. Phòng của Từ Nhàn Thuyền và Tần Tử Giác thì ở tầng 6. Đưa chìa khóa cho Dương Diệp, Hàn Giai Doanh liền trở về phòng. Cao Thông đói bụng đến luống cuống kéo Dương Diệp đi nhà hàng. Ăn uống no căng, Cao Thông vỗ vỗ cái bụng, đề xuất nên đi cầu thang cho tiêu thực.

Hai người chậm rãi đi dọc theo tay vịn cầu thang, Dương Diệp vốn cho là không ai không đi thang máy mà đổi sang leo cầu thang, ai ngờ trước mặt có một người đi xuống. Đèn ở cầu thang không tối lắm, nhưng người này giống như bị chôn vùi trong bóng tối. Lúc đi ngang qua bọn họ, người kia hướng Dương Diệp nở nụ cười.

Dương Diệp nhất thời cứng đờ, hắn nghĩ hình như có vô số loài bò sát trườn vào trong thân thể hắn…

END 33

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play