Trong tiếng Trung, “Tứ” và “Tử” là hài âm(19), đó là lí do vì sao rất nhiều khách sạn không có tầng 4. Không phải ở trên tầng ba cách ra một tầng không khí rồi xây tầng năm. Mà có rất nhiều công trình kiến trúc thường hay trực tiếp ghi chú tầng 4 thành tầng 5. Bệnh viện lại càng phải làm như vậy. Trong quan niệm của rất nhiều người, bệnh viện là nơi nắm giữ sinh tử trong tay. Trẻ con được sinh ra ở nơi này, bệnh nặng rồi ở nơi này chết đi. Có thể nói, bệnh viện là trạm trung chuyển sinh tử.
(19) Hài âm: âm đọc gần giống hoặc giống nhau.
Bệnh nhân dựa vào khát vọng “Sinh” đi tới bệnh viện cầu bác sĩ chữa bệnh, người nhà của bọn họ lại càng dốc hết lực để bọn họ cách xa tử vong. Cho nên dù là ở hiện tại, trong cái xã hội khoa học giáo dục phát triển cực đại như vậy, vẫn còn rất nhiều người cấm kỵ chữ “Tứ”.
Ngoại trừ tầng 6 chỗ mẹ mình ở, Cao Thông rất ít quan tâm tới những tầng lầu khác, vì thế cũng không biết rõ bệnh viện này có tầng 4 hay không. Hắn chỉ cảm thấy mình đang đứng ở một thời đại cực kì xa lạ. Hắn đứng ở ngay giữa hành lang, chân giẫm lên sàn nhà, sàn nhà được trán xi măng thường thấy trước kia, không giống phong thái của các bệnh viện lớn hiện nay. Mặt tường không lát gạch men, nửa phần dưới chỉ được quét một lớp sơn màu xanh biếc, thậm chí có chỗ đã bị bong tróc. Từng cái ghế bằng gỗ sắp thành hàng chỉnh tề, có chút tương tự với ghế ngoài công viên, nhưng không được tinh xảo bằng, đến gần còn có thể nghe được mùi sơn dầu.
Hắn hít sâu một hơi, vị thuốc đông y, vị cồn,…Còn có mùi máu tươi nhàn nhạt.
Đủ loại mùi hương trộn lẫn vào nhau, tạo thành một mùi hương rất riêng của bệnh viện. Rất nhiều người không thích loại mùi này thế nhưng Cao Thông lại cảm thấy rất dễ chịu.
Ken ________két ________
Từ cuối hành lang truyền đến âm thanh kim loại đung đưa chạm vào nhau. Một nhóm y tá vây quanh chiếc xe đẩy phẫu thuật cũ nát, vừa đẩy vừa lớn tiếng hô lên gì đó.
Trên xe có một nữ nhân, cánh tay mảnh khảnh rũ xuống bên mép xe đẩy, vô lực đong đưa theo nhịp đẩy của xe, cái bụng nhô lên cao, nhìn dáng dấp chắc là một sản phụ. Nhưng tình huống của người đó hình như không được tốt. Cao Thông chưa bao giờ biết trong thân thể một người lại có khả năng chảy ra nhiều máu đến vậy_______ số lượng lớn máu trào ra từ trên người sản phụ kia, khăn trải giường phía dưới thấm đẫm một mảng đỏ tươi.
Cao Thông thấy khắp người phát lạnh, theo bản năng lùi lại mấy bước.
Có điều hắn rất nhanh đã thả lỏng người, mặc kệ dưới loại tình huống nào đi chăng nữa, có thể nhìn thấy người là tốt rồi. Cười thầm bản thân mình quá nhát gan, chẳng qua là do lần thứ hai nhìn thấy Từ Nhàn Thuyền, liền khiến cho thần kinh kéo căng đến như vậy.
Hắn cười cười, nghĩ đến thời gian thăm bệnh sắp hết, xoay người muốn bấm nút thang máy nằm bên cạnh cầu thang.
Nhưng mà ______
Cửa thang máy đã biến mất!
Thay vào đó là một bức tường. Màu sơn xanh biếc ở nửa dưới bức tường đã xỉn màu, hai bức tường liên kết với nhau, một kẽ hở cũng không có, dường như vốn là mang hình dạng này!
Cao Thông xác định từ khi mình bước ra thang máy thì hắn vẫn đứng ở chỗ này, cửa thang máy sau lưng hắn từ từ khép lại “Đinh” một tiếng, hắn nghe thấy rất rõ ràng.
Thế nhưng bây giờ là cái quái gì đây? Cửa thang máy cứ như vậy mà không thấy đâu? Còn….biến thành một bức tường?
Người nào đó đã biến đổi thang máy sao? Có lẽ người nào đó đã dời hắn đến một nơi khác.
Cái này là đang nằm mơ chăng?
Cao Thông ra sức nhéo một cái vào bắp đùi, đau quá!
Hắn ý thức được đây không phải là mơ.
Nhận thức này nhất thời làm hắn hoảng loạn cả lên, mà đặc biệt nhóm y tá đẩy xe kia cách hắn càng lúc càng gần, càng lúc càng gần…
Hắn có thể nhìn rõ mặt của các y tá, biểu tình cứng nhắc, ánh mắt nhìn thẳng. Động tác của các cô rất linh hoạt và thành thạo, nói chuyện với nhau chân thành quan tâm, thế nhưng mặt không hề biểu lộ cảm xúc.
Thậm chí hắn có thể phân biệt được âm thanh này không phải truyền tới từ bên trong cổ họng của các cô!
Hắn giống như đang nhìn thấy một hồi diễn xuất đặc biệt, thần kinh trên mặt của các diễn viên đều bị hoại tử, mặt vô biểu tình nhưng lại ra sức diễn xuất. Các cô há to miệng, không phát ra âm thanh, rồi lại hé ra khép lại, giọng nói cũng là do người khác ***g vào.
…
Hết thảy mọi thứ đều thật quỷ dị.
Hắn cảm thấy sợ, vừa lui ra sau, cuối cùng lưng đụng phải mặt tường.
Xe giải phẫu được đẩy ngang qua trước mặt hắn, mấy người y tá gần như đụng sát vào thân thể hắn, cánh tay rũ xuống của sản phụ kia cách bắp đùi hắn không tới nửa thước.
Da mắt hắn giật giật điên cuồng.
Bỗng nhiên, cánh tay vô lực kia nảy lên một cái, sau đó giơ thẳng qua khe hở giữa hai người y tá, gắt gao nắm lấy tay hắn.
…
Đi xuống bậc thang cuối cùng, Tần Tử Giác dừng bước. Từ Nhàn Thuyền cảm thấy hành động của y, liền nhìn theo tầm nhìn của y.
Bên cạnh tay vịn cầu thang có một cái thùng rác.
Nó được chế tạo từ thép không gỉ, mặt trên lắp một cái rãnh đựng tàn thuốc lá, so với hàng lang cũ kĩ nhìn vô cùng bất tương xứng.
Tần Tử Giác đi tới, y không ngại bẩn mà luồn tay vào, sau đó móc ra cái gì đó, là một cái hộp nhựa.
Không cần mở ra xem Từ Nhàn Thuyền cũng biết bên trong chỉ là đồ ăn dư thừa, bởi vì….đây là hộp cơm trưa mà ban nãy Tần Tử Giác mua cho cậu.
“Hiện tại là mấy giờ?”. Cậu nhạy bén đã phát giác ra điều gì.
“Tám giờ bốn mươi”. Tần Tử Giác trả lời.
“Chẵn bốn mươi sao?”
“Đúng vậy?”. Tần Tử Giác dừng lại một chút rồi nói, “Kim giây quay một vòng, kim phút không hề di chuyển”.
Hai người gặp mặt là lúc tám giờ đúng, hơn nữa còn thời gian ăn uống và nói chuyện, đoán chừng cũng mất 40 phút. Sau đó tường bắt đầu di động, thời gian vẫn…
Đứng ở tám giờ bốn mươi phút.
Từ Nhàn Thuyền ngoẹo đầu tự hỏi: “Thời gian đứng yên. Nghĩa là…chúng ta cũng đứng yên?”
Nếu là trước đây, dị tượng lần này hiển nhiên là nhằm vào thời gian, chỉ là bọn họ không may vừa vặn rơi vào thời điểm này. Nếu sau này lại nhằm vào người, vậy thì bọn họ không ổn rồi.
Rốt cuộc là loại nào đây? Cậu không khỏi quăng cái nhìn nghi vấn cho Tần Tử Giác.
“Đồng hồ bị hư”. Tần Tử Giác nói.
“…”
Quả nhiên là tôi không nên hỏi anh.
…
Nhóm y tá biến mất.
Giống như ảo giác từ từ trong suốt sau đó tiêu tan thành mây khói.
Nhưng mà cái giường giải phẫu và người nằm trên nó vẫn còn đó.
Trên hành lang mênh mông chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở. Người sản phụ vẫn nằm im như trước, ngón tay nắm lấy bàn tay trái của Cao Thông. Tay gầy như chỉ còn lại xương cốt, khô khốc cứng ngắc, trên tay phủ đầy các vết lốm đốm lớn nhỏ _______ đây là thi ban!
Cao Thông run rẩy đưa tay phải đặt lên mũi của người phụ nữ kia…
Không có hô hấp.
Dù sao là một cảnh sát nên hắn cũng thường xuyên nhìn thấy tử thi. Hắn lấy lại bình tĩnh rồi bắt đầu động thủ kéo ngón tay của người phụ nữ kia ra.
Lực nắm của bàn tay khô héo vô cùng lớn, Cao Thông bỏ ra rất nhiều sức rốt cuộc cũng rút tay mình ra được phân nửa.
Hắn dè dặt nhìn thoáng qua, người phụ nữ vẫn nằm im không nhúc nhích. Hắn thở phào nhẹ nhõm rồi gia tăng khí lực.
Ùng ục.
Trong không gian vắng ngắt bỗng nhiên truyền đến tiếng động.
Cao Thông ngưng lại động tác, cẩn thận nhìn quanh bốn phía. Không biết từ lúc nào đèn đã tắt hết, hành lang tối đen, chỉ có thể nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ để nhìn rõ xung quanh.
Hắn sốt ruột, nếu cứ tiếp tục ở lại chỗ này hắn sẽ sụp đổ mất thôi!
Hắn tuyệt vọng vẫy mạnh cánh tay, muốn hất đi cái tay của người đàn bà kia.
Đột nhiên người đàn bà trên xe giường đẩy ngồi dậy thẳng đơ.
Cao Thông hoảng sợ nhảy dựng lên, bất chấp điên cuồng mà đấm đá vào cơ thể người đàn bà nọ.
Người đàn bà từ từ nhắm mắt, nhưng không buông tay, không lộ vẻ gì, không có hô hấp. Giống như đây chỉ phản xạ thần kinh khi cơ thể bị hỏa táng vậy.
Ùng ục.
Lần này Cao Thông đã biết âm thanh từ đâu mà tới.
Hắn thấy, một cánh tay trẻ con đưa ra từ giữa hai bắp đùi của người đàn bà.
Một lượng lớn huyết dịch trào ra.
Một đứa con nít, chậm rãi bò ra.
Nó ngẩng đầu lên, quay qua nhìn Cao Thông nhếch môi, nở nụ cười.
…
Từ Nhàn Thuyền dứt khoát nằm trên mặt đất.
“Quả nhiên là như vậy”. Cậu đứng lên phủi phủi quần áo, “Mặt đất cũng đang di chuyển”.
Hơn nữa di chuyển cùng lúc với bức tường.
Khó trách cậu vẫn cảm thấy chóng mặt. Thì ra không phải vì cậu mãi nhìn chằm chằm vào bức tường mà là mặt đất vẫn di chuyển nãy giờ.
Sở dĩ đến bây giờ bọn họ mới phát hiện, thứ nhất là vì tốc độ di chuyển này quá mức chậm chạp, thứ hai vách tường chuyển động quá nhanh, thế nên toàn bộ lực chú ý của bọn họ đều đặt lên bức tường.
“Vị trí thùng rác cách phòng bệnh Không Phá không xa. Nếu nó nằm ở chỗ này thì phòng bệnh của Không Phá nhất định đang ở gần đây”.
“Không hẳn”. Tần Tử Giác nói, dùng nhãn thần bảo Từ Nhàn Thuyền nhìn qua chỗ sâu thẳm trong hành lang.
“Có vấn đề gì?”. Từ Nhàn Thuyền nhìn hồi lâu nhưng vẫn mù tịt.
Quăng một ánh mắt “Đồ ngốc”, Tần Tử Giác lời ít ý nhiều mà giải thích: “Ngắn hơn”.
Họa sĩ đối với tỉ lệ của vật thể rất mẫn cảm, y phát hiện tầng lầu này so với tầng lầu khác ngắn hơn rất nhiều.
Sau khi được y nhắc nhở, Từ Nhàn Thuyền lập tức phản ứng lại. Đừng nói là bệnh viện, ngay cả loại hình kiến trúc nghệ thuật cũng không có khả năng sử dụng kiểu thiết kế “Thượng đại hạ tiểu” (Trên to dưới nhỏ).
Thiết kế này rất dễ gây ra sự sụp đổ của công trình kiến trúc, ngay cả đứa trẻ nhỏ cũng hiểu rõ đạo lí đó.
Nếu như cả tầng di động, vậy theo kết cấu không gian của tầng này, trên lí thuyết sẽ không có khả năng nhét thêm một tầng nhỏ giống vậy ở giữa, cho nên suy đoán hợp lí nhất là toàn bộ tầng lầu từ trên xuống dưới của bệnh viện, mỗi một tầng đều có một bộ phận vách tường và sàn nhà bị dời đến nơi này, trong không gian trống rỗng tổ kiến thành một tầng lầu mới.
Mà nguyên cả tầng lầu ngoại trừ bức tường và sàn nhà thì không có gì thay đổi.
Sở dĩ cậu không tìm được phòng bệnh Không Phá, là bởi vì cửa phòng bệnh nằm trên vách tường. Tường di động nên cửa cũng di chuyển theo.
Không Phá vẫn ở chỗ cũ, chỉ cần bọn họ trở lại tầng 1, đập vỡ bức tường là có thể tìm thấy người.
Từ Nhàn Thuyền hưng phấn nhảy dựng lên, đang chuẩn bị trở về tầng 1, chợt nghe cách đó không xa truyền đến âm thanh của tiếng đập gõ.
“Muốn đi qua nhìn chút không?”. Cậu hỏi.
Tần Tử Giác nhún vai, biểu thị tùy ý.
Đã biết Không Phá không có việc gì, lòng Từ Nhàn Thuyền buông lỏng không ít. Lúc này lòng hiếu kì của cậu hoàn toàn bị câu dẫn, trong một tầng lầu hư ảo, rốt cuộc có ai ở đó?
Lòng hiếu kì rục rịch ngóc đầu dậy, cậu cầm di động ra chiếu sáng rồi đi vào hành lang.
Giữa hành lang u ám chỉ có tiếng bước chân của hai người, tiếng va chạm khi nãy đã biến mất, Từ Nhàn Thuyền dựa vào cảm giác chậm rãi mò mẫm đến nơi phát ra tiếng động.
Không cần đi xa, bọn họ đã thấy một người nằm úp sấp trên mặt đất.
Từ Nhàn Thuyền đương nhiên đẩy Tần Tử Giác lên trước. Tần Tử Giác không nói gì, trực tiếp đi tới lật người đó lên.
Là Cao Thông!
Hắn ôm một cây dù cán dài màu đen trong ngực, vẻ mặt rất quái dị, tựa hồ đã bị một cú sốc lớn.
Tại sao hắn lại ở đây? Từ Nhàn Thuyền từ sau lưng Tần Tử Giác nhô đầu ra, nghĩ thầm hắn tới nơi này làm gì?
Vươn một ngón tay chọt chọt vào mặt Cao Thông, không thấy hắn phản ứng, Từ Nhàn Thuyền tăng thêm một ngón tay rồi đổi động tác bóp lấy, vẫn không có phản ứng.
“Này, xử lí làm sao?”. Cậu xách gò má của Cao Thông lên rồi hỏi.
“Vứt”. Tần Tử Giác nói.
Đúng lúc này, một đôi tay dùng sức đẩy tay Từ Nhàn Thuyền ra. Cao Thông mở mắt, lạnh lùng nhìn cậu.
“Ồ, đã tỉnh rồi”. Khẩu khí Từ Nhàn Thuyền có chút tiếc nuối.
Cao Thông không nói lời nào mà chỉ nhìn chằm chằm vào cậu, trong mắt tràn đầy địch ý.
Từ Nhàn Thuyền nhíu mày, trực giác cho biết mùi vị trên người Cao Thông không thuộc về thế giới này.
“Cảnh quan Cao? Cao Thông?”. Cậu vẫy vẫy tay trước mặt Cao Thông.
Chát. Cao Thông đẩy tay cậu ra rồi đứng lên.
“Tôi là Cao Kiệt”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT