Cảnh sát rất nhanh đã đến, đám người ra ra vào vào, mang thi thể đi, ghi ghi chép chép.
Trong đám người kia có một người nhìn có vẻ tháo vát đang không ngừng hoa tay múa chân, một tay chỉ vào mấy cảnh viên khác la to: “Cậu cậu cậu, mấy người các cậu đi xung quanh kiểm tra một chút”, hoàn toàn không để ý người ta đã tiến hành được một nửa công việc, người đó còn tranh thủ hướng về phía cảnh viên trẻ tuổi mà rống to: “Cậu là heo sao? Trời ơi? Cái này gọi là phá hư chứng cứ cậu có hiểu không? Rốt cuộc cậu đến đây làm chi?”
“Hừ, la lối ầm ĩ cái quái gì”. Cảnh viên bị chỉ điểm đi ngang qua Tần Tử Giác, nhỏ giọng lầm bầm.
“Quên đi, người ta là sếp mới nhậm chức, để cho hắn đốt vài cây đuốt đi”. Một người trong đó nói.
Có người lập tức tiếp lời: “Cũng đã đốt hơn nửa tháng, cũng nên dừng đi chứ”.
“Hay”. Có người ủng hộ: “Vốn cũng chả phải bên tổ hình sự, lại còn phiền phức”.
Vài người oán trách rồi đi tới sau núi.
…
Hàn Giai Doanh đã được lấy lời khai, cô dẫn theo người cảnh viên vừa mới bị mấy cảnh viên khác bàn luận, hai người đi tới chỗ Tần Tử Giác.
“Tần Tử Giác tiên sinh đúng không, tôi có mấy vấn đề mong cậu có thể phối hợp trả lời”. Nam nhân không cao, khoảng một mét bảy, so với Tần Tử Giác vẫn thấp hơn một cái đầu.
Tần Tử Giác không có bất kì phản ứng nào, sự chú ý của y đã đặt trên người Từ Nhàn Thuyền _____
Xe cứu thương của bệnh viện bởi vì quá to nên chỉ có thể đậu ở lưng chừng núi, nhân viên cấp cứu khiêng Không Phá ra ngoài, Nhất Khổ theo sát bên cạnh. Từ Nhàn Thuyền suy nghĩ, cuối cùng vẫn không yên lòng, quăng tiểu hình cảnh đang ghi lời khai cho mình qua một bên rồi cũng đi theo.
Tần Tử Giác nhìn cậu ta đi xa, bỗng nhiên cảm thấy có chút tư vị không đúng, từ đầu đến cuối cũng chỉ có ba người trải qua những chuyện này, Không Phá hôn mê thì không nói, thế nhưng Từ Nhàn Thuyền cứ như vậy mà ném y qua một bên?
Thái độ coi thường của y tựa hồ chọc giận người nam nhân kia, Hàn Giai Doanh vội vã hòa giải: “Đội trưởng Cao, anh xem tiểu biểu thúc của tôi bị dọa quá mức nên bây giờ vẫn chưa khôi phục lại tinh thần”. Cô vừa nói vừa ra sức kéo ống tay áo Tần Tử Giác, “Tiểu biểu thúc, đây là đội trưởng đội hình sự đại đội ba, Cao Thông Cao cảnh quan”.
Cao Thông giống như không thèm để ý phất tay một cái, nói: “Không vội, để cho cậu ta từ từ…Người trẻ tuổi bây giờ không chịu được sợ hãi mà”.
“Đây là do tiểu biểu thúc nhà chúng tôi là một họa sĩ. Nói dễ nghe một chút thì được gọi là nghệ thuật gia. Ngài biết bệnh chung của mấy nghệ thuật gia mà ______ họ đều có một thế giới nhỏ cho riêng mình, những người khác đều không vào được…Cái này gọi là gì nhỉ? Chưa từng thấy qua cục diện lớn a. Nhìn dáng vẻ của ngài, mỗi ngày đều là một trận lớn”. Lời nói này rõ ràng vừa tán dương vừa chửi thầm, đều là châm biếm.
“Họa sĩ?”. Ánh mắt Cao Thông càng coi thường, “Tôi xem nhìn cũng giống đó. Cháu gái tôi năm ngoái cũng đăng kí vào trường Cao đẳng Nghệ thuật, cái gì cọ vẽ rồi thuốc màu, ôi, đều vàng kinh! Cô nói mấy đứa này từ trong đống vàng đi ra ngoài có thể giống với mấy người phàm tục như chúng ta sao, vì tiền mà phải liều sống liều chết”. Lời nói của hắn không cao siêu, nhưng mọi người nghe được trong đó sự mỉa mai, châm biếm, nhưng trái lại Hàn Giai Doanh không chán ghét người này.
Nói thế nào đây, tựa như bạn nhìn thấy một con mèo lang thang đang diễu võ giương oai trước mặt một đám mèo huyết thống thuần chủng. Cảnh đời này cũng đã thấy qua, dáng vẻ này của các người, chỉ cần ly khai chủ nhân liền không thể sống nổi.
Mặc dù nó lôi thôi lếch thếch nhao nhao kêu gào ầm ĩ, nhưng bạn có thể nhận thấy nó làm như vậy, bất quá là để giữ lại cho bản thân dù chỉ là một chút xíu tôn nghiêm?
Trong thế giới này luôn luôn tồn tại một loại người, bọn họ tầm thường đến nỗi hèn mọn, nhưng bọn họ vẫn cứ kiêu hãnh đấy thôi.
Bọn họ so với người khác rất sẵn lòng thể hiện mình. Bọn họ nói chuyện lớn tiếng, chỉ cần cầm trên tay một chút chiến tích nhỏ liền bắt đầu tuyên bố với thế giới, hình như sợ rằng người khác không để mắt tới sự tồn tại của bọn họ. Bọn họ trông gà hóa cuốc, cẩn cẩn dực dực bảo toàn tôn nghiêm nho nhỏ của mình, chỉ cần xúc phạm tới điểm mấu chốt thì lập tức tiến tới công kích. Bạn không thể trách bọn bọ, bởi vì so với người khác họ phải nỗ lực hơn rất nhiều.
“Có vấn đề gì?”. Tần Tử Giác hiển nhiên cũng nhìn thấu điểm này, thái độ y hòa hoãn hơn. Chỉ là bình thường khi y nói chuyện, ngữ điệu không lên không xuống, giọng nói cứ ngang ngang vì thế rất khó mà cảm thấy thiện ý qua lời nói của y.
Cao Thông vẫn vênh váo hung hăng như cũ, hắn hỏi: “Cậu và ba người chết có quan hệ thế nào?”
“Bạn của mẹ tôi”.
“Theo tôi được biết, sau khi sự việc xảy ra thì cậu mới chạy đến, lúc đó tình huống ra sao, hiện trường có những ai?”
Tần Tử Giác không nhớ được tên của mấy vị phu nhân, chỉ có thể dùng thứ tự tử vong để nói rõ. Hơn nữa, y không nhắc tới lúc đó Từ Nhàn Thuyền cũng có mặt.
Tuy thái độ lạnh nhạt cứng rắn, nhưng y cũng được coi là một công dân tốt tuân thủ luật pháp. Y không biết vì sao mình lại giấu diếm, y chỉ là làm theo bản năng.
Hàn Giai Doanh oán trách nhìn y rồi đem lời của y nói tường tận lại cho Cao Thông.
“Nói như vậy, chỉ có khả năng rất nhỏ là hung thủ ở trong đám người các cậu?”. Cao Thông gợi mở.
“Không biết”. Tần Tử Giác cứng rắn bỏ xuống một câu. Việc này không phải là do cảnh sát mấy người phán đoán sao?
Cao Thông “hừ” một tiếng rồi tiếp tục đưa ra câu hỏi. Hắn hỏi rất cặn kẽ, Tần Tử Giác từ từ mất kiên nhẫn.
Cao Thông chờ chính là một khắc này. Hắn đã từng nghiên cứu tâm lí học trong nhiều năm, trước đây ở trong cục cảnh sát cũng thường xuyên phụ trách đối phó với mấy tên tiểu tử trẻ tuổi. Những thằng nhóc đó đều là tuổi trẻ tràn đầy năng lượng, ngay từ đầu vẫn còn sống chết cãi bướng, qua một thời gian, bắt đầu bực bội không nén được tức giận. Lúc này hỏi lại bọn nó, thường thường sẽ thu được rất nhiều tin tức.
Vì vậy hắn thong thả ung dung ném ra một câu hỏi: “Phương trượng là do Ngu Thánh Nhã đâm bị thương?”
Khi hắn hỏi xuất kỳ bất ý(18), dưới tình huống bình thường, người bình thường sẽ không suy nghĩ mà thốt ra ngay câu trả lời. Hắn nguyên tưởng rằng Tần Tử Giác bất quá chỉ là một công tử trong nhà có chút tiền, khinh người ngạo mạn, đầu óc cũng không được tốt. Ai ngờ Tần Tử Giác suy nghĩ một hồi rồi đáp: “Không đúng”.
(18) Xuất kỳ bất ý: Đánh bất ngờ, hành động khi người ta không đề phòng.
“Ý cậu thủy chủ là ngụy tạo sao?”. Cao Thông nổi giận, bất tri bất giác nâng cao giọng: “Vậy thì cậu nói xem là ai giá họa cho mẹ cậu?!”
So với sự kích động của hắn, Tần Tử Giác lại bình tĩnh hơn: “Người ra tay là bà, nhưng bà không ý thức được mình đang làm gì”.
Hàn Giai Doanh ở một bên nghe được nhảy dựng lên, đây là lời giải thích thối nát gì vậy? Nói Ngu Thánh Nhã tâm thần phân liệt rồi còn bị quỷ nhập vào người. Làm sao có thể nói như vậy chứ!
Ngoài dự đoán của cô, Cao Thông không lập tức phản bác. Trái lại xít lại gần, hạ giọng hỏi: “Ý của cậu là có cái gì tác quái sao?”
“Không phải”. Tần Tử Giác phủ nhận. Y chỉ đem cảm giác của mình nói ra, muốn nghĩ như thế nào là chuyện của đội trưởng Cao.
“Hóa ra tôi không nhìn nhầm”. Cao Thông lẩm bẩm, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Tần Tử Giác, nghiêm túc hỏi: “Người ban nãy đưa phương trượng xuống núi có phải Từ Nhàn Thuyền không?”
Tần Tử Giác do dự một chút rồi gật đầu.
“Vậy thì không quái lạ”. Cao Thông thở dài một hơi, đưa tay gọi tới một người cảnh viên: “Cũng đủ rồi, chuẩn bị kết thúc công việc đi”.
Mặc kệ ba người kia trước đó chết như thế nào, nhưng việc Ngu Thánh Nhã lấy dao đâm Không Phá là quá rõ ràng, cho nên bà phải cùng Cao Thông quay về đồn cảnh sát.
Bà rất bình tĩnh, tư duy rõ ràng, thuật chuyện đầy đủ, không thấy có gì bất thường. Hơn nữa còn rất phối hợp với cảnh sát, thế nên Cao Thông hoài nghi lời nói của Tần Tử Giác, nhưng nghĩ đến Từ Nhàn Thuyền, nghi ngờ trong lòng lại bị ép xuống_______người kia rất quỷ dị, bản thân hắn đã tự mình trải qua.
Dường như nghĩ tới những hồi ức không tốt, hắn rùng mình một cái.
…
Từ Nhàn Thuyền đứng ở hành lang bệnh viện, thẫn thờ nhìn y tá đi qua đi lại.
Hiện tại đã 8 giờ tối, cuộc phẫu thuật của Không Phá đã kết thúc nhưng hắn vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm.
Cậu quen biết Không Phá khi chưa kế thừa cửa hàng, khi đó dì cậu là bà chủ, lúc cậu và em họ Úc Điển nô đùa ở trước cửa hàng thì bất ngờ đụng phải một đại hòa thượng.
Đại hòa thượng kỳ thực vẫn còn rất trẻ, dáng vẻ chưa tới ba mươi, tuy rằng đầu không có tóc nhưng nhìn rất đẹp trai. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Từ Nhàn Thuyền gặp được một người có thể xưng là sinh vật “Đẹp trai”.
Trước bảy tuổi, trong thế giới của cậu cũng chỉ có dì và em họ. Dì xinh đẹp, em họ khả ái, còn có những khách nhân đến cửa hàng cầu xin dì giúp đỡ. Bất qua không lâu sau họ đều không còn là “Sinh vật”. Nghĩ tới đây, Từ Nhàn Thuyền mỉm cười.
Đại hòa thượng đẹp trai khom người hỏi bọn họ: “Người bạn nhỏ, cậu biết đường đi đến quỷ môn quan không?”
“Tôi không phài là người bạn nhỏ, tôi tên là Điển Điển, tôi là thiên sứ”. Em họ giành nói.
Đại hòa thượng móc kẹo từ trong ngực ra mê hoặc Điển Điển: “Muốn ăn không?”
“Muốn”. Điển Điển không khách khí nhào tới, thuận lợi lấy được một viên cho vào miệng.
Đại hòa thượng rất có kiên nhẫn chờ bọn họ ăn xong: “Hiện tại có thể nói cho tôi biết chưa?”
“Tại sao tôi phải nói cho ông biết”. Điển Điển tay chống thắt lưng, rất kiêu ngạo mà tuyên bố: “Người phàm đưa đồ ăn cho thiên sứ là việc nên làm”.
Hòa thượng cười ha ha đứng lên: “Đáng tiếc tôi thờ cúng Bồ Tát, không phải thiên sứ”.
Cậu ở một bên lẳng lặng nhìn và không nói gì. Dì nói không được phép nói cho người khác biết chỗ đó của bọn họ, nhưng cậu cũng như Điển Điển, hùng hồn ăn đồ của người khác rồi lại không thể hồi đáp.
“Còn cậu?” Đại hòa thượng nhìn qua phía cậu, trưng ra biểu tình rất đáng thương, “Cậu cũng không nói cho tôi biết đúng không?”
Rất nhiều năm sau đó, Từ Nhàn Thuyền vẫn còn oán giận Không Phá: “Anh lấy sắc đi dụ dỗ trẻ con”.
“A di đà phật, xin thí chủ cẩn trọng lời nói”. Không Phá nói như vậy.
…
Từ Nhàn Thuyền nhớ đến vành mắt cay xè. Nhìn thấy sinh tử đã quen, vốn cho rằng dù không có Không Phá, cậu cũng sẽ không quá buồn bởi vì cậu biết Không Phá nhất định sẽ được đến một nơi tốt hơn. Thế nhưng hiện tại cậu hiểu được Không Phá đối với cậu mà nói, hắn là bằng hữu, là người chỉ dẫn, hơn nữa còn là thân nhân. Không ai sẽ vì người thân của mình phải đi tới một nơi khác mà vui vẻ, bọn họ chỉ biết đau đớn rơi lệ bởi vì sau đó chẳng còn được gặp lại.
Cậu đứng lẳng lặng, cúi thấp đầu muốn che dấu bi thương. Một cánh tay đưa tới, một hộp bằng nhựa đập vào mắt.
“Là anh sao?”. Từ Nhàn Thuyền ngẩng đầu, kinh ngạc nói.
“Chỉ tới hỏi vài vấn đề”. Tần Tử Giác nói.
“Cơm hộp?”. Từ Nhàn Thuyền bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều, cậu trêu chọc đứng thẳng người lên.
“Hộp cuối cùng, mua sớm dọn sớm”. Lông mày của Tần Tử Giác cũng chưa từng động.
“Vậy thì phiền rồi…” Từ Nhàn Thuyền giả vờ lo lắng nói: “Nhất Khổ sư huynh trở về sẽ không có cơm ăn”.
“…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT