Mạc Ảnh Hàn lại một lần nữa cảm thấy bản thân muốn chịu không nổi rồi.

Nàng bị những người không liên can vây quanh chờ xem kịch vui, sau khi củ khoai lang ở bên cạnh nhích lại gần cọ trúng một phát, nàng cảm thấy mình lại muốn bùng nổ.

Nàng lạnh lùng chuyển đầu, nhìn về phía Phiền Tiểu Thử.

"Mèo chiêu tài... ngươi không giận ta hả?" Phát hiện đối phương nhìn mình, Phiền Tiểu Thử mừng rỡ nhỏ giọng hỏi thăm, trên mặt nở nụ cười lấy lòng.

"..." Mạc Ảnh Hàn rất chịu không nổi cái bản mặt này a a a a!

Cốc Vũ và Tang Linh rất muốn cười thành tiếng, nhưng nếu như vậy có lẽ sẽ không thể tiếp tục ngồi xem, cho nên vẫn là ráng nhịn đi.

Phiền Tiểu Thử len lén kéo kéo ống tay áo Mạc Ảnh Hàn. Tuy rằng rất bí mật, nhưng với những người thành tâm vây xem mà nói, có lẽ vẫn phát hiện ra.

"..." Mạc Ảnh Hàn không có phản ứng. Nói đúng hơn, Mạc Ảnh Hàn không biết nên phản ứng thế nào.

Phiền Tiểu Thử một lần nữa kéo kéo ống tay áo của Mạc Ảnh Hàn.

"..." Mạc Ảnh Hàn lo lắng.

Phiền Tiểu Thử một lần nữa kéo kéo.

"..." Mạc Ảnh Hàn ực hết ly rượu trong tay mình. "Gì!" Một tiếng, rốt cuộc cũng trả lời.

Phiền Tiểu Thử tâm hoa nộ phóng*, nhưng bởi thấy không nên biểu hiện quá rõ ràng ở đây, cho nên nàng lén lút tâm hoa nộ phóng.

*Trong lòng nở hoa~

"..." Mạc Ảnh Hàn chịu không nổi, lại uống một ly rượu.

"Mèo chiêu tài... ngươi thật tốt." Nàng lặng lẽ nói.

"Khục khụ khụ..." Mạc Ảnh Hàn một lần nữa uống rượu, thành công bị sặc.

Tiệc rượu ngày hôm đó diễn ra rất lâu, ngoại trừ hai người có làm theo phép tắt đứng lại nói chuyện vài câu ra thì đều tự túc.

Bởi vì Mạc Ảnh Hàn không muốn tạo ra bất cứ đề tài nào để nói cùng Phiền Tiểu Thử, cho nên nhân lúc đó, nàng cố gắng đứng xa Phiền Tiểu Thử một chút, đồng thời vội vàng giải quyết chuyện cần giải quyết. Vì vậy bây giờ Phiền Tiểu Thử có rất nhiều thời gian ở cùng Mạc Ảnh Hàn. Phiền Tiểu Thử rất vui.

Vì vậy Mạc Ảnh Hàn có càng nhiều cơ hội uống rượu hơn. Trong lúc nàng không biết phải làm sao ứng phó với ánh mắt cún con lấy lòng này, nàng vẫn còn uống rượu.

Sau khi uống không ít các loại rượu, kết quả chính là, cho đến bây giờ đều một chén đã say, còn vô tình uống nhiều, Mạc tiểu thư hoa lệ say khướt.

Mạc Ảnh Hàn uống say yên lặng đến nỗi người xung quanh cũng cấp tốc biến thành băng. Toàn thân phát ra khí tức quỷ dị, đến nỗi khiến cho nhiều vị biến thái không sợ chết của Bổn gia cũng không dám đến gần.

"Tâm tình Đại Hàn tốt, cho nên uống hơi nhiều." Tang Linh mở to mắt nói dối, một chút cũng không đỏ mặt.

"Bộ dạng này, sợ là không thể về." Cốc Vũ tiếp lời Tang Linh, tiếp tục mở to mắt nói dối.

"Mèo chiêu tài đã đặt sẵn phòng ở trên lầu rồi." Phiền Tiểu Thử nói. Hôm nay nàng cũng có uống một chút rượu, tửu lượng của nàng không được tốt lắm, bây giờ cũng có chút choáng váng đầu óc, nhưng may là nàng ở phương diện này luôn biết khống chế bản thân, cho nên chỉ là uống một chút, đầu óc và hành vi tạm thời còn có thể duy trì bình thường.

"Nếu đã vậy thì được rồi, làm tốt lắm, chi bằng đêm nay để nàng ở đây qua đêm đi." Tang Linh mị mị cười, nói: "Tiểu Thử biết phòng Đại Hàn ở đâu chứ?"

"Biết biết, vừa rồi có đi ngang."

"Có đi ngang nha~~~"... Diệp Nại cảm thấy Tang Linh như thế này rất xấu xa, nhưng thật ra nàng rất thích bộ dạng Tang Linh tính kế hại người khác... quả nhiên, ở cùng Tang Linh riết rồi cả bản thân cũng trở nên xấu xa.

"Vâng, ta biết là phòng người nào."

"Nếu đã vậy, Tiểu Thử, giao Đại Hàn cho ngươi chăm sóc có được không?" Kỳ thực khi Tang Linh nói ra những lời này, Cốc Vũ đã muốn trợn tròn mắt. Nhìn bộ dạng của củ khoai lang, chỉ biết tình hình của nàng cũng không có tốt... nói dối như vậy cũng quá trắng trợn đúng không, này này?

"A, được, yên tâm." Nhưng hết lần này tới lần khác củ khoai lang vẫn hoàn toàn không nhận ra, lại còn vui vẻ cười. Người say, thường hay cảm thấy bản thân là người bình thường nhất.

Nói đến Tiểu Thử thì hiện tại tâm tình của nàng rất vui vẻ, hơn nữa còn là vui vẻ đến khó hiểu.

Vì vậy đám biến thái của Bổn gia đây, cứ như vậy đem một người say rõ ràng không được bình thường giao cho một người say cũng rõ ràng không được bình thường.

Đương nhiên, quá trình khiêng Mạc Ảnh Hàn về phòng, mấy người này có ra chút sức lực.

Trong khoảnh khắc Phiền Tiểu Thử đặt Mạc Ảnh Hàn lên giường, thì cảm thấy đặc biệt vui vẻ. Tim cứ "thình thịch thình thịch" nhảy liên tục.

Trong khoảnh khắc đem cửa phòng đóng lại, lòng của nàng lại càng thêm kịch liệt nhảy nhót.

Thật khẩn trương a~~ thật hồi hộp a~~~ thật kích động a~~~ vô cùng kích động a~~~

Gương mặt nàng đỏ bừng, vừa nhìn là biết không thể nào bình thường, sau đó bước từng bước một, lộ nụ cười quỷ dị, đi đến bên người trông hết sức yên lặng, nhưng thật ra đã không còn bao nhiêu ý thức.

Mạc Ảnh Hàn ngồi trên giường, tay ôm trán, mi tâm cau lại, trông không được thoải mái lắm, nàng vẫn không nhúc nhích, mặc cho Phiền Tiểu Thử bước đến bên người nàng.

Phiền Tiểu Thử lắc lư chao đảo, rốt cuộc cũng đi đến bên giường Mạc Ảnh Hàn, sau đó ngồi chồm hổm xuống, nâng cằm ngắm mỹ nhân.

"..." Mạc Ảnh Hàn vẫn không nhúc nhích, tay vẫn đặt lên trán, mi tâm cau lại, bày ra bộ dạng 'người trầm tư'.

Hàng tốt a~~~ quả nhiên mặc kệ nhìn như thế nào cũng đều là hàng tốt a~~~

Phiền Tiểu Thử không chớp mắt nhìn Mạc Ảnh Hàn, nước bọt rơi liên tục.

Đổi lại là bình thường, phỏng chừng Mạc Ảnh Hàn đã sớm một cước đạp Phiền Tiểu Thử ra, nhưng hôm nay rất là quỷ dị, Mạc Ảnh Hàn khẽ động cũng không động.

Địch bất động ta bất động.

Củ khoai lang ngồi chồm hổm ngắm mỹ nhân, nghĩ như vậy.

Vì vậy trong phòng xuất hiện một hình ảnh quỷ dị, băng sơn ngồi trên giường trầm tư, vẫn không nhúc nhích, củ khoai lang ngồi chồm hổm dưới đất, nâng cằm vẻ mặt ngu si.

Đương nhiên cái này không phải là điều quỷ dị nhất, quỷ dị nhất chính là... các nàng rốt cuộc muốn tạo dáng như vậy đến khi nào a? Không cảm thấy mệt à~~

Địch bất động ta bất động.

Phiền Tiểu Thử vẫn còn nghĩ như thế, sau đó thì Mạc Ảnh Hàn cứ như vậy ôm trán... cứng ngắc ngã xuống.

"?!"

Mèo chiêu tài cứng ngắc à! 3_3

"Mèo chiêu tài?! Mèo chiêu tài ngươi ổn chứ?!" Củ khoai lang lập tức nhảy dựng lên. Tiến đến kiểm tra.

"..." Mạc Ảnh Hàn không có bất cứ phản ứng gì. Mở to mắt, tay vẫn trong trạng thái ôm trán.

Phiền Tiểu Thử bị dọa không nhẹ, chịu đựng cảm giác muốn trở người duỗi chân, nàng cẩn cẩn thận thận kéo cánh tay Mạc Ảnh Hàn đang ôm trán xuống, sau đó... cẩn cẩn thận thận dò xét hơi thở của nàng.

"..." Động tác giống vậy, lúc các nàng lần đầu tiên gặp nhau, nàng cũng đã làm rồi. Nàng hy vọng đây là lần cuối cùng nàng làm vậy ~~~~(3_3)~~~~

Hô hấp Mạc Ảnh Hàn bình ổn.

Phiền Tiểu Thử thiếu chút nữa rớt nước mắt...

"Mèo chiêu tài ngươi cứ vậy, lần nào cũng dọa người." Phiền Tiểu Thử vẻ mặt bi kịch nói, dường như là muốn cho hả giận đưa tay chọt Mạc Ảnh Hàn một cái.

"..." Mạc Ảnh Hàn vẫn không có bất cứ phản ứng gì.

"?" Phiền Tiểu Thử vẻ mặt nghi ngờ nhích đến gần nhìn một chút, nhíu nhíu mày, sau đó gương mặt đỏ ửng, vươn ngón tay của mình...

Một lần nữa chọt một cái.

"..." Mạc Ảnh Hàn vẫn không có phản ứng.

Củ khoai lang rốt cuộc cũng rõ, có người uống say sẽ hát, có người uống say sẽ nhảy, đương nhiên cũng có người uống say vẫn không có nhúc nhích như Mạc Ảnh Hàn.

~(≧▽≦)/~ la la la

Tâm tình củ khoai lang hết sức vui vẻ.

Mèo chiêu tài như vậy có phải là mình có thể muốn làm gì thì làm không?

Nàng duỗi vuốt, chọt rồi chọt lên người Mạc Ảnh Hàn, sau khi phát hiện nàng vẫn không có phản ứng gì, thì duỗi một đầu ngón tay, bắt đầu chọt gương mặt Mạc tiểu thư.

Chọt nè! Chọt nè!

Thiệt mềm thiệt mềm ~(≧▽≦)/~ la la la

Chọt nữa nè! Nữa nè!

~(≧▽≦)/~ la la la

Thật tốt a, da thật tốt~~~

Sau khi nàng chọt trên mặt xong, lại bắt đầu chọt chỗ khác, vẻ đỏ bừng trên mặt trông như kẻ ngốc.

Nếu như hiện trường có người khác, liếc mắt là có thể biết, tình trạng của củ khoai lang này tuyệt đối không có bình thường. Đáng tiếc hiện trường ngoại trừ người cứng ngắc đó, ngay cả đại não cũng cứng ngắc đó, không có ai khác.

Phiền Tiểu Thử hưng phấn chọt a chọt~~ cho đến khi tay nàng giơ không nổi nữa, nàng rốt cuộc cũng chịu nghỉ một hồi.

Nàng bắt đầu tỉ mỉ đếm lông mi Mạc Ảnh Hàn.

Một sợi, hai sợi...

Lông mi Mạc Ảnh Hàn thật đẹp a~~ dày dày, giống như lông chim.

Lúc đếm tới sợi mười bảy, Phiền Tiểu Thử rốt cuộc cũng đếm xong, nàng lấy tay vuốt lông mi Mạc Ảnh Hàn.

~(≧▽≦)/~ la la la

Thật thoải mái a~~~~ củ khoai lang thần chí không rõ, không hiểu sao cứ liên tục hưng phấn.

"Mạc Ảnh Hàn lông mi ngươi thật đẹp~~"

"Mạc Ảnh Hàn đôi mắt ngươi còn đẹp hơn lông mi nữa~~~"

"Mạc Ảnh Hàn mũi ngươi còn đẹp hơn đôi mắt nữa~~~"

"Mạc Ảnh Hàn miệng ngươi còn đẹp hơn mũi nữa~~~"

Phiền Tiểu Thử không chút keo kiệt, không chút giữ gìn, khen tới tấp.

May là Mạc Ảnh Hàn không có phản ứng lại, bằng không nghe dạng khen ngợi đó, phỏng chừng nàng sẽ hộc máu.

"Mạc Ảnh Hàn toàn thân ngươi, trong ngoài chỗ nào cũng đẹp~~~" Phiền Tiểu Thử kích động, uốn éo a uốn éo! Sau đó hung hăng nhào lên người Mạc Ảnh Hàn. Siết chặt thắt lưng Mạc Ảnh Hàn, đầu của nàng không ngừng dụi a dụi lên cổ nàng.

"Mạc Ảnh Hàn~~~ mỗi lần ta thấy ngươi ta đều rất vui vẻ nha~~~ tuy lần nào ngươi nhìn thấy ta đều không có cao hứng, nhưng mà như thế ta cũng rất vui~~~~(≧▽≦)/~ "

"Mạc Ảnh Hàn ngươi nói xem tại sao vậy tại sao vậy~~~ tại sao mỗi lần ta nhìn thấy ngươi ta đều rất vui vẻ a~~~ lúc ta ôm ngươi ta càng vui vẻ~~~~(≧▽≦)/~ "

"Người ta hôn ngươi cái nha~~~ Mạc Ảnh Hàn~~~" Cái này, Phiền Tiểu Thử thực sự đã không còn tỉnh táo mới to gan lớn mật nói như vậy.

Mạc Ảnh Hàn bị nàng ôm vẫn bày ra dáng vẻ cứng ngắc, một chút phản ứng cũng không có.

Vì vậy Phiền Tiểu Thử thực sự đi hôn Mạc Ảnh Hàn. Nàng chu mỏ, từ từ, từ từ đến gần... rốt cuộc, nàng cũng đem môi của mình... gắt gao đặt lên môi Mạc Ảnh Hàn.

Thật hạnh phúc a~~~~~~(≧▽≦)/~ "Thình thịch thình thịch" tim đập thật nhanh thật nhanh a~~~

Nàng gắt gao đè, Mạc Ảnh Hàn vẫn không có nhúc nhích.

Sau đó Mạc Ảnh Hàn cứng ngắc đột nhiên mở to hai mắt.

Hai tay dùng lực, tóm lấy, vô cùng thành thục chế ngự Phiền Tiểu Thử.

"Oa a a a~~~~~" Đột nhiên bị chế ngự, không biết là vì hốt hoảng hay bởi vì đau, Phiền Tiểu Thử kêu lên, âm thanh cực kỳ bi thảm.

"Hắc! Giỏi cho ngươi sắc đảm bao thiên* không sợ chết! Ngài đây sẽ bất động thanh sắc** đem ngươi thu phục, xem sau này ngươi làm sao dám làm điều xằng bậy, ức hiếp bách tính ám hại trung lương***!" Mạc Ảnh Hàn bắt lấy Phiền Tiểu Thử, đột nhiên cất giọng hát nhạc kịch.

*Gan to hơn trời

**Mặt mày tỉnh rụi

***Bách tính = dân thường; trung lương = người trung thành + tốt

Miệng Phiền Tiểu Thử biến thành hình chữ O.

Cái này... là chuyện gì xảy ra a? Ai có thể nói cho nàng không không không! Tại sao mèo chiêu tài lại đột nhiên biến thành như vậy vậy vậy! TAT

"Mèo chiêu tài ta đau quá~~~ ngươi đừng tóm ta như vậy~~~"

"Hừ! Tên tiểu nhân ngươi chờ đấy, tại hạ sẽ tóm ngươi?! Xem hôm nay ta vì dân trừ hại đem ngươi tiêu diệt!" Sức lực trên tay Mạc Ảnh Hàn đột nhiên tăng lên.

"Oa a a a a~~~" Âm thanh cực kỳ bi thảm lần này tuyệt đối bởi vì đau!

Mạc Ảnh Hàn tóm lấy cánh tay Phiền Tiểu Thử, đột nhiên cố sức ném nàng đi!

"A a! Mèo chiêu tài ngươi mất nhân tính!" Phiền Tiểu Thử bị ném đi chỉ kịp kêu thảm một tiếng như vậy, thì đầu đã chạm đất, không còn phản ứng.

Cốp! Đập đầu rồi! Chết tiệt ngươi đi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play