- Yeah, hôm qua mọi người ngủ ngon chứ? - Lam hưng phấn húp sạch một bát súp do Hiểu Vĩ múc cho
Nghe đến đây Băng bất giác đỏ mặt
- Ấm lắm ! - Phong cười đểu
Thấy Băng đỏ mặt ngượng ngùng một cách khó hiểu và giấu giếm. Lam nhận ra nên chêu Băng và Phong...
- Hihi. Hôm qua hai người ngủ chung chứ gì ?
- Tầm bậy ! - Băng chối ngay được. Phong chỉ nhìn Băng đầy khiêu gợi. Hai đôi chân liên tục dẫm đạp nhau bên dưới...
...
Bữa sáng kết thúc nhanh chóng...
- Con bé sao rồi ?- Giọng một người đàn ông trung niên cất lên kiêu ngạo y như khuôn mặt của ông ta vậy
Chàng trai trẻ đứng trước mặt ông ta cúi đầu cung kính với thân phận chủ -tớ
- Thưa ông chủ, tiểu thư vẫn sống tốt, chắc ông chủ cũng biết cuộc đua xe lần đó chứ hả?
- Ta biết, con bé rất giỏi, không hổ danh là con gái của ta, giao Mặt nạ quỷ cho con bé ta thấy rất yên tâm. Nhưng... - Ông cười lớn và nụ cười vẽ lên đầy vẻ tự hào rồi lại trầm giọng ... - hình như con bé biết yêu rồi...!!
- Dạ cái này tôi không rõ. Ông chủ?
Người được gọi là ông chủ ừ hử một tiếng rồi cúp máy.
Đứa con gái ông nhắc đến chính là Băng
Hôm nay là ngày cha của Băng về nước , 6h sáng đã có mặt tại hội nghị của bang hội rồi
- Ông chủ ông đã về - Tất cả anh em có mặt trong bang đầy đủ chỉ thiếu duy nhất Băng, tất cả cung kính cúi đầu hô to.
Ông cười lớn, đứng dậy vươn vai hít thở thật dài
- Bang vẫn tốt, gọi con bé về đây cho ta - Ông nói bằng giọng nghiêm nghị, giọng nói cần phải thường xuyên có trong bang
Mười phút sau, Băng có mặt tại bang cùng chiếc mặt nạ, việc Băng đeo mặt nạ cha nó cũng biết trước nên không có gì là ngạc nhiên cả
Đối diện với con gái, ông chỉ cười nhẹ rồi nói
- Thay đồ chỉnh tề sang bên ông Chính cùng ta nhé!
Băng lưỡng lự một lúc cũng gật đầu
Vì phong cách ăn mặc trong bang rất play hoặc kì quái nên cha của Băng mới kêu Băng mặc quần áo chỉnh tề là vậy
Chiếc xe đen bóng vút trên đường , tài xế riêng của cha Băng là một người đã ngoài 40 tuổi, có vẻ là ông ta rất trung thành với cha Băng nên mới có thể làm tài xế riêng cho ông trùm mặt nạ quỷ những mười mấy năm như vậy
Chiếc xe đỗ lại trước cánh cổng lớn, hàng vệ sĩ thẳng tắp cúi chào hai người bước xuống xe
Lúc này Băng không hề đeo mặt nạ vì cha Băng bảo đây là chốn thân quen lên không cần kín mít như vậy
Biệt thự mở ra là một không gian thật tĩnh lặng, vang ra bên ngoài là âm nhạc du dương tha thiết, không gian bên ngoài thì toàn mùi chết chóc và kinh khủng, vào đến bên trong mới cảm nhận được nơi đây ấm áp thật tuyệt vời
Thật không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được..
Xui xẻo cho Băng hôm nay Phong cũng được cha mời về nhà dùng bữa vì có người bạn thân cùng vào sinh ra tử của ông đến chơi sau lâu ngày xa cách
Tình huống nào tiếp theo sẽ xảy ra? Liệu thân phận của Băng có bị Phong vạch trần trong ngày hôm nay??
-------
Rì rào rì rào, hàng cây xanh đứng tuổi xô nhau trong tiết trời lạnh lẽo, âm khí bao trùm khi bước xuống xe là một chàng trai lạnh lùng kinh khủng..
Phong giữ nguyên gương mặt lạnh lùng từ biệt thự riêng của mình đến biệt thự này, cùng với chiếc headphone đeo trên tai
Theo quy tắc nơi này, hễ Hứa Thiên Phong đến là tất cả đám vệ sĩ canh cổng và bên trong đều phải hô to tên cậu chủ và cúi đầu , nếu ai không làm đúng theo quy tắc thì sẽ bị phanh thây theo mức độ xử phạt của Phong. Tất nhiên chả ai muốn dẫn thân đến chốn Diêm Vương nên ai cũng làm theo mệnh lệnh và đặc biệt tất cả vệ sĩ ở canh cổng cũng được huấn luyện sắc bén như bây giờ đều là dưới bàn tay uy quyền của Phong
Đôi chân dài bước đều trên nền gạch , trên người cậu toát lên vẻ lạnh lùng có thể ngửi thấy,ánh mắt xa xăm vô định hình không biết cảm xúc được che giấu ở đâu
Với con người và tính cách của Phong, không bao giờ cậu nhẹ nhàng được với những cánh cửa mặc dù vô tội
Không sử dụng đến đôi tay, Phong đạp mạnh cửa cho cánh cửa bật ra rồi cậu mới bước vào trong
Đâu đâu cũng toàn thấy vệ sĩ và người hầu nên nhìn thấy cha con của Băng đầu tiên cũng không dễ chút nào
Tất cả nguời làm chào cậu chủ theo phản xạ rồi nhanh chóng lượn ngay ra chỗ khác sợ va chạm gì đó đến cậu chủ là ăn cước như chơi
Phong lạnh lùng thong thả đi đến chỗ ghế ngồi ở trung tâm phòng khách với chiếc đèn chùm pha lê rực rỡ bên trên
Băng từ bên trong bước ra đã thấy Phong ngồi chễm chệ trên ghế, gương mặt vẫn y xì gương mặt hằng ngày cô phải cảm thụ, Băng giật mình lấp ngay sau cánh cửa để Phong không nhìn thấy
Đấu tranh tư tưởng một hồi lâu, Băng bức dức mãi không biết nên sử dụng biện pháp đối mặt hay chơi bài chuồn. Mà đối mặt thì biết nói sao hay chỉ toàn cười trừ..
Mà chuồn lúc này thì cũng khó, muốn ra thì phải đi qua bộ bàn ghế sang trọng ánh vàng đó mới đến cửa chính được, vì căn biệt thự này thiết kế khá độc đáo nên Băng không thể tìm ra được lối ra thứ 2
Lục lọi khắp phía sau mình, những căn phòng trống ở đó để xem có lối ra không nhưng kết quả đều là con số 0 tròn trĩnh
Thấy ông Chính - cha của Phong bước ra, thấy Băng thập thò ngó ra chỗ Phong, ông hiểu nhầm là vì Phong đẹp quá nên Băng nhìn trộm, ông tiến tới vỗ vai Băng cười ha hả
- Con thích nó sao ?
Ông Chính hất mặt về phía Phong, Băng hiểu được câu ông nói , xua xua tay phản đối, tiện thể hỏi luôn về thân phận tên kia
- Đó là ai ạ ??
- Phong, con trai ta
- CÁI.....GÌ...Con...t..ra..i - Băng lắp bắp không nói thành lời vì quá ngạc nhiên , đâu cần xúc động vậy chứ, oan gia ngõ hẹp rồi. Sao Băng luôn đụng độ với Phong thế này
Vì Băng hét to quá, Phong nghe tiếng quen nên bất giác nhíu mày rồi nghiêng đầu vè phía phát ra tiếng hét kinh khủng đó. Thân hình của cha mình che lấp mất thân hình của người đứng phía sau ông, Phong cũng chẳng thèm đoái hoài gì đến lại tiếp tục trở lại với gương mặt lạnh lùng, đôi tay vẫn lướt nhẹ trên màn hình cảm ứng điện thoại
- Sao vậy con ?- Ông cũng ngạc nhiên không kém, nhíu hàng mi lại nhìn Băng với vẻ khó hiểu
Băng cười trừ rồi nói đều đều..
- Con đau bụng quá bác ơi, con xin phép về được không ạ?
- Sao đau bụng hả, để ta gọi bác sĩ đến khám, con vào phòng kia nghỉ đi - ông Chính ân cần với Băng, ông coi Băng như con gái của mình vì lý do Băng là con gái cưng của bạn thân và con bé cũng rất cá tính và dễ thương
- Thôi khỏi làm phiền bác, con về nhà nghỉ là được rồi ạ - Băng khua tay múa chân từ chối
- Thế sao được,.để ta gọi cha con xuống đây - Ông Chính định la lớn để cha Băng trên tầng nghe thấy và xuống thì Băng nài nỉ
- Bác đừng gọi,cha con xuống cũng không giải quyết được gì đâu, giờ bác không cho con về nhỡ con chết ra đây thì sao, ui da..đau quá. Xin bác đấy...huhu..
Băng nói với giọng thảm thiết cộng thêm khuôn mặt vờ nhăn nhó nên ông cũng hết cách níu Băng ở lại
- Vậy để ta đưa con ra ngoài .
Ông Chính kéo tay Băng đưa nó ra bằng lối cửa chính. Vậy khác nào để cho Phong nhìn thấy
- Ôi bác ơi, không còn lối phụ sao ạ, con không đi lối chính đâu.
- Con bé là hôm nay kì sao vậy , lối phụ bên phải kia kìa - Ông nhăn mặt rồi chỉ tay về hướng có cánh cửa màu bạc
Nhìn đó chẳng giống một cánh cửa tý nào, thảm nào Băng mò mẫm mãi mà không phát hiện ra cánh cửa đó vì nó nghĩ đó là một thứ trang trí trong nhà
Băng nhẹ nhàng đến cánh cửa đó và khẽ mở ra, chạy tọt ra ngoài coi như thoát nạn
Đám vệ sĩ cũng không chặn đường vì biết thân thế của Băng
Băng chạy ra ngoài đường một cách thản nhiên trên thản nhiên, Băng bật cười thành tiếng rồi mất hút sau căn biệt thự đó
Trong đầu vẫn suy nghĩ mông lung về chuyện Phong là con của ông Chính, điều này khiến Băng sốc nặng, chắc lần sau Băng chẳng dám đến đây chơi mất vì sợ Phong vạch trần được thân thế của mình
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT