Bọn gia đinh lấy làm lạ cũng phải. Họ làm sao biết được người đứng đây là chủ của trang trại này.

Lý Tầm Hoan đã sinh nơi đây, đã lớn khôn ở nơi này, đã hưởng trọn vẹn hạnh phúc từ thủa niên thiếu.

Họ Lý cũng không tưởng tượng rằng có một ngày, hôm nay, có một ngày mà đối với sản nghiệp đồ sộ của mình, mình lại trở thành một kẻ lạ hoắc!

Lý Tầm Hoan cất giọng cười ảo não, và bên tai thoáng nghe giọng hát thê lương.

Trước thềm hoa nở đầy sân.

Hỏi người năm cũ chủ nhân đâu rồi.

Họ Lý chép miệng như nhấm nháp mùi vị của thê lương, của ảo não, lặng hồn nghe tâm tư tiêu sơ.

Thiết Giáp Kim Cương dàu dàu nói nhỏ :

- Thiếu gia, chúng ta vào.

Lý Tầm Hoan thở dài thườn thượt :

- Đã đến rồi thì sớm muộn cũng phải vào, có phải thế không?

Nhưng hai người vừa đặt chân lên tảng đá, chợt nghe tiếng quát :

- Những kẻ lạ mặt đi đâu mà xồng xộc thế? Không biết đây là nhà Long tứ gia à?

Một gã ăn mặc theo lối giai nhân, thân hình lực lưỡng nhăng mặt lại rỗ chằn, xốc ra chắn ngang trước mặt.

Lý Tầm Hoan cau mày :

- Các hạ là.

Gã mặt rỗ chống nạnh hai tay hất mắt :

- Lão gia là quản gia của nhà này, con gái ta là em nuôi của Long phu nhân, nghe rõ chưa? Các ngươi muốn gì?

Lý Tầm Hoan mỉm cười, nụ cười pha đậm chua cay :

- À. đã thế thì tại hạ xin đợi ở đây vậy.

Gã quản gia cười khẩy :

- Đợi? Hừ, cửa nhà của Long đại gia lại để cho bọn bá vơ muốn đứng đợi ai là đứng à?

Thiết Giáp Kim Cương giận lắm, nhưng thấy Lý Tầm Hoan điềm nhiên nên hắn cũng phải làm thinh.

Gã quản gia lại trợn mắt quát lớn :

- Còn chưa đi à? Đợi lão gia nổi giận phải không?

Lý Tầm Hoan vẫn làm thinh, nhưng Thiết Giáp Kim Cương thì không dằn nổi nữa. Cũng may, ngay lúc ấy chợt có tiếng kêu rộn rã :

- Lý Tầm Hoan. Lý Tầm Hoan. Trời ơi, hiền đệ về thật ư?

Một con người tầm thước, vóc dáng uy nghi, ăn mặc cực kì sang trọng.

Sắc mặt người ấy mừng rỡ khôn cùng, khi vừa thấy Lý Tầm Hoan, hắn đã chạy lại ôm chầm, la lớn :

- Trời ơi... không phải là chiêm bao mà. Lý hiền đệ đã về thật đây rồi.

Nước mắt hắn vụt trào ra theo câu nói.

Lý Tầm Hoan ứa nước mắt nghẹn ngào :

- Đại ca. Long Tiêu Vân.

Chỉ nói được mấy tiếng rồi họ Lý nghẹn ngang.

Gã quản gia tái mặt. Hắn không biết làm sao lấy lại được những lời quát mắng vừa rồi.

Long Tiêu Vân nức nở :

- Lý hiền đệ. Sao mà tệ với nhau như thế. Nhớ muốn chết. Thật là muốn chết!

Cứ một câu nói đó, Long Tiêu Vân nói đi nói lại không biết mấy lần mà vẫn không sao nói cho hết ý, cuối cùng hắn bật cười đấm Lý Tầm Hoan thùi thụi :

- Anh em mình gặp lại nhau, đáng lý phải cười chứ sao lại khóc? Làm y như đàn bà con gái vậy!

Vừa nói, vừa cười, vừa khóc, Long Tiêu Vân và Lý Tầm Hoan đẩy lần vào nhà và kêu lớn :

- Mau thỉnh phu nhân lên đây, tất cả đều lên đây, giai nhân lớn nhỏ đều lên đây hết... lên hết để ra mắt em ta. Biết không? Biết em ta là ai không. Ta nói ra các ngươi sẽ hết hồn hết vía.

Thiết Giáp Kim Cương thấy tình cảm của hai người vụt rơi nước mắt. Hắn cũng không biết chính mình đang chua xót hay vui mừng.

Gã quản gia mặt rỗ vò đầu bức tóc, dậm cằng nói một mình :

- Chết rồi, phen này thì chết rồi. Nghe nói gia tài nhà cửa này đều là của ông ta, thế mà mình lại không cho ông ta vào. Chết rồi, phen này thì mất việc mà chắc phải đau đòn!

* * * * *

Hồng Hài Nhi Long Thiếu Vân đang bị gia nhân vây quanh săn sóc. Cậu ta ngồi trên chiếc ghế bành tức tưởi, càng biết sự qua hệ giữa cha mẹ mình và Lý Tầm Hoan, cậu ta càng sợ sệt không dám khóc to.

Long Tiêu Vân cùng Lý Tầm Hoan vừa vào tới, hai gã đại hán đứng cạnh Hồng Hài Nhi vụt nhảy phắt ra chỉ vào mặt Lý Tầm Hoan :

- Phải tên này đả thương thiếu gia đây không?

Lý Tầm Hoan thở ra gật đầu.

Hai gã đại hán gầm lên một tiếng nhảy ào tơqí, mỗi người một bên vung tay đánh Lý Tầm Hoan.

Một tay gạt một bên, chân đá một tên văng vô góc tường Long Tiêu Vân giận dữ :

- Vô lễ, chúng bay có biết ai đây không?

Hai gã đại hán bò càng nhăn nhó.

Long Tiêu Vân hơi giận chưa nguôi, quắc mắt hầm hầm :

- Ta báo cho mà biết, con của Long Tiêu Vân là con Lý Tầm Hoan, đừng nói chi một lần răn dạy như thế mà cho dù có giết chết cái thằng súc sinh ấy cũng là đáng nữa kia!

Và hắn lại điểm chung quanh và nói bằng một giọng trầm trầm :

- Từ rày sấp sau, bất cứ một ai còn lải nhải chuyện này nữa là ta chém bay đầu nghe chưa?

Tất cả gia nhân khẽ liếc nhìn Lý Tầm Hoan và cúi đầu sợ sệt.

Giá như mà Long Tiêu Vân trách cứ đôi điều thì còn dễ chịu hơn, đằng này Long Tiêu Vân lại lấy nghĩa mà đãi, xem tình bạn là trọng, mừng vì gặp bạn hơn là lo lắng đến con, thật sự đã làm cho Lý Tầm Hoan bùi ngùi :

- Đại ca, đệ thật không hiểu.

Long Tiêu Vân vỗ vỗ vai Lý Tầm Hoan và cười vui vẻ :

- Nữa, lại đàn bà nữa, cái thằng súc sinh đó được mẹ nó nuông chiều hư hỏng quá rtồi, thật đáng lý tôi không nên truyền dạy võ công cho nó!

Rồi như để lấp đi, Long Tiêu Vân gọi lớn gia nhân :

- Mau, mau dọn dẹp cho mau, để anh em ta say một bữa gọi là chén tẩy trần. Này, cho tất cả đều vui nghe, bất cứ kẻ nào có thể làm anh em ta say trước là ta sẽ thưởng cho năm trăm lượng bạc.

Không khí trong nhà Long Tiêu Vân chợt trở nên huyên náo khác thường, gia nhân, vệ sĩ, lăng xăng lít xít như ngày đại hội. Lẽ tự nhiên kẻ nào cũng muốn bái kiến trước Lý Tầm Hoan.

Chợt có tiếng hô :

- Cuốn rèm lên, thái thái ra chào khách.

Hai gã đồng tử đứng bên trong lật đật cuốn rèm.

Cuối cùng họ lại gặp lại nhau.

Lâm Thi Âm cũng có thể không phải là một người đàn bà đẹp thập toàn mỹ nhưng ai cũng phải công nhận đây là một người đàn bà đẹp.

Da mặt của nàng vẫn trắng như xưa, nhưng vẻ hông thắm cũng đã có đôi phần nhợt nhạt, đôi mắt nàng vẫn sáng nhưng hơi lạnh, dù sao, phong tư thái độ vẫn không khác ngày nào.

Như mọi người đàn bà đẹp khác, nhưng Lâm Thi Âm chỉ có một nét, có thể gọi là một hấp lực đặc biệt mà bất cứ ai nhìn qua một lần đều phải ít nhất một lần nhìn lại và vĩnh viễn sẽ không làm sao quên được.

Gương mặt đó đã hiện lên trong mộng của Lý Tầm Hoan không biết mấy vạn lần.

Mà mỗi lần là thấy chập chờn xa cách, như ẩn như hiện, lãng đãng, lờ mờ.

Cứ mỗi lần Lý Tầm Hoan xốc tới ôm nàng là nàng biến mất và mỗi lần như thế là Lý Tầm Hoan tỉnh dậy, tỉnh dậy trong mồ hôi lạnh lẽo.

Và bất cứ giờ nào, tỉnh dậy như thế là đôi mắt của Lý Tầm Hoan cứ thao tháo nhìn màn trời đen tối qua cửa sổ, không bao giờ chợp mắt lại được cho đến khi trời sáng.

Bây giờ thì người trong mộng đang đứng ngay trước mặt, đang gần trong gang tấc, nhưng chính tay chàng cảm thấy như diệu vợi muôn trùng.

Lý Tầm Hoan mỉm cười, nụ cười che giấu thiên hạ mà cũng là che giấu chính mình :

- Đại tẩu!

Trời ơi, lại có thể gọi là “Đại tẩu”!

Người vợ hứa hôn, người tình nhân trong mộng mà khi mặt thật nhìn nhau thì lại là “Đại tẩu”.

Thiết Giáp Kim Cương quay mặt qua chỗ khác, không nỡ nhìn một cảnh mà hắn đã biết sẽ không chịu nổi từ lâu.

Hai tiếng “Đại tẩu” từ cửa miệng của Lý Tầm Hoan làm cho người nghĩa bộc nghe đau nhói, một sự chua cay dâng lên mi mắt.

Nhưng Lâm Thi Âm thì như không nghe điều gì cả. Hình như tâm trí của nàng đang chăm chú đến đứa con.

Vừa thấy mặt mẹ, chú bé Hồng Hài Nhi chợt khóc ré lên, hắn chạy lại vô lòng mẹ khóc ồ ồ :

- Mẹ. Con không còn luyện võ được nữa. Con đã tàn phế. Con sống không nổi nữa mẹ ơi.

Lâm Thi Âm ôm lấy con, dịu giọng :

- Ai... ai đã làm cho con mang thương thế?

- Người đó.

Theo tay chỉ của con, tia mắt Lâm Thi Âm rời qua phía Lý Tầm Hoan.

Nàng nhìn sững nhưng in hình xa lạ, cuối cùng nàng bộc lộ đầy phẫn nộ :

- Là ngươi? Ngươi đả thương con ta?

Lý Tầm Hoan khẽ gật đầu.

Không hiểu một sức mạnh tinh thần nào đã giúp cho hắn đứng vững, vì thái độ của Lâm Thi Âm quả thật như chuỳ sắt nện ngang đầu.

Lâm Thi Âm trừng trừng đôi mắt nghiến răng :

- Được, tốt lắm, ta đã biết ngươi không để cho ta yên lành. Luôn cả một chút hạnh phúc cuối cùng của ta ngươi cũng đang tâm hủy hoại, ngươi.

Long Tiêu Vân đằng hắng ngắt lời :

- Phu nhân không nên đối với Lý đệ như vậy, việc này là do Vân nhi tự gây họa cho mình huống chi làm sao Lý đệ biết nó là con ta!

Hồng Hài Nhi la lên :

- Biết, biết.. đáng lý hắn không đánh con, nhưng khi nghe con nói con là con của cha mẹ thì hắn hầm hầm tung chưởng!

Thiết Giáp Kim Cương giận dữ, bao nhiêu máu nóng như dồn cả lên đầu.

Nhưng Lý Tầm Hoan thì vẫn lặng yên không biện bạc một lời.

Bao nhiêu sự thống khổ trên đời, hắn đã kê vai gánh trọn, lẽ đâu vì một đứa bé mà đỏ mặt tía tai?

Long Tiêu Vân nạt lớn :

- Súc sinh, ngươi dám nói láo à?

Hồng Hài Nhi dỹa khóc :

- Con không nói láo. Mẹ, con không có nói láo!

Long Tiêu Vân giận quá định kéo Hồng Hài Nhi qua, nhưng Lâm Thi Âm cản trước mặt thét lên :

- Ông muốn làm gì nó nữa?

Long Tiêu Vân trừng mắt :

- Đồ súc sinh quái ác, ta giết nó!

Lâm Thi Âm đỏ mặt rống lên :

- Được rồi, giết luôn ta đi!

Và nàng quay qua ngó Lý Tầm Hoan, cười nhạt :

- Mấy người đều là kẻ có bản lĩnh, muốn giết một đứa con nít có khó gì, giết luôn một người đàn bà nữa càng dễ.

Long Tiêu Vân cau mặt :

- Thi Âm, tại sao nàng lại biến tính dị kỳ như thế?

Lâm Thi Âm không nói, ngàng ôm xốc Hồng Hài Nhi đi thẳng vào trong.

Bước đi của nàng tuy nhẹ, nhưng Lý Tầm Hoan nghe như từng chiếc đầm sắt nện nát tâm hồn.

Long Tiêu Vân quay lại vỗ vai bạn, thở dài :

- Tầm Hoan, thôi đừng chấp Thi Âm, nàng đáng nóng ruột con nàng.

Lý Tầm Hoan buồn buồn :

- Tôi biết, một người vì con, có thể làm bất cứ chuyện gì.

Và họ Lý lại gượng mỉm cười :

- Tôi tuy chưa làm mẹ của một đứa con, nhưng tôi đã từng làm một đứa con của người mẹ.

* * * * *

“Mượn hoa mươn rượu giải sầu

Sầu làm rượu nhạt, muộn làm hoa ôi”

Câu thơ đó đúng.

Vì một khi mang nặng mối sầu, rượu uống vô sầu lại càng tăng.

Nhưng ý nghĩ ấy chưa hoàn toàn chính xác.

Vì uống thì sầu tăng, nhưng nếu uống thật nhiều thì cảm giác sẽ trở thành tê liệt.

Khi uống rượu vào được thật nhiều, thì bất cứ chuyện gì cũng không làm thống khổ.

Có lẽ chân lý đó Lý Tầm Hoan thấu triệt cho nên hắn uống thật nhiều, uống không ngừng chén.

Uống cho say là một chuyện không khó, nhưng một người tâm sự càng nhiều thì số lượng rượu cần thiết để say càng không ít được. Càng muốn say thì càng lâu say.

Đêm càng phút càng sâu.

Bao nhiêu rượu đã cạn dần mà Lý Tầm Hoan vẫn chưa nghe thấm. Và Lý Tầm Hoan phát giác ra rằng : những thực khách bồi tiếp trong tiệc rượu này, những người bạn giang hồ, kể cả những người thân tín của Long Tiêu Vân đều không ai say cả. Thật là một chuyện phi thường.

Đêm càng về khuya, mọi người vẻ mặt càng trầm trọng. Hầu hết mọi người đều thỉnh thoảng dòm ra như chờ đợi một người nào.

Tiếng trống điểm canh ba.

Tất cả đều đổi sắc, nhiều người lập đi lập lại một câu :

- Đã canh ba rồi sao Triệu đại gia chưa về đến?

Lý Tầm Hoan cau mày :

- Triệu đại gia là ai? Hình như các vị đợi người ấy rồi mới uống à?

Một người lên tiếng :

- Thật không giấu Lý thám hoa, nếu Triệu đại nhân chưa về quả thật tụi này uống không vô.

Một người khác nói :

- Triệu đại gia tức là “Thiết diện vô tư” Triệu Chính Nghĩa, chính là người đại ca kết nghĩa của Long tứ gia. Lý thám hoa không biết sao?

Lý Tầm Hoan nâng chén cười :

- Mười năm không gặp, không dè ậi ca đã kết giao khá nhiều bậc hào kiệt trên giang hồ, tiểu đệ xin kính mừng đại ca một chén.

Long Tiêu Vân gượng cười theo :

- Anh em của ta, cũng là anh em của đệ, vậy cũng xin kính Lý đệ một chén.

Lý Tầm Hoan nói :

- Thế thì hay lắm, tự nhiên đệ lại có thêm nhiều đại ca, nhưng không biết chư vị anh hùng có nhận cho đệ vào hàng bằng hữu không?

Long Tiêu Vân cười ha hả :

- Muốn còn không được chứ sao lại chối từ!

Lý Tầm Hoan nói :

- Chỉ có điều.

Không biết định nói gì, cũng không biết tại sao Lý Tầm Hoan lại nói sang chuyện khác :

- Triệu đại gia vốn là “Thiết diện vô tư”, cứ nghe nói suốt năm không hề cười một tiếng, nếu ông ta đến, e rằng đệ sẽ giật mình đổ rượu, thế mà không dè chư vị lại chờ Triệu đại gia đến mới là chịu uống!

Trầm ngâm một lúc, Long Tiêu Vân chợt ngiêm giọng nói nhỏ với Lý Tầm Hoan :

- Mai Hoa Đạo lại xuất hiện.

Lý Tầm Hoan chậm nói :

- Đệ đã có nghe.

Long Tiêu Vân hỏi :

- Nhưng hiền đệ có biết Mai Hoa Đạo hiện ở đâu không?

Lý Tầm Hoan nói :

- Cứ nghe nói thì hành tung của hắn bí mật lắm.

Long Tiêu Vân gật đầu :

- Đúng, hành động của hắn khi ẩn khi hiện bất thường, nhưng tôi biết hiện hắn có mặt tại Bảo Định Thành này, mà không chừng ở gần quanh đây.

Mọi người nghe nói đều rúng động, lò sưởi đang hừng hừng nhưng y như hơi lạnh cứ len vào.

Lý Tầm Hoan cau mặt :

- Hắn lộ diện ở đây rồi à?

Long Tiêu Vân thở ra :

- Đúng, con trai của Tần Hiếu Nghĩa hôm qua vừa bị hắn hạ thủ.

Lý Tầm Hoan hỏi :

- Hắn hạ thủ ở đâu?

Long Tiêu Vân nói :

- Tại Mai Hoa Lâm, trước Lãnh Hương Tiểu Trúc, ở sau vườn chúng ta đây.

Lý Tầm Hoan điềm nhiên :

- Còn có ai bị thương về tay hắn nữa không?

Long Tiêu Vân nói :

- Có lẽ hiền đệ chưa rõ, Mai Hoa Đạo mỗi đêm chỉ hạ một người, và không bao giờ ra tay trước canh ba.

Họ Long mỉm cười :

- Người này sát nhân mà tính lại như uống rượu, chẳng những định giờ mà lại định số.

Lý Tầm Hoan cũng cười, nhưng giọng cười có vẻ trầm trầm :

- Thế còn đêm rồi?

Long Tiêu Vân nói :

- Có vẻ hơi yên ổn.

Lý Tầm Hoan nói :

- Như vậy thì đối tượng ở đây có lẽ chỉ là Tần thiếu gia, sau đó có lẽ hắn không đến nữa.

Long Tiêu Vân lắc đầu :

- Sớm muộn gì rồi hắn cũng sẽ đến.

Lý Tầm Hoan cau mày :

- Tại sao vậy? Hắn có xích mích với đại ca à?

Long Tiêu Vân lại lắc đầu :

- Đối tượng của hắn không phải là Tần Trọng mà cũng không phải là tôi.

Lý Tầm Hoan trố mắt :

- Chứ ai?

Long Tiêu Vân nói :

- Đối tượng của hắn là Lâm.

Chỉ nghe đến tiếng “Lâm” là Lý Tầm Hoan tái mặt. Nhưng Long Tiêu Vân không phải nói Lâm Thi Âm mà là nói “Lâm Tiên Nhi”.

Lý Tầm Hoan thở phào và hỏi lại :

- Lâm Tiên Nhi là ai?

Long Tiêu Vân cười lớn :

- Luôn cả Lâm Tiên Nhi mà không biết thì quả là hiền đệ đã lão đứt đi rồi. Nếu mười năm trước, cái tên Lâm Tiên Nhi e rằng không ai biết rõ hơn hiền đệ.

Lý Tầm Hoan cười :

- Như vậy là người ấy đẹp lắm?

Long Tiêu Vân nói :

- Nói đẹp không chưa đủ... người ấy đã được thiên hạ mệnh danh là “Võ lâm đệ nhất mỹ nhân” không biết bao nhiêu kẻ hiệp khách phong lưu trong giang hồ đã vì nàng mà xiêu hồn lạc phách đấy nghe!

Chỉ một số người có mặt trong tiệc, Long Tiêu Vân cười lớn :

- Hiền đệ tưởng chư vị vì tôi mà đến à? Hà hà. Không có đâu, nếu không có Lâm Tiên Nhi ở đây thì cho dù họ Long này có trải gấm lót đường cũng không ma nào thèm chiếu cố nghe.

Nhiều người đỏ mặt, nhất là hai vị thiếu niên áo gấm ngồi gần Long Tiêu Vân lại càng đỏ dữ hơn nữa :

- Kể ra thì chư vị còn nhiều vận khí đấy, chứ giá như hiền đệ tôi đây mà như mười năm về trước, thì vụ này chư vị chen không lọt nổi đâu!

Lý Tầm Hoan cũng cười :

- Đại ca cho rằng đệ cũng đã “lão” thật rồi à? Người già nhưng lòng chưa già đâu!

Ánh mắt Long Tiêu Vân chợt sáng ngời lên, cười nói :

- Đúng, đúng, thần phục dưới chân nàng thật đông như kiến cỏ nhưng trừ hiền đệ ra thì sợ không ai có triển vọng lắm đâu!

Lý Tầm Hoan cười gượng :

- Chỉ tiếc vì đệ lặn hụp trong biển rượu suốt mười năm rồi, bản lãnh không còn được như trước nữa!

Nắm chặt tay Lý Tầm Hoan, Long Tiêu Vân nói :

- Hiền dệ còn chưa biết, vị Lâm cô nương ấy chẳng những đẹp như tiên mà con người chí khí khá cao nữa. Nàng không chịu ưng ai cả, mà chỉ nguyện rằng ai trừ được Mai Hoa Đạo thì cho dù người tật nguyền hay lớn tuổi đi nữa, nàng cũng sẽ bằng lòng làm vợ.

Lý Tầm Hoan nói :

- Có lẽ vì nguyên nhân đó mà Mai Hoa Đạo nhất quyết trừ nàng.

Long Tiêu Vân thở ra :

- Đúng như thế, hôm qua Mai Hoa Đạo đến Lãnh Hương Tiểu Trúc là vốn để tìm nàng, không dè lại gặp Tần Trọng.

Lý Tầm Hoan cười hỏi :

- Có lẽ Tần thiếu hiệp có lẽ cũng là người gấm ghé Lâm cô nương?

Long Tiêu Vân cười :

- Đối với Tần Trọng hình như nàng có đặt ít nhiều hy vọng nhưng bây giờ.

Lý Tầm Hoan nói :

- Lãnh Hương Tiểu Trúc đã bị tịch mịch bao nhiêu năm, bây giờ có lẽ Lâm cô nương đã mang lại nhiều náo nhiệt. Có lẽ bán dạ thâm canh hãy còn có khách đa tình thao thức qua lại bồi hồi!

Long Tiêu Vân hơi ngại ngùng, cười gượng :

- Lãnh Hương Tiểu Trúc vốn được xem là thư phòng riêng biệt của hiền đệ ngày xưa, đáng lý ngu huynh không được cho ai bén mảng. Nhưng nhưng.

Lý Tầm Hoan xua tay :

- Nơi đó mà có được mỹ nhân để mắt thì đúng là nhà tranh rạng ngọc. Như vậy là xứng đáng chứ để một kẻ ho lao gần chết này trở lại thì thật quá uổng phí.

Ánh mắt của Lý Tầm Hoan thật sáng, ngó Long Tiêu Vân mà cười :

- Nhưng vị Lâm cô nương ấy quan hệ như thế nào với đại ca vậy?

Lý Tầm Hoan cười :

- Cô ta là bạn của Thi Âm. Nhân một cuộc hành hương tại phổ đà, hai người gặp nhau tâm đầu ý hợp kết làm chị em, cũng giống như ta và hiền đệ vậy mà!

Lý Tầm Hoan hơi sửng sốt :

- Cha của nàng có phải vị quản gia mà đệ gặp khi nãy ở ngoài cổng ấy không?

Lý Tầm Hoan cười gượng :

- Hiền đệ không thể tưởng tượng à? Sự thật thì không ai có thể tưởng tượng được người như thế mà có con như thế quả đúng là gà sinh phượng đó!

Lý Tầm Hoan hỏi :

- Còn vị Thiết diện vô tư Triệu đại gia có phải đi ước hẹn người giúp sức cho để bảo hộ nàng không? Triệu đại gia ngày nay cũng lân hương tích ngọc đến thế à?

Như không nghe thấy ý chế nhạo đó, Long Tiêu Vân nói :

- Ngoài việc bảo hộ cho nàng, Triệu đại gia còn có ý thừa cơ hội trừ khử Mai Hoa Đạo. Huống chi rất nhiều danh gia vọng tộc Trung Nguyên đề bỏ tiền của ra để diệt cho được hắn, số vàng bạc đó hiện tập trung ở đây nếu có gì thất thố thì thật là nguy hiểm.

Lý Tầm Hoan cau mặt :

- Sao đại ca đi gánh lấy chuyện ấy làm chi?

Long Tiêu Vân thở ra :

- Đã có gánh thì phải có người kê vai chứ biết làm sao?

Lý Tầm Hoan có vẻ trầm ngâm :

- Bây giờ đã quá canh ba, không biết Mai Hoa Đạo đêm nay có đến hay không?

Và không đợi ai trả lời, Lý Tầm Hoan đứng dậy :

- Triệu đại gia chưa đến, chư vị rượu cũng uống chưa ngon, nhân còn thời giờ tại hạ xin phép ra ngoài đón gió, nhân tiện xem lại vườn hoa mai cũ.

Long Tiêu Vân cau mày :

- Chắc không phải vì xem hoa mai, mà có lẽ hiền đệ muốn xem Mai Hoa Đạo.

Lý Tầm Hoan chỉ cười không đáp.

Long Tiêu Vân lại hỏi :

- Hiền đệ muốn một mình đi vào chỗ nguy hiểm hay sao?

Lý Tầm Hoan lại cười nhưng vẫn làm thinh.

Nhìn bạn một lúc, Long Tiêu Vân vùng cười lớn :

- Hay, hay lắm, ta biết nếu hiền đệ đã quyết tâm làm một chuyện gì thì không ai ngăn được. Huống chi, nếu Mai Hoa Đạo biết có Lý Tầm Hoan ở đây thì có lẽ hắn sẽ cút luôn.

* * * * *

Vườn Mai ở sau vườn vẫn như cũ, mà còn có vẻ sung túc hơn mười năm về trước, nhưng người của vườn xưa thì sao?

Cho dù được cốt cách như hoa mai nhưng biết có chịu nổi sự tiêu ma của tuế nguyện.

Hoa tàn rồi hoa nở, thế còn người? Tuổi xanh bước qua làm sao trở lại?

Lý Tầm Hoan đứng im lìm ở cạnh vườn hoa, sững sờ nhìn ánh đèn lập loè trên lầu và lòng thấy bồi hồi.

Mười năm trước, tòa lâu nhỏ này thuộc vềmình, người trong lâu cũng thuộc về mình, nhưng bây giờ.

Bây giờ thì tất cả đều đi theo năm tháng. Đi qua không bao giờ trở lại. Có còn chăng là một chút tâm tư đối cảnh tịch liêu.

Vẫn biết sống với quá khứ là phiền não nhưng không sống vì quá khứ thì có lẽ chết rồi.

Bước qua khỏi tiểu kiều là đến sát vườn mai.

Trong vườn mai, đứng ngoài nhìn vào, thấy bóng một góc lầu cong vút. Chính là nơi mà ngày nào Lý Tầm Hoan luyện kiếm ngâm thơ.

Ngôi lầu nhỏ này đối diện với một ngôi lầu nhỏ khác, mà trong lúc tuyết tan, chàng vén cửa sổ thì luôn bắt gặp ánh mắt nàng bên kia chờ đợi.

Nhưng bây giờ.

Bây giờ thì tất cả đều là quá khứ.

Lý Tầm Hoan lặng lẽ thở dài, lặng lẽ bước lên cầu. Bàn chân đập nát mặt băng tuyết đóng.

Vườn sau không một bóng người, không nghe tiếng nói. Sau canh ba là Mai Hoa Đạo có thể bất thàn xuất hiện, còn một ai dám lãng vãng bên ngoài.

Lý Tầm Hoan chầm chậm bước qua khỏi cầu, chầm chậm đi vào Lãnh Hương Tiểu Trúc.

Họ Lý không có ý muốn gặp Lâm Tiên Nhi vì thừa biết rằng giờ khắc này không bao giờ nàng còn nơi đó, mà chỉ muốn nhìn lại một phút của ngày xưa.

Con người trong lúc cô đơn chỉ muốn hướng về ngày xưa mà lưu luyến.

Những người thì cô đơn, nhưng cảnh không tịch mịch, vì ngay trong lúc đó trong rừng mai chợt có tiếng cười nho nhỏ.

Con người của Lý Tầm Hoan lập tức biến đổi ngay.

Từ dáng cách của một văn nhân đang đêm ngoạn cảnh, họ Lý chợt như một con cheo nhanh nhẹn dị thường, lao vút về phía có tiếng cười nho nhỏ.

Trong khi lao nhanh về hướng đó, Lý Tầm Hoan phảng phất nghe như có mùi hương thoang thoảng trong gió. Mùi hương này chắc hẳn không phải được thoát ra từ những cành hoa mai trong vườn, bởi vì Lý Tầm Hoan nghe quen quen, như đã từng được thưởng thức, mặc dù chỉ được một lần.

Quả đúng như vậy, trong rừng mai đang có hai người, xem ra đang bàn chyện gì bí mật và rất đắc ý.

Hai người này là ai mà gan lì thật? Không sợ Mai Hoa Đạo ư?

Hay là họ là người của Mai Hoa Đạo?

Vô lý! Nghe nói Mai Hoa Đạo xưa nay chỉ hành sự một mình và hành sự thì rất bí mật, rất khó ai có thể tìm thấy hành tung của Mai Hoa Đạo mà còn sống sót.

Đang suy nghĩ, Lý Tầm Hoan chợt thoáng nghe tiếng lá rung nhè nhẹ.

Lý Tầm Hoan vuốt vuốt con dao khắc thì thầm :

- Đây đúng là Mai Hoa Đạo?

Chưa kịp nghĩ xong, Lý Tầm Hoan nhanh nhẹn vụt nghiêng mình sang bên tả. Vừa vặn tránh được một bàn tay chộp tới từ phía đằng sau.

Bộp. Bàn tay phóng ra hụt Lý Tầm Hoan chộp ngay vào cành mai gây lên tiếng động khá lớn, làm mất đi sự tịch mịch trong đêm tối.

Lý Tầm Hoan rung nhẹ cánh tay, lưỡi dao khắc vụt rời khỏi tay chủ và cắm sâu vào cổ họng tên ám toán.

Lý Tầm Hoan toan cúi lật xác chết lên để xem hắn là ai thì nhận ra cánh tay xác chết có đeo Thanh Ma thủ.

Khưu Độc?

Nhận ra kẻ ám toán, Lý Tầm Hoan như chợt nghĩ ra điều gì. Họ Lý chầm chậm ngẩng lên và nói vọng về phía sau lưng :

- Cao nhân nào còn ẩn núp trong rừng mai xin xuất hiện để tại hạ có dịp diện kiến!

Một tiếu niên từ trong rừng mai bước ra đến trước mặt Lý Tầm Hoan và cười khinh khỉnh :

- Các hạ đến từ bao giờ mà biết được ta đang ở trong rừng mai này?

Lý Tầm Hoan mỉm cười :

- Tại hạ là khách của trang viện, vừa tình cờ đi dạo ngang qua đây, vô tình nghe thấy tiếng cười. Tại hạ định vào xem thử thì bị kẻ gian ám toán.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play