Lâm Tư không phải con gái Lâm Thế Quần? Đây là Lâm Tư chính miệng nói cho Phó Thuần?

Lâm Miểu Miểu cảm thấy đầu óc có chút choáng váng, đôi mắt trắng đen rõ ràng của Phó Thuần trừng thật to, cô yên lặng nhìn Phó Thuần trong chốc lát, hỏi: “Ông ấy biết không?”

Cô vẫn không quen gọi Lâm Thế Quần là “Ba ba”, sau khi bị Lâm Thế Quần đuổi đi, cô rốt cuộc cũng không gọi ông ta là “Ba ba” nữa, cho dù hiện tại, cô vẫn cảm thấy hai chữ kia giống như mang chì, treo lơ lửng trong cổ họng, nhưng vẫn không thốt lên được.

“Ai?”

Miệng Lâm Miểu Miểu giống như bị đám bông mềm chặn lại, lúng túng nói: “Ba tôi......”

Phó Thuần hình như bị dọa hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch, nhìn trái nhìn phải, rồi thấp giọng nói: “Tôi không biết......, Lâm Tư cũng là trước đây không lâu có một lần nghe lén dì Cố nói chuyện mới biết được, cô nói xem, có phải ông ấy đã biết hay không...... Cho nên dì Cố mới bị ông ấy......”

Một người đàn ông, bị một phụ nữ dùng đứa nhỏ trong bụng bức hôn, nếu, người đàn ông này cũng thích cô gái kia, thì không có gì để nói, vấn đề là người đàn ông đó không thích cô gái kia, hơn nữa vị hôn thê của mình chỉ vừa mới chết chưa tới hai tháng, cô có thể hiểu được tâm tình của người đó lúc bị bức hôn.

Phó Thuần trưng ra khuôn mặt trắng bệch, phân tích cũng rất có trật tự, xem ra mấy ngày này cô ấy đã cân nhắc không ít lần.

Lâm Miểu Miểu nghe đến đó, trong lòng lại bổ sung một câu, nếu Cố Dung dám lấy đứa nhỏ trong bụng bức hôn, hiển nhiên đã có quan hệ với Lâm Thế Quần, Lâm Thế Quần nếu trong sạch rõ ràng với Cố Dung, Cố Dung có thể bức hôn thành công sao?

Đương nhiên lời này, cô chỉ suy ngẫm trong lòng, Lâm Thế Quần nói như thế nào cũng là cha của cô, ở trước mặt người ngoài, cô không muốn phê bình nhân phẩm của ông ấy.

Phó Thuần lại nói tiếp: “Kết quả sau hai mươi năm, người đàn ông này mới phát hiện đứa con gái mà mình yêu thương sủng ái lại không phải là con gái ruột của mình, mà con gái ruột thật sự, lại bị vợ của mình ném ra nước ngoài, cô nói xem ông ta sẽ như thế nào?”

Lâm Miểu Miểu cảm thấy tình huống này có chút kỳ lạ, chẳng lẽ Phó Thuần không biết cô là con gái của Lâm Thế Quần sao, vậy mà còn không hề cố kỵ cùng cô thảo luận xem Lâm Thế Quần có phải là hung thủ hay không.

Dù Phó Thuần phân tích rất có căn cứ, thế nhưng trực giác của Lâm Miểu Miểu nói với cô rằng, hẳn không phải là Lâm Thế Quần.

Lúc ở sở cảnh sát, cô có thể cảm nhận được Lâm Thế Quần là thật sự khẩn trương, cho nên ông ấy khẳng định sẽ không giết Cố Dung, sau đó giá họa cho cô. Mặt cô đột nhiên sựng lại, nhớ tới đêm Lâm Thế Quần bất ngờ đến tìm cô, đêm đó Lâm Thế Quần quả thực không thích hợp, còn nói với cô một số lời kỳ quái khó hiểu.

Liên hệ với lời Phó Thuần vừa nói, Lâm Miểu Miểu nhịn không được đoán, lúc đó, Lâm Thế Quần có phải đã biết rồi hay không, Lâm Tư không phải là con gái của ông, cho nên mới đột nhiên đến tìm cô?

Phó Thuần nói liên miên một lèo những lập luận phá án của mình, nhìn về phía Lâm Miểu Miểu, cuối cùng nhớ tới Lâm Miểu Miểu cùng Lâm Thế Quần là quan hệ gì, sắc mặt càng thêm trắng bệch, ngây người một hồi lâu, mới lắp bắp nói: “Những lời tôi vừa nói, cô sẽ không nói lại với người khác chứ?”

Cô bỗng nhiên cảm thấy Phó Thuần có chút đáng yêu.

Cô cười cười: “Sẽ không.”

Phó Thuần vội vàng vỗ ngực, thở hắt ra một hơi, lúc này cô ấy mới thấy có chút xấu hổ, tìm đại một lý do, liền rời đi.

Vừa tiễn bước Phó Thuần, Lâm Miểu Miểu lại nhận được một cuộc điện thoại ngoài ý muốn, ông nội Lâm Ngạn kêu cô tới nhà lớn Lâm gia.

Lâm Miểu Miểu nghĩ tới bản thân gần đây cũng không có việc gì làm, trên thực tế tình hình lại là sóng đánh nhấp nhô, đương nhiên càng phong ba bão táp ắt hẳn là Lâm gia, trước thì cô bị tình nghi giết người, sau đó lại đến Lâm Thế Vân, giờ là Diệp Ninh, một người tiếp một người, không biết kế tiếp sẽ là ai.

Lâm Miểu Miểu nói với Lý Trân một tiếng, Lý Trân liền để thím Thanh đi chung với cô, tuy rằng Thiên Hà Viên cách nhà lớn Lâm gia chỉ có vài bước, nhưng bởi vì mấy chuyện lần trước, Tông gia hiện tại đối với Lâm Miểu Miểu cung phụng như bảo bối, ngay cả đi vài bước ngắn, cũng có vài chiếc xe theo sau, lo sợ cô lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Tiết trời đã vào giữa hè, nhưng không biết có phải là ảo giác hay do kết cấu của nhà lớn Lâm gia, mà khiến cho người khác cảm thấy không khí lạnh lẽo như bao trùm, ánh mặt trời trên cao chiếu xuống, nhưng vẫn không thể thiêu cháy những bóng ma chồng chất nơi đây.

Bước vào trong, Lâm Miểu Miểu liền cảm thấy không khí u ám rất nặng nề, ước chừng là vì vị nữ chủ nhân - Cố Dung đã mất, Lâm Thế Vân thì bị bắt tạm giam, nhà lớn Lâm gia nhìn qua tựa hồ không còn gọn gàng ngăn nắp như trước kia, sắc mặt bà quản gia cũng mang theo vài phần lo lắng và hoảng sợ.

Lâm Miểu Miểu trực tiếp đi vào thư phòng Lâm Ngạn.

Trước đó cô đã đến một lần, là trước khi kết hôn phải tới trao đổi chuyện hôn lễ cùng Tông Chính, mà lúc này đây, Lâm Miểu Miểu dự cảm hẳn là có liên quan đến cái chết của Cố Dung.

Lâm Ngạn ôn hòa gọi cô ngồi xuống, hỏi thăm tình hình của cô ở Tông gia và chuyện đứa nhỏ, Lâm Miểu Miểu trả lời đơn giản, Lâm Ngạn hiếm khi lộ ra vẻ tươi cười: “Tông Chính thằng bé này, lúc trước ta đã cảm thấy không tồi rồi.”

Lâm Miểu Miểu ở trong lòng cãi lại, không tồi sao? Sao cô lại không biết nha.

“Mấy năm nay, một mình cháu ở nước Y, đã thiệt thòi cho cháu......” Lâm Ngạn bỗng nhiên thở dài, xem ra là muốn nhắc lại chuyện trước kia với cô, có lẽ còn muốn biểu đạt thành ý xin lỗi linh tinh gì đó.

Trong lòng Lâm Miểu Miểu cảm thấy phiền khi nói tới đề tài này, nếu là trước đây chắc chắn cô sẽ không nói câu nào im lặng ngồi nghe cho xong, nhưng hiện tại...... Có thể là đã bị Tông Chính tính tình ương ngạnh kia ảnh hưởng, cũng có thể là đối với nhà lớn Lâm gia càng thêm chán ghét hơn trước, cô cắt ngang lời nói của Lâm Ngạn, “Không thiệt thòi.”

Lâm Ngạn nhìn cô, trầm mặc trong chốc lát, không tiếp tục nhắc lại đề tài vừa rồi: “Gần đây trong nhà xảy ra chút chuyện, ta già rồi, đã quản không được ......”

Lâm Miểu Miểu ngẩng đầu, Lâm Ngạn đã hơn bảy mươi tuổi, xác thực già đi rất nhiều, những lần gặp mặt trước đó, ông vẫn là một ông lão tinh thần quắc thước, khí thế mạnh mẽ, ở trên bàn cơm chỉ một câu nói đã làm cho Cố Dung và Lâm Thế Vân ngậm miệng, tuy rằng tuổi đã cao, nhưng khí thế vẫn còn.

Mà hiện tại, ánh mắt ông ta đục ngầu đi nhiều, sợi tóc cũng có chút hỗn độn, ngồi trên ghế, không còn sóng lưng cao thẳng, mà là hơi hơi tựa lưng vào ghế ngồi, ngay cả Lâm Thế Quần cô cũng đều cảm thấy dường như đã già đi, Lâm Ngạn đương nhiên càng già, nhưng trước kia, cô chưa từng dùng từ như vậy để hình dung hai người họ.

Người Lâm gia, bất luận là Lâm Ngạn, hay là Lâm Thế Quần, đều lưu lại cho cô ấn tượng lạnh lùng tàn nhẫn, cô cảm khái nghĩ, hóa ra bọn họ cũng sẽ già.

“Rốt cuộc vẫn là người một nhà, có chuyện gì không thể ngồi xuống nói với nhau một tiếng sao, không nên lôi mọi chuyện tới sở cảnh sát, cháu nói có phải hay không?”

Lâm Miểu Miểu không lên tiếng, bản thân cô là người bị hại, Lâm Ngạn nói những lời mang hàm nghĩa sâu xa này với cô, khiến cô cảm thấy ông ta đã tìm lầm người rồi...... Ông ta nên nói những lời này Lâm Thế Vân chứ?

“Chuyện Diệp Ninh tới sở cảnh sát cháu có biết không?”

Lâm Miểu Miểu gật đầu.

Ông mệt mỏi thở dài, “Khuyên nhủ ba cháu một chút đi, ta già rồi, lời của ta nó không chịu nghe nữa.”

Trong lòng Lâm Miểu Miểu dâng lên một tia khó hiểu, loại sự tình này, vô luận như thế nào cũng không tới phiên cô đi nói chứ? Hơn nữa khuyên Lâm Thế Quần cái gì? Trong lòng cô nhảy lên, chuyện của Diệp Ninh có liên quan đến Lâm Thế Quần?

Ngày hôm qua khi Tông Chính nói lại chuyện Lâm Thế Vân, lượng tin tức của cô ào ạt mà tới, dễ nhận thấy đã có người nào đó trong Lâm gia ngầm đồng ý, nay xem ra người này có thể là Lâm Thế Quần, nhưng Lâm Thế Quần vì sao phải làm như vậy?

Lâm Miểu Miểu nhìn Lâm Ngạn mỏi mệt nhắm hai mắt lại, liền đứng dậy chào ra về, Lâm Ngạn tại thời điểm cô xoay người, còn nói một câu: “Ông nội mấy năm nay đã không làm tròn trách nhiệm, ngày cháu kết hôn, cũng giống như Thế Vân, ông sẽ đưa cho cháu 10% cổ phần công ty.”

Lâm Miểu Miểu thoáng sựng lại, trong lòng chán ghét càng sâu, thật không hổ là người một nhà, lúc muốn bù đắp, đều dùng cùng một phương pháp, 10% cổ phần tập đoàn Lâm thị? Trên mặt cô chẳng lẽ viết, cô rất thiếu tiền sao? Rất muốn sao?

Bước chân cô nhanh hơn, không hề lưu luyến rời khỏi đại trạch Lâm gia, ánh mặt trời lại chiếu rọi trên người cô, cô nhẹ nhàng thở ra, nghĩ về sau không có việc gì thì sẽ không tới nơi này nữa.

Trở lại Thiên Hà Viên, trong lòng Lâm Miểu Miểu vẫn chưa bình tĩnh trở lại, cô nhắc nhở bản thân không nên tham gia vào trận sóng gió lần này ở Lâm gia, nhưng vẫn không ngừng nhớ tới lời Phó Thuần nói, còn có Lâm Thế Quần vào đêm hôm đó đã rơi nước mắt trên vai áo cô, cùng với ám chỉ Lâm Ngạn.

Cô suy nghĩ trong chốc lát, quay về phòng gọi điện cho Lâm Thế Quần, Lâm Thế Quần nhận được điện thoại của cô dường như rất cao hứng, hỏi vài câu về tình hình sức khỏe của cô, sau đó nói mấy ngày nay ông khá bận, qua ít hôm nữa sẽ tới thăm cô.

“Con tìm ba có chuyện gì sao? Có phải thằng nhóc Tông Chính kia đối xử không tốt với con hay không? Hay là con ở Tông gia không thoải mái?”

“Không có...... Tôi, tôi có một chuyện muốn hỏi ông.”

“Chuyện gì?” Ông ấy cười hỏi.

Lâm Miểu Miểu cảm thấy nếu trực tiếp hỏi Lâm Thế Quần có liên quan tới vụ án của Cố Dung hay không, dường như hơi trực tiếp, cô uyển chuyển nói: “Buổi chiều...... Ông nội...... Bảo tôi đi một chuyến......” Khi nói hai chữ “ông nội” miệng cô như bị mắc nghẹn, mơ mơ hồ hồ, trong lòng cô vẫn không cách nào tiếp nhận được những người của Lâm gia.

Lâm Thế Quần nhíu mày, ngữ khí ngưng trọng: “Ông ấy gọi con tới có nói gì không?”

“Nói tôi khuyên ông, tôi......” Cô trầm mặc hai giây, cảm thấy đi vòng vèo thật sự rất mất sức, dứt khoát trực tiếp hỏi, “Vụ án của Cố Dung có liên quan tới ông hay không?”

Theo huyết thống, cô không thể phủ nhận có quan hệ máu mủ với Lâm Thế Quần, từ trong lòng cô không cách nào cưỡng lại một phần quan tâm dành cho Lâm Thế Quần, cho nên cô không hy vọng ông ấy thật sự như Phó Thuần đoán, có liên quan đến cái chết của Cố Dung.

Lâm Thế Quần không rõ ràng quyết đoán đưa ra đáp án mà cô mong chờ, mà sau khi lặng im trong chốc lát, lập lờ nước đôi(1) nói: “Con hiện tại đang mang thai, việc này con không cần quan tâm, cũng không được nghĩ tới, con hãy vui vẻ yên tâm chờ đến ngày kết hôn là được rồi.”

Trong lòng Lâm Miểu Miểu mơ hồ dâng lên một tia bất an, muốn hỏi lại, Lâm Thế Quần đã lấy cớ ông còn có việc, cúp điện thoại.

Buổi tối Tông Chính về nhà, thấy Lâm Miểu Miểu luôn không yên lòng, lập tức đi lên xum xoe, không biết anh học được ở đâu chút ảo thuật, biến ra một đóa hoa hồng kiều diễm ướt át, Lâm Miểu Miểu xem thường liếc anh một cái: “Nhàm chán.”

Tông Chính: “......”

“Anh không đi làm thư phòng sao?” Cô không chút để ý hỏi.

Tông Chính rất muốn nói, ở bên cạnh vợ yêu quan trọng hơn, nhưng lại cảm thấy Lâm Miểu Miểu nhất định sẽ đáp lại mình một câu, “Không cần anh ở cùng”. Anh nhịn trong chốc lát, yên lặng đi vào thư phòng, cứ cách nửa tiếng, anh lại lượn lờ vài vòng trước mặt Lâm Miểu Miểu, Lâm Miểu Miểu nhàm chán ngồi xem ti vi, ngay cả cái liếc mắt cũng không thèm cho anh.

Trong lòng Tông Chính buồn bực, sao còn có tâm tình tiếp tục làm việc, liền đi tới Mộ Sắc Sâm Lâm.

Vừa đến Mộ Sắc Sâm Lâm, Đỗ Thiếu Khiêm thật hiếm thấy đã ở đây uống rượu giải sầu, Tông Chính ngồi xuống bên cạnh anh ta, rót đầy ly rượu, ngửa cổ uống cạn.

Chú thích:

(1) Lập lờ nước đôi: thái độ ba phải, lấp lửng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play