Buổi chiều hôm đó, lời của Tông Chính chẳng qua là nhanh mồm nhanh miệng, cô cũng chỉ khó chịu một lúc, sau khi đến thăm bà ngoại và Lý Yên, trước khi vào nhà, cô chỉ nghĩ phải nói chuyện với anh thật nghiêm túc, thực sự không có hứng thú vì một việc nhỏ mà chiến tranh lạnh, đó cũng không phải là thỏa hiệp, chỉ là cô tỏ rõ thái độ của mình với Tông Chính: Chiến tranh lạnh, không có chút ý nghĩa nào.

Nhưng mà khi nhìn thấy anh, có lẽ là ánh mắt của anh quá sâu, quá chuyên chú, hoặc có lẽ là ánh sáng dìu dịu khắp phòng quá mờ ảo, mà môi anh dính dịch rượu sóng sánh, mỏng nhưng lại rất quyến rũ.

Ánh đèn mông lung, mặt anh khuất nửa sáng nửa tối, cô khẽ nhấp môi dưới, hôn một cái như chuồn chuồn lướt nước trên môi anh.

Lâm Miểu Miểu không xác định được có phải vì mình hôn quá nhanh, hay là vì Tông Chính thực sự uống say, cô hôn xuống môi anh, anh lại không có phản ứng như trong tưởng tượng của cô, ánh mắt của anh từ chuyên chú chuyển thành có chút sững sờ, qua gần bảy tám giây, anh mới phản ứng lại.

"Em......, hôn tôi?" Anh hỏi.

Lâm Miểu Miểu bình tĩnh trả lời: "Không có, tôi chỉ chạm vào một cái."

Bỗng nhiên Tông Chính nở nụ cười, đường nét gương mặt rõ ràng, ánh sáng lưu động, đẹp như vị thần ánh sáng bước ra từ trong bức tranh. Anh nửa chống cơ thể bị rượu cồn làm cho đê mê, nắm tay cô, kéo cô về phía mình: "Muốn hôn muốn ôm muốn chơi, tùy ý em."

Lâm Miểu Miểu nghe vậy, nhàn nhạt nở nụ cười: "Vậy thì chạm một cái nữa nhé."

"Đến đi."

Anh ôm cô lên đầu gối mình, dùng thân thể của chính mình chống đỡ toàn bộ trọng lượng của cô, trái tim trống trải hai ngày, cuối cùng cũng được thân thể mềm mại của cô lắp đầy.

Lâm Miểu Miểu được anh ôm trong ngực, lời anh nói vẫn như cũ mang theo ngữ điệu sai khiến kiểu "Tông Chính", nhưng bởi vì giọng nói nhẹ nhàng cùng ý cười ẩn giấu, khiến cô cũng không bài xích. Hiếm khi anh không thúc giục, mà cứ yên lặng chờ đợi, Tông Chính như vậy, thuận mắt hơn bình thường rất nhiều.

Chẳng lẽ là vì uống rượu? Nhưng hôm qua anh cũng uống rượu, thái độ lại làm cho người khác không thể thích được.

Cô có cần bày tỏ sự yêu thích của mình hay không?

"Tôi thích anh như bây giờ." Sau khi Lâm Miểu Miểu suy nghĩ mấy giây, quyết định phải bày tỏ một chút.

Làm huấn luyện viên, cho dù cô không giỏi ăn nói, cũng biết khích lệ, cố gắng lên, cô sẽ không yêu cầu Tông Chính thay đổi theo nguyện vọng của cô, nhưng sự bày tỏ này, có lẽ sẽ khiến anh thỉnh thoảng biến thành dáng vẻ cô yêu thích.

"Dáng vẻ gì?" Anh hỏi.

"Không nóng nảy, thái độ ôn hòa, rộng lượng, không đùa giỡn lưu manh."

Tông Chính im lặng một lúc, ý tứ ẩn bên trong những lời này không phải nói anh bình thường tính khí nóng nảy, thái độ khó chịu, lòng dạ hẹp hòi, thích đùa giỡn lưu manh, mà cô không thích.

Cho dù mới vừa rồi cô chủ động hôn anh, anh cũng không cao hứng nổi.

Lâm Miểu Miểu nhìn vào mắt Tông Chính, buồn bực nghĩ, cô vừa rồi rõ ràng là khen ngợi mà? Làm sao vẻ mặt lại khó coi như vậy?

"Người đàn ông kia là ai?" Anh chuyển chủ đề.

Lâm Miểu Miểu quay đầu nhìn Mễ Chân đang ngồi trên quầy bar, vừa đứng lên, vừa trả lời: "Bạn tốt."

Tông Chính lôi cô trở lại: "Đi đâu?"

"Tôi không thể bỏ cậu ấy một mình ở đó."

Môi anh hiện lên sự châm biếm: "Em có thể bỏ tôi một mình ở chỗ này."

Lâm Miểu Miểu không nói gì nhìn anh, anh chính là một bá chủ ở Z thị, có thể so với Mễ Chân không quen thuộc cuộc sống ở đây không?"

Tông Chính dùng sức kéo cô vào trong lòng, giữ chặt cô, hôn lên.

Nụ hôn của anh chứa thêm sự tức giận, mạnh mẽ lại tràn ngập ham muốn chiếm giữ, khiến cô suýt chút nữa nghẹt thở ở trong cơn thủy triều cuộn trào mãnh liệt, cô hơi đẩy anh ra, môi anh lại lần nữa in ở trên cánh môi của cô, lúc này đây trở nên dịu dàng hơn, sau đó vì người trong lòng nhu thuận, càng ngày càng dịu dàng, gần như sự kịch liệt giương cung bạt kiếm mấy phút trước đều hóa thành gợi tình ôn nhu.

Cô mở mắt ra, mặt anh gần trong gang tấc, lông mi hơi rung rung.

Có lẽ Tông Chính như vậy khiến người ta thích hơn một chút.

Thế là, cô hôn đáp lại anh, hơi thở giữa cánh môi như mây sương quấn quít, càng thêm triền miên, anh nghiêng người đem cô đặt trên sô pha, bao trùm lên.

"Chiến tranh lạnh, không có bất kỳ ý nghĩa gì." Cô nhắm mắt lại nói.

"Đây là có ý gì?" Anh chôn ở hõm cổ của cô hỏi.

Lâm Miểu Miểu suy nghĩ trong chốc lát trả lời: "Chuyện tôi muốn làm, vậy mới có ý nghĩa."

"Hôn môi cùng tôi......, có ý nghĩa không?" Anh lẳng lặng chăm chú nhìn cô, ánh sáng mờ tối trên mặt anh hiện lên sự góc cạnh rõ ràng, ánh mắt của anh giống như nền trời đêm, sâu không thấy đáy.

"Ừ, có ý nghĩa." Khóe môi của cô hơi hơi nhếch lên.

Tông Chính khi nghe thấy những lời này đã cười, nụ cười này giống như thước phim quay chậm từ từ trình chiếu, Lâm Miểu Miểu chợt nhớ lại cảnh tượng thích nhất khi còn nhỏ, ánh mặt trời rọi xuống lấp lánh, mặt nước gợn sóng lăn tăn.

Anh cúi đầu hôn lên môi cô, lúc anh nghĩ đến cô, cô xuất hiện ở trước mặt anh, cười tươi với anh. Dường như tất cả lạnh lùng, hờn giận, đều tan biến hết trong nụ cười thanh khiết của cô.

Cô nhắm mắt lại ngửa mặt lên.

Một lúc lâu, cô mới đột nhiên nhớ tới Mễ Chân vẫn ở bên ngoài chờ cô.

Cô đẩy Tông Chính ra: "Bạn tôi còn đang đợi tôi ở bên ngoài."

Tông Chính khẽ hừ một tiếng, thẳng lưng lại chống vật thô cứng nào đó vào cô, "Đợi một lát."

Lâm Miểu Miểu sắc mặt không thay đổi mặc anh ôm một lúc, lúc sau anh mới buông cô ra, cô đứng lên sửa lại quần áo bị Tông Chính làm cho xốc xếch, "Đi không?"

Tông Chính ngồi trên ghế sô pha lại không nhúc nhích, anh chống cằm nhìn cô: "Tôi say."

Lâm Miểu Miểu oán thầm trong lòng, anh uống rượu, có thể ngà ngà say, nhưng cách say chắc còn xa lắm?

"Vậy tôi đưa cậu ấy về nhà trước, rồi trở lại đón anh được không?" Cô hỏi.

"Em dìu tôi!"

Nội dung vẫn là nội dung ra lệnh, nhưng giọng điệu lại có......, cảm giác rất kiêu ngạo? Lâm Miểu Miểu im lặng chốc lát, cô nhất định là nghe lầm. Cô khom lưng muốn kéo anh từ sô pha đứng lên, nhưng anh lại một chút cũng không phôi hợp, ngồi không nhúc nhích tẹo nào.

"Rốt cuộc anh muốn đi hay không? Không thì tôi đi trước đây." Lâm Miểu Miểu hất tay anh ra, giọng điệu có phần khó chịu.

Tông Chính đưa tay cho cô, Lâm Miểu Miểu đứng một bên không động tĩnh, anh không thể làm gì khác tự mình chống người đứng lên, bước chân hơi lảo đảo, thấy Lâm Miểu Miểu vẫn không có động tĩnh gì như cũ, anh đi một bước, đưa tay khoác lên trên vai cô, lại thuận thế đem toàn bộ sức nặng cơ thể dồn xuống.

"Tôi say thật, chỉ là say không biểu hiện rõ."

Lâm Miểu Miểu liếc nhìn anh, vẻ mặt kia viết lên đầy hoài nghi. Tông Chính ôm bả vai của cô, thấp giọng nói bên tai cô: "Đầu rất choáng váng."

Mặc kệ là thật hay giả, chẳng phải chỉ là dìu anh thôi sao, Lâm Miểu Miểu cũng lười tính toán với anh, dán vào trong ngực anh, mượn lực cầm cái tay anh để ngang trên vai cô, một con khác ôm hông anh từ phía sau, đi ra ngoài.

Từ trong góc nhìn của Mễ Chân, anh chỉ có thể nhìn thấy Lâm Miểu Miểu bị rừng cây tầng tầng lớp lớp che khuất, rất nhanh đã không thấy tung tích, anh đợi hơn mười phút, cô mới xuất hiện lần nữa trong tầm mắt của anh, bên cạnh lại thêm một người đàn ông cao lớn, nửa người của cô đều ở trong ngực của người đàn ông kia, người đàn ông kia là ai, trong lòng anh mơ hồ suy đoán.

Ánh mắt của anh nhìn về hướng ấy, đốt ngón tay hơi trắng bệch, đắng chát tràn ngập trong khoang miệng của anh, ngấm vào trong mạch máu, thâm nhập vào trái tim, vô cùng vô tận.

Một lúc lâu, Mễ Chân hít thở thật sâu lấy lại giọng nói, dường như muốn đem tất cả nỗi đau trong lòng thoát ra khỏi cơ thể, anh từ vị trí quầy bar bước nhanh tới, nở nụ cười xán lạn: "Nina, tớ giúp cậu."

Lâm Miểu Miểu thở hổn hển, vừa định nói tiếng cám ơn, Tông Chính bỗng nhiên đem toàn bộ sức nặng cơ thể dồn lên người cô, thái độ cự tuyệt rõ ràng. Anh nhìn xương thịt không nhiều, vóc người vừa vặn, nhưng cởi y phục xuống, bắp thịt nên có một chút cũng không thiếu, ít nhất cũng phải bảy mươi ki-lô-gam, Lâm Miểu Miểu bị một cái đè này của anh, thiếu chút nữa không ngẩng lên được.

Ánh mắt cảnh cáo của cô nhìn về phía anh, Tông Chính cũng giống như vậy ánh mắt cảnh cáo nhìn thẳng về phía cô, cô không còn gì để nói thu hồi ánh mắt, nói với Mễ Chân: "Tớ tự mình có thể......, anh ấy uống say, tớ đưa cậu về trước nhé?"

Mễ Chân thu tay lại, lại giương lên nụ cười không để ý chút nào: "Ừ."

Ánh mắt của Tông Chính gần như đông cứng trên cổ tay rụt về của Mễ Chân, lại liếc về phía cổ tay của Lâm Miểu Miểu, đều là dây tơ hồng bện lại, giống như máu tươi chói mắt, anh ngước mắt nhìn Mễ Chân, Mễ Chân vừa vặn nhìn lại, rồi nở nụ cười với Lâm Miểu Miểu, từ từ thu lại, trong nháy mắt này, yên tĩnh đến mức gần như có thể nghe thấy âm thanh trong bầu không khí đối lưu quanh người giữa anh và anh ta.

Lâm Miểu Miểu lập tức phát hiện có gì đó không đúng, nhìn Mễ Chân, lại nghiêng đầu nhìn Tông Chính, khẽ mím môi dưới nói: "Vậy bây giờ đi được chưa?"

Mễ Chân thu hồi ánh mắt, nụ cười xán lạn: "Được."

Tông Chính cúi đầu nhìn xuống gò má xinh đẹp của Lâm Miểu Miểu, gần như dán môi mình lên tai cô: "Được."

Mùi rượu còn vương lại, hòa lẫn giọng nói khàn khàn lười biếng, còn có hơi thở nóng bỏng, toàn bộ thổi vào trong màng nhĩ của cô, Lâm Miểu Miểu gần như theo bản năng hơi nghiêng đầu, vẻ mặt có phần mất tự nhiên nhìn vào hư không.

Một nhóm ba người đi ra bãi đỗ xe của Mộ Sắc Sâm Lâm, xe Lâm Miểu Miểu lái đến còn đỗ ở một bãi đỗ xe nào đó, bây giờ hiển nhiên không thể đi lấy, chỉ có thể lái xe Tông Chính về nhà. Mễ Chân đi chầm chầm phía sau, tầm nhìn rơi vào trên người hai người đang dìu nhau, thân thể giống như rơi vào trong vết nứt.

Lâm Miểu Miểu cắm chìa khoá, ngồi vào ghế lái, Tông Chính mở cửa xe, ngồi ở ghế lái phụ, Mễ Chân đi chậm lại phía sau, ánh mắt tối lại, mở cửa xe ngồi ghế sau, anh nhìn về phía Lâm Miểu Miểu, rõ ràng chỉ hai tuần lễ không gặp, giữa anh và cô lại dựng lên một khoảng cách không có cách nào vượt qua.

Anh giống như một người ngoài cuộc, chỉ có thể ngước mắt nhìn hình bóng của cô và một người đàn ông khác.

Bên trong xe rất an tĩnh, Tông Chính chắc là có phần say thật, vẫn nhắm thẳng hai mắt tựa lưng vào ghế nghỉ ngơi, Lâm Miểu Miểu đưa Mễ Chân về biệt thự ở phường Tú Thủy trước, Mễ Chân xuống xe, nụ cười xán lạn vẫy vẫy tay với Lâm Miểu Miểu: "Nina, ngày mai gặp!"

Lâm Miểu Miểu đáp một tiếng, Tông Chính bất chợt mở mắt ra, liếc Lâm Miểu Miểu, vẻ mặt lãnh đạm lại lần nữa nhắm mắt lại, đến lúc về tới hoa viên Thế Kỷ, anh mới mở mắt ra, đẩy cửa xe, đi xuống, cũng không đợi cô đi thẳng về phòng ngủ của mình.

Lâm Miểu Miểu lặng lẽ nhìn bóng lưng của anh, trước đó không phải vẫn tốt lắm sao? Cô còn muốn nói với Tông Chính về vấn đề "tôn trọng" nữa.

Cô về đến phòng mình, Tông Chính không ở đây, cô đi loanh quanh một vòng trước cửa phòng ngủ của anh, cánh cửa đóng chặt, Lâm Miểu Miểu không biết nói gì, lại muốn tiếp tục chiến tranh lạnh? Cô vừa muốn vặn cửa, lại hơi chần chừ, anh hình như hơi say, vậy cứ để ngày mai nói tiếp.

Lâm Miểu Miểu hơi hơi nhíu mày trở về phòng ngủ của mình, suy nghĩ về hành động của Tông Chính, chẳng lẽ là vì Mễ Chân? Cô đau đầu thở dài, người ta nói tâm tư của phụ nữ là kim dưới đáy biển, đàn ông cũng không kém cạnh.

Quên đi, vẫn là ngày mai trực tiếp hỏi anh.

Cô tắt nước phòng tắm, lúc này mới phát hiện trước khi tắm cô mải suy nghĩ chuyện của Tông Chính, quên luôn mang những thứ như đồ ngủ khăn tắm, cô dùng khăn mặt lau tóc và nước dính trên người, hơi hé cửa phòng tắm ra, Tông Chính hẳn đang phòng ngủ của mình, cho nên khỏa thân một lát, chắc không có gì đáng ngại.

Cô bình tĩnh đẩy cửa phòng tắm, quấn khăn mặt trên đầu, vừa lau tóc, vừa đi về phía tủ quần áo, vẻ mặt như thường lấy một bộ đồ ngủ sạch sẽ từ trong tủ quần áo, vừa mới chuẩn bị xoay người vứt lên trên giường, chỉ là trong nháy mắt xoay người, cả người giống như bị niệm chú bất động, thân thể cùng vẻ mặt đồng thời cứng đờ.

Tông Chính nửa nằm ở trên giường, áo choàng tắm rộng thùng thình lộ làn da màu lúa mạch, anh không chớp mắt nhìn cô chằm chằm, mất đi trạng thái lười biếng suốt cả buổi tối, ánh mắt sắc bén nóng bỏng kia gần như thiêu cháy cô, nếu như người này là người khác, có thể Lâm Miểu Miểu có thể phản ứng rất nhanh, thế nhưng người này lại là Tông Chính, cô cảm thấy các đốt ngón tay của mình đều cứng đờ, toàn bộ máu trong người đều đông lại thành băng, cơ thể dường như bị ánh mắt trập trùng của anh, gắt gao bao lấy, giống như xác ướp không cách nào cử động.

Lúc Tông Chính đứng dậy chuẩn bị xuống giường, cuối cùng cô cũng tìm về lý trí, cầm áo ngủ trong tay che ngực và bên dưới bụng, gần như lấy tốc độ của tia chớp chạy vào trong phòng tắm.

Ánh mắt Tông Chính theo bản năng đuổi theo cô, ngực chỉ lộ ra một nửa, thế nhưng độ cong lại hoàn mỹ giống như một tác phẩm nghệ thuật chạm trổ tinh xảo, khi cô chạy như bay, trên dưới lắc lư mạnh mẽ, ánh mắt dời xuống, giữa hai chân bộ lông ướt nhẹp, đang bắt đầu nhỏ nước, theo bước chạy của cô, giọt nước ấy rớt lên bắp đùi, sau đó theo bắp đùi thon dài chảy xuống.

Một giọt chất lỏng màu đỏ nhỏ xuống sàn nhà, theo đó vài giọt cùng nhau rơi xuống, Tông Chính nhanh chóng cởi áo choàng tắm, bịt lỗ mũi, nhanh nhẹn hủy diệt vết tích trên sàn nhà.

Mấy ngày trước anh đã từng nhìn thân thể trần trụi của cô, nhưng lúc đó cô ở trong nước, lại co lại thành một khối, còn dùng chân và khăn lông che đậy, ánh sáng ấm áp trong phòng tắm cũng không đủ sáng......

Lần này thật là không có gì che chắn, dưới ánh đèn sáng như ban ngày, không chút nào dấu giếm.

Lâm Miểu Miểu vừa nghĩ tới tình cảnh vừa nãy, máu nóng đã vọt lên trên mặt, cô dùng nước lạnh vỗ vỗ gò má nóng hổi, hít thở sâu mấy lần, tâm trạng mới miễn cưỡng ổn định lại, cô nắm tay lại nghĩ, nếu như anh ta không tùy ý ra vào phòng của cô, cô có thể bị nhìn sạch như vậy sao?

Xem ra, cô phải cẩn thận, chăm chú, nghiêm túc, cấp bách, nói với Tông Chính về chủ đề "tôn trọng".

Cô mặc quần áo xong, khuôn mặt lạnh lùng ra khỏi phòng tắm, nhưng Tông Chính đã không còn trong phòng ngủ. Cô mở cửa đi khắp hành lang, cười lạnh đi đến phòng ngủ của anh. Gõ cửa phòng ngủ, không có người mở cửa, đưa tay vặn chốt cửa, cánh cửa đã khóa từ bên trong.

Sự lạnh lùng trong mắt Lâm Miểu Miểu càng đậm hơn, lại lần nữa dùng sức nện cánh cửa, sau khi không có người lên tiếng như trước, cô lui về phía sau mấy bước, một khoảng cách ngắn chạy lấy đà, phi thân đạp về phía chốt cửa, cửa theo đó mà mở ra, ngay sau đó phía sau cửa vang lên tiếng kêu đè nén của một người đàn ông.

Tông Chính khom người, hai tay che mũi, dòng máu đỏ tươi gần theo phản xạ như phun ra ngoài, máu chảy dọc theo kẽ ngón tay của anh thành một đường.

Lâm Miểu Miểu vốn đang định tìm Tông Chính tính sổ, vừa thấy hình ảnh máu tươi chảy như rót này, trong lòng hoảng sợ, lập tức vọt tới bên cạnh Tông Chính, thanh âm hơi loạn: "Anh, anh không sao chứ?"

Tông Chính ngẩng đầu, cố nén nước mắt bởi vì máu mũi muốn chảy ra, máu anh vừa mới ngừng, bị cánh cửa đột ngột đập một cái này, phun ra luôn một tràng. Anh vừa muốn nói chuyện, vừa há miệng, máu đã chảy vào trong miệng.

Lâm Miểu Miểu thấy cảnh tượng này lại càng hoảng sợ, nhưng vì một số nguyên nhân nào đó rất nhanh khôi phục bình tĩnh, nhanh chóng tìm mẩu giấy nhét nút đưa cho Tông Chính, chạy nhanh ra khỏi phòng, hai phút sau, lúc cô quay lại trong tay cầm một túi bông y tế và một cái bát nhỏ.

Lâm Miểu Miểu dùng bông y tế chấm vào dấm trắng trong bát nhỏ, ý bảo Tông Chính buông tay ra, Tông Chính liếc nhìn cô một cái, buông ra khăn giấy đã bị máu làm cho ướt sũng, cô cẩn thận nhét cục bông vải vào trong lỗ mũi của Tông Chính, gần như vừa mới bỏ vào đã bị máu tươi nhuộm đỏ, Lâm Miểu Miểu thay liền bảy, tám cái, máu mới dần dần có chiều hướng ngừng.

Lâm Miểu Miểu thở phào nhẹ nhõm, lúc này đây mới rảnh quan sát Tông Chính, từ hàm dưới, cổ, ngực, đến trên áo choàng tắm tất cả đều là máu tươi chói mắt, trên tay cũng nhuộm máu, trên tóc còn nhỏ nước. Lâm Miểu Miểu đứng dậy đi tìm một cái khăn lông sạch sẽ, định cho anh lau tóc, vừa mới trở lại bên cạnh anh, đã nhìn thấy hai cục bông vải nhét vào lỗ mũi lại bị máu tươi thấm ướt.

Một lần nữa sau khi thay xong, cô trùm khăn tắm lên đầu anh, đi phòng tắm tìm hai cái khăn mặt ngâm qua nước lạnh, một cái đắp lên trán anh, một cái khác lau vết máu trên mặt và trên người anh, trong lỗ mũi của Tông Chính nhét hai cục bông, mũi rất đỏ, vị chua còn chưa tan, viền mắt cũng hồng hồng, ánh mắt hung hãn lúc bắt đầu đã trở nên uể oải, Lâm Miểu Miểu làm đi làm lại gần mười phút, máu mới coi là thật sự ngừng.

"Tôi không phải cố ý, không biết anh đứng sau cửa......" Lâm Miểu Miểu nhỏ giọng giải thích.

"Thế là em trực tiếp đá văng cửa hả?"

Lâm Miểu Miểu im lặng, nhỏ giọng nói: "Không phải anh cũng tùy tiện ra vào phòng tôi sao?" Cho nên, anh hai của tôi à đừng nói hai lời! Cô vắt khăn mặt, hết sức tự giác lau vết máu trên người anh, sau khi lau sạch cổ anh, lại đưa tay cởi đai áo choàng tắm của anh, lau đi lau lại cho sạch ngực và bụng dưới, tiếp đó lục ra một cái áo choàng tắm sạch sẽ từ trong tủ quần áo đưa cho anh.

Cô sát vào gần mặt anh, sau khi cẩn thận kiểm tra tình hình cầm máu, hơi ngước mắt đã chạm phải ánh mắt của anh.

Ánh mắt của anh sâu mà chuyên chú, không dùng ngôn ngữ lại có thể khiến cô cảm thấy tim đập dồn dập.

"Lâm Miểu Miểu." Anh mở miệng gọi tên của cô.

"Ừ." Cô khẽ lên tiếng.

Anh lẳng lặng chăm chú nhìn một lúc, trong môi mỏng phun ra hai chữ: "Hôn tôi."

"......được."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play