Cốc cốc.

“Vào đi.” Ta ngồi trên giường, thẩn thờ nói.

Cửa mở, Chi Nhạc đi tới. Hỏi: “Ca, tìm ta có việc?”

Ta gật đầu, “Có người nhờ ta đưa ít đồ cho ngươi, ngươi qua đây.”

Chi Nhạc nghe xong, đi tới ngồi xuống giường. “Ai? Vật gì vậy?”

Ánh mắt ta trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn hắn, lôi ra một tờ chi phiếu đưa tới trước mặt hắn, ” Người của thám tử Thần Thông muốn ta trả nó lại cho ngươi.”

Rõ ràng Chi Nhạc thấy mà kinh hãi, nhưng hắn rất nhanh bình tĩnh lại. Hắn nhận lấy chi phiếu, vẻ mặt hiểu rõ chuyện nhìn sắc mặt ta một chút, lập tức bỏ qua ngụy biện. Hắn vẫn nhẹ giọng như cũ, hỏi, “Ca, ngươi có cái gì muốn hỏi ta không?”

Ta cười, vô cùng châm chọc. “Còn tưởng rằng ngươi có cái gì muốn nói với ta!”

Chi Nhạc tới gần ta bên này một chút, ánh mắt của hắn vẫn bình tĩnh ôn nhu. Hắn nói, “Vẫn là ngươi hỏi đi. Ta nói sợ bị lọt.”

Ta cuối cùng cũng biết Chi Nhạc không sợ. Ta cười lạnh một tiếng, “Đúng. Mấy ngày nay đều tại ta không hỏi rõ ngươi cái gì, cho nên mới để cho ngươi nói lọt nhiều như vậy.”

Chi Nhạc đương nhiên hiểu ý của ta. Thần tình thong thả, lẳng lặng để ta nói xong.

“Chi Nhạc, tối hôm A Quang hãm hại ta, ngươi có ở nhà đúng không?”

Hắn gật đầu, “Ngày đó ta phải về nhà lấy đồ, ở trong phòng nghe thấy các ngươi đã trở về. Mơ hồ thấy có Tuyển Quang chiếu cố ngươi, nên đã không quấy rầy hai người.”

“Nhưng khi đó ngươi cũng không có đi mà vẫn đứng trong phòng nhìn kỹ nhất cử nhất động của chúng ta. Ngươi nhìn A Quang lén trộm bản thiết kế của ta, nhìn A Quang cởi quần áo của ta và của hắn giả bộ thành bị ta cường bạo, thậm chí còn giấu đi túi thuốc mê lúc A Quang không cẩn thận làm rơi để phòng ngày sau có thể mượn cơ hội vạch trần hắn với ta!”

Ta dựa theo suy đoán của mình nói xong, không ngoài ý muốn thấy hắn nhướn mày mỉm cười với mình, giải thích từng cái.

“Hắn là trợ thủ của ngươi, hắn lấy  bản thiết kế của ngươi làm sao ta biết hắn là trộm mà không phải cầm đây? Lúc đó người uống say không biết gì, hắn cởi quần áo của ngươi cũng có thể là muốn giúp ngươi thay áo ngủ. Về phần túi thuốc mê kia, lúc đó ta tưởng là thuốc dạ dày của ngươi, sau khi thức dậy bỏ quên mà thôi.” Nói xong, hắn còn giả mù sa mưa nắm tay của ta, hổ thẹn mà nói, “Ca. Đều là ta không tốt. Nếu như ta ngăn cản quỷ kế của Phương Tuyển Quang, ngươi cũng không phải chịu khổ như vậy.”

Ta nhìn kỹ hành động của Chi Nhạc, dở khóc dở cười hơn là mặc cảm.

Ánh mắt ta bén nhọn, cái tay nhanh chóng rút ra. Ta cảm thấy đau lòng không gì sánh bằng, không muốn đối đáp dưới sự chuẩn bị chu toàn của hắn nữa, tiếp tục cắt đứt nói vào trọng tâm, “A Quang hại ta thân bại danh liệt, nhưng ngươi biết ta còn chưa từ bỏ ý định với hắn, vì vậy đã nhìn lén tài liệu của Nhã Hạo biết được đêm tiệc rượu Quang cũng sẽ tới dự, vậy nên ngươi mượn miệng Nhã Hạo để ta biết lúc đầu đích thực là ta hão huyền, làm cho ta tự chặt đứt tia  hy vọng ảo tưởng!”

Chi Nhạc nhìn ta, vẻ mặt vô tội, “Làm sao ta lại nhìn lén tài liệu của Nhã Hạo hả? Là lúc mượn bút không cẩn thận làm đổ tài liệu của hắn, trong lúc vô ý thấy mà thôi. Hơn nữa cũng không phải ta muốn Nhã Hạo nói ra sự thật, là hắn thấy ta để thuốc mê ở trên mặt bàn, chính hắn chạy tới hỏi ta,  không có liên quan tới ta. Ca, thực sự ngươi không nên nghĩ về ta như vậy.”

Từ đáy lòng ta thực sự bội phục năng lực ngụy biện của Chi Nhạc. Là răng hắn nhọn quả thực ta theo không kịp. Lúc này ta giống như bị người cho hai cái tát câm nín, khổ sở nói không nên lời.

Ta đè nén lửa giận càng phát bành trướng ở ngực, ánh mắt cũng không che giấu được mà mạnh phát độc quang, “Được! Được! Ta tin ngươi!! Tấm chi phiếu này! Ngươi giải thích thế nào! Ngươi vậy mà lại đi mua chuộc thám tử tư của Nhã Hạo hãm hại hắn, còn kích động A Quang chia rẽ chúng ta! Ngươi có biết hành động(*) của ngươi hại ta bị A Quang cường bạo!”

(*)Nguyên văn: Sở tác sở vi.

Nói xong lời cuối cùng, ta đã ức chế nhịn không được rống lên.

Chi Chạc lập tức đưa tay qua trấn an, bưng mặt của ta, làm ra một bộ thật bất ngờ, “lúc đó không phải ngươi nói không bị cường bạo sao?”

Ta trợn to hai mắt nhìn hắn, sắc mặt trắng bệch.

Người này… Người này là Chi Nhạc?

Hắn thấy ta kinh ngạc, trên mặt lập tức hiện lên một mảnh nhu tình. Hắn cười nói, “Nhưng mà không sao. Chi Nhạc đã giúp ca ca báo thù.”

“Có ý gì...” Ta lập tức nghi ngờ nói ra câu này, ký ức trong đầu như con mãnh thú và dòng nước lũ đánh tới, ta bị xông mạnh gần như muốn tan vỡ.

Đúng! Đám lưu manh kia! Ban đầu chúng vẫn quấn lấy ta không ngừng hỏi có người cho bọn hắn đùa không. Lúc đó ta một lòng nghĩ đến chuyện trả thù, căn bản không để ý tới động cơ bọn họ vừa khớp với suy tính. Bây giờ nghĩ lại hết thảy đều phát sinh rất khó hiểu,  nói vậy thì Chi Nhạc đã đoán được lúc ta còn đang đối phó với Nhã Hạo, kế tiếp nhất định là đến lượt A Quang, cho nên hắn đã sắp xếp xong xuôi tất cả.

Mà ta tên ngu ngốc này cứ dựa theo an bài tốt của hắn thẳng tiến. Không chút nào sai lệch.

Nhìn Chi Nhạc thời khắc này,  lòng ta đau như đao cắt. Ta run rẩy vươn tay tới cái tay Chi Nhạc đang bưng mặt của ta, ánh mắt bi thương thê lương, “Chi Nhạc... Chi Nhạc! Ngươi lúc nào thì thay đổi thành ác độc như vậy!!”

Chi Nhạc nghe xong, ánh mắt cũng không che giấu được thống khổ, “Ca, ngươi tại sao lại nói như thế? Ta là đang giúp ngươi, vì tốt cho ngươi!”

Ta cũng không chịu được nữa bạo rống, “Ngươi tốt với ta sẽ không đối với ta như vậy! Ngươi hãm hại Nhã Hạo, động tay động chân vào điện thoại, tính đúng thời gian gọi điện thoại đến để ta nghe được đoạn ghi âm. Ngươi muốn ta hiểu lầm hắn, ngươi căn bản là một lòng muốn chia rẽ chúng ta còn muốn ta từ yêu thành hận đi trả thù hắn!”

Ta vô cùng kích động, ngữ điệu Chi Nhạc cũng gấp lên. Hắn nhìn ta, giọng nói nghiêm túc, “Ca, thế nào lại là ta muốn ngươi đi đối phó hắn đây? Hắn làm chuyện như vậy là sự thực, ta chẳng qua là muốn cho ngươi có cái quyền biết rõ mà thôi. Hơn nữa đoạn băng ghi âm ta không có cắt nối, là chính ngươi không nghe tiếp. Có thể nào trách ta đây? Hơn nữa, chuyện Nhã Hạo  bị vạch trần, chính đương sự  cũng không giải thích, với ta có quan hệ gì đâu? Ca, là chính hắn không giải thích,  không phải ta bức ép hắn.”

Lời của Chi Nhạc như một thanh kiếm nhọn hung hăng đâm ta, như muốn phun ra một ngụm máu tươi, mất mạng tại chỗ.

Đúng! Thế nào lại là hắn muốn ta đi đối phó Nhã Hạo? Hắn chỉ là muốn cho ta có cái quyền biết rõ! Băng ghi âm hắn cũng không có cắt nối, là tự ta không muốn nghe tiếp. Giấy báo DNA  cũng không phải hắn không cho ta xem, là tự ta giành được xem. Hắn cho tới bây giờ cũng không có nói điểm giựt giây ta trả thù, là chính Nhã Hạo không muốn giải thích, là tự ta từ yêu thành hận.

Là tự ta đuổi Nhã Hạo đi, là Nhã Hạo  nguyện ý buông tay. Hết thảy đều là lỗi của chúng ta.

Chúng ta là quân cờ Chi Nhạc tỉ mỉ thiết kế. Hắn ở phía sau chúng ta điều khiển tất cả, đoán chắc nhất cử nhất động của chúng ta, thậm chí cả tư duy, sau đó để chúng ta dựa theo  kịch bản của hắn trình diễn vở kịch hắn muốn xem thật chuẩn.

Thực sự là một đạo diễn tầm mắt rộng lớn đạo hạnh cao thâm! Ta, làm ca ca của hắn, lại chưa bao giờ biết hắn có phương diện trời phú này. Ngươi nói, ta sao không thất bại.

Ta dùng hết khí lực toàn thân mới có thể để cho mình không ngã xuống ở chỗ này. Một tay chống đỡ vào đầu giường, tất cả mọi chuyện trong đầu xoay chuyển khiến cho ta giống như một lọ hồ dán, tinh thần bắt đầu hoảng hốt, “Đúng... Là tự ta không có nghe tiếp… Là  chính Nhã Hạo không giải thích… Vì sao Nhã Hạo  không giải thích… Vì sao Nhã Hạo biết rất rõ ngươi là người phía sau màn hạ độc thủ lại một chữ cũng không đề cập với ta, vì sao! Vì sao!!”

Chi Nhạc rất đau lòng, hắn đi qua đỡ ta, nắm tay của ta ôn nhu nói, “Ca, Nhã Hạo nghĩ, hết thảy đều là lỗi của hắn.”

Cái gì?

Ta nghi ngờ nhìn Chi Nhạc, thấy Chi Nhạc  nở nụ cười khổ, “Ca, Nhã Hạo  nghĩ, ngươi bị Phương Tuyển Quang  tập kích, là lỗi của hắn. Hắn nghĩ, nếu như lúc đầu ngươi cầu cứu, hắn biết ngươi đang ở đâu thì tốt rồi. Hắn nghĩ, nếu như lúc đó không để cho ngươi đi một mình, sự tình sẽ không phát sinh. Hắn còn nghĩ, nếu như lúc đó hắn ở bên cạnh ngươi, hắn có thể bảo vệ cho ngươi. Ca, ngươi không thấy dáng vẻ lo lắng của Nhã Hạo lúc đó, đừng nói là di chúc, chỉ cần ngươi có thể bình an trở về, hắn nguyện ý vì ngươi làm mọi thứ.”

Ta trợn to hai mắt, để nước mắt một giọt lại một giọt rớt xuống.

Trong đầu tất cả đều là lúc Nhã Hạo ôm ta áy náy nói là hắn vô dụng là hắn không có ích gì. Trong lòng từng đợt đau nhức, hai tay hoàn toàn mất đi lực chống đỡ,  cả người ta ngã xuống đầu giường.

Chi Nhạc lần thứ hai đỡ ta, hắn bắt hai cánh tay của ta, không để ta trốn tránh, muốn ta nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, muốn ta tiếp tục nghe, “Hắn rất áy náy. Phi thường áy náy. Hắn rất muốn làm chút chuyện cho ngươi, nhưng ngươi vẫn chưa nói cho hắn biết là ai gây nên, hắn không có cách nào, suốt ngày sống trong  áy náy lo lắng, hắn cho rằng phải đối xử với ngươi thật tốt mới có thể bù đắp tất cả, nhưng chính là lúc đó, trước khi hắn  làm tất cả thì bị phát hiện.  Hắn nghĩ không còn cách nào đối mặt với ngươi! Ca, ngươi biết không? Ngươi đối với hắn thật tốt, từ nhỏ đến lớn cũng chỉ có một mình ngươi thật tình chân ý yêu hắn như thế, hắn nghĩ không xứng với ngươi, hắn cảm thấy mình không thể đối mặt với ngươi! Cho nên hắn không biết giải thích thế nào, hắn bỏ qua cơ hội giải thích! Ca, tất cả đều do chính hắn buông tha!!”

“Câm miệng, ngươi câm miệng a!!” Ta cuồng kêu, hất tay của hắn ra, bịt lỗ tai của mình, muốn trốn tránh tất cả.

Nhã Hạo... Xin lỗi, Nhã Hạo! Là ta có lỗi với ngươi, là ta trách oan ngươi! Là ta không tốt, đều là ta không tốt!

Chi Nhạc nhào tới gỡ tay của ta. Ánh mắt hắn hung ác độc địa trước nay chưa từng có, ép buộc ta tiếp tục nghe, “Nhưng đây hết thảy so ra đều kém lúc phát sinh khiến hắn cảm thấy khổ sở. Hắn rất nhanh sẽ biết là ta ở phía sau màn thao túng tất cả, hắn rốt cuộc hiểu rõ là trong lúc vô tình hắn đã đoạt đồ của ta, hắn rốt cuộc hiểu rõ là hắn xen vào giữa chúng ta. Hắn biết hắn phải đi, nhưng hắn còn chưa từ bỏ ý định, hắn là một đứa trẻ ngây thơ, hắn biết ta là người quan trọng nhất với ngươi, hắn một mực nghĩ, có biện pháp nào có thể cho ba người đều không bị thương tổn, thế nhưng không có, hắn phát hiện không có! Cho nên hắn tự động rời đi, ca, cho nên hắn quyết định thành toàn cho chúng ta, bởi vì ngây thơ như hắn, biết biện pháp để tất cả mọi người không bị thương tổn, là không có!!”

Hai mắt ta đẫm lệ nhìn Chi Nhạc đang kích động, trong nháy mắt nghĩ mọi thứ ở đây đều vặn vẹo. Ta thấy Nhã Hạo lúc đầu đau lòng hoảng hốt điên cuồng  ôm ta vào ngực, giọng nói thê thảm. Hắn đang nói cái gì?

Hắn lúc đầu đang nói cái gì?

Hắn nói, Chi Tín,  ta cầu ngươi không nên như vậy. Ta phải, ta rốt cuộc phải làm gì, mới để cho mọi người chúng ta đều không bị thương tổn.

Đúng. Hắn dù có làm cái gì, ba người chúng ta nhất định  có người phải bị thương. Ta từng nói Chi Nhạc là trọng tâm cuộc sống của ta, hắn biết Chi Nhạc rất quan trọng với ta, cho nên hắn cuối cùng lựa chọn thương tổn tới mình. Hắn làm thương tổn chính mình, cứu ta từ vực sâu lên, tự mình cô độc mà ly khai.

Nhã Hạo, Nhã Hạo của ta. Hắn từ nhỏ đã nhận hết ủy khuất, cuối cùng còn là cô độc mà ly khai.

Vì sao? Tại sao muốn như vậy?

“Nhã Hạo... Nhã Hạo… Là ta có lỗi với  ngươi… Là ta có lỗi với  ngươi…” Ta đã không nén được  chua xót khổ sở trong lòng, che mặt thống khổ thê lương khóc lên.

“Ca. Không nên như vậy.” Chi Nhạc đưa tay qua, muốn lần thứ hai bưng  mặt của ta, nhưng ta lập tức liền mở tay hắn ra. Hắn không chết tâm, trở lại, “Ca, tội gì phải như vậy. Nhã Hạo sẽ không trách ngươi. Là tự hắn lựa chọn nên đi.”

“Ngươi câm miệng!” Ta quát lên một tiếng lớn, phẫn nộ cừu hận lúc này đánh bất tỉnh quá khứ yếu ớt, ta giơ tay một cái, dùng hết toàn lực sắp đánh tới mặt của hắn.

Nhưng một giây sau, ta dừng lại.

Dưới ánh mắt vô cùng kinh ngạc không thể  tin của Chi Nhạc, ta dừng lại. Cánh tay dừng lại  giữa không trung,  không nhúc nhích.

Đây là Chi Nhạc, Chi Nhạc là đệ đệ của ta. Hắn dù có thiên thác vạn thác, cũng là của đệ đệ Chi Nhạc của ta!

“Ca, ngươi vì Nhã Hạo, muốn  đánh ta?”

Ta tỉnh táo lại, chậm rãi rút tay về. Hỗn loạn nỉ non, “Không đúng không đúng... Không phải ta muốn đánh ngươi.”

Ta vừa nói, vừa đi tới một bên khác.

Hắn tới gần, “Ca. Mười tám năm nay, cho tới bây giờ ngươi chưa từng lớn tiếng nói ta câu nào, hiện tại ngươi vậy mà vì một người ngoài, lại đánh ta?”

“Không phải. Không phải.” Ta ôm đầu, trả lời lung tung.

Thanh âm của Chi Nhạc lộ vẻ thống khổ, “Ca. Ngươi nhìn cho rõ, ta mới là đệ đệ của ngươi, ta mới là người quan trọng  nhất. Ca, ngươi nhìn cho rõ!”

“Không nên gọi ta là ca!” Ta lớn tiếng cắt đứt lời của hắn, “Ngươi còn biết ta là ca ca ngươi, ngươi làm sao nhẫn tâm đối với ta như vậy!”

” Ta cũng là đệ đệ ngươi, vì sao ngươi chưa bao giờ biết ta muốn cái gì!” Chi Nhạc lập tức phản bác, ta á khẩu không trả lời được.

Đúng. Ta là ca ca hắn, ngay cả đệ đệ của mình muốn cái gì, ta cũng không biết. Là ta không có  hiểu thấu hắn, dẫn đến cục diện hôm nay.

Chi Nhạc đi về phía trước nắm tay của ta, giọng nói khiến tất cả mọi người đau lòng, “Ca. Ta làm như vậy vì ngươi, nhưng còn ngươi? Ngươi có nghĩ tới không, thực ra ta rốt cuộc muốn cái gì? Ngươi căn bản cũng không hiểu. Từ nhỏ đến lớn, trong mắt của ta cũng chỉ có ngươi, tại sao ngươi thì không? Vì sao ở giữa chúng ta có một người lại tiếp một người, chẳng bao giờ gián đoạn. Ngươi có nghĩ tới trong lòng ta có nhiều khó chịu. Ta có nhiều khó khăn nhẫn nhịn, ta nhiều đố kị, ngươi có biết không?”

“Nhưng Nhã Hạo  vô tội ngươi có biết không? Hắn từ nhỏ đến lớn nhận hết ủy khuất, cuối cùng  còn  bị ngươi ép hại. Hắn làm gì sai để ngươi đối với hắn  hận thù đến tận nước này!”

“Ta không hận hắn.” Chi Nhạc vội vàng phản bác, “Hắn so ra xinh đẹp, hắn so ra thiện lương. Hắn hy sinh chính mình, thành toàn cho chúng ta. Hắn và ta giống nhau, đều bị ba ba hãm hại. Nổi thống khổ của hắn ta đồng cảm. Cho nên kỳ thực hết thảy đều có thể là tốt đẹp, miễn là hắn không tranh với ta.”

Ta cười ra tiếng, cười so với khóc còn muốn thảm hơn, “Ngươi đây là với hắn đồng cảm, đồng thời không chút nào trắc ẩn mà hại hắn? Chi Nhạc, ngươi khiến ta nghĩ mình đối nhân xử thế vô cùng thất bại.”

“Sao?” Chi Nhạc nhìn mắt của ta, “Ca rất lợi hại, mỗi một người bên cạnh ca, đều rất thích quan tâm ngươi.”

Ta khóc, “Nhưng ta thích nhất là quan tâm người kia, bị chính tay ta ép bỏ đi. Chi Nhạc, ngươi biết không? Ta đã không biết cái gì là đúng, cái gì là sai rồi. Ta trước đây vẫn tin tưởng ta đối tốt với A Quang, đối tốt với Nhã Hạo, đúng. Nhưng sau đó  ta lại phát giác ta nuông chiều A Quang, yêu Nhã Hạo, là sai. Nhưng bây giờ, ta nghĩ ta tin lầm ngươi!! Chi Nhạc, ta nghĩ ta tin lầm ngươi a!!”

Chi Nhạc hết sức thống khổ, “Ca! Ta mới là ngươi quan trọng  nhất với ngươi! Lẽ nào Nhã Hạo  quan trọng hơn ta? Dù là ở trong lòng ngươi Nhã Hạo  có phân lượng, cũng chỉ có thể là 2%, ta mới là chiếm 98% kia. Ca, ta và Nhã Hạo, người nào quan trọng?”

“Không nên hỏi ta như vậy!” Ta  cũng chịu không được, nhảy dựng lên chợt quát. “Vấn đề người nào nặng nhẹ này ngươi chưa từng có thôi hỏi ta. Ngươi cái gì đều có thể không để ý tới, chỉ biết là từ  quan trọng chia ra quan  trọng nhất! Chi Nhạc, ngươi thế nào lại hẹp hòi như vậy! Ngươi đi ra ngoài, ta không muốn nhìn thấy ngươi!”

Chi Nhạc vẫn ngồi ở trên giường, hắn ngẩng đầu, nhìn trên cao xuống chỉ vào cánh cửa ta muốn hắn đi ra, trầm mặc một hồi, lại cúi đầu. Hắn nói, “Ca. Lẽ nào nhất định phải bỏ những thứ yêu thích, mới có thể  vĩ đại? Đây chẳng qua là ngu xuẩn. Ta và Nhã Hạo  đều yêu ngươi, nhưng thứ ta có thể vì ngươi mà làm, nhất định so với hắn nhiều hơn.”

Ta cười khổ. “Ví dụ như thành toàn ta và hắn?”

“Ngoại trừ cái này.”

“Nhưng ta chỉ cần cái này.” Ta vô lực tựa lên tường, “Bất luận ngươi có nguyện ý hay không. Đi ra ngoài, ta muốn yên tĩnh một chút.”

Chi Nhạc đứng lên, hắn đi tới chỗ ta, lại bị ta vung tay ở không trung ngăn trở.

Hắn ngây ra một lúc, nói, “Ca. Ngươi kiên cường hơn so với ta tưởng tượng.”

“Không sai, ta cũng kiên cường hơn so với trong tưởng tượng của mình. Ta hiện tại mới thật sự hiểu, hóa ra từ lúc chào đời tới nay luyện được kiên cường, không phải là vì đối mặt với sự phản bội của  Nhã Hạo lẫn A Quang, là vì phải đối mặt với một khắc vừa rồi.” Ta nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt sắc bén. “Chi Nhạc, ngươi so với bất luận kẻ nào, đều có thể gây tổn thương cho ta.”

Chi Nhạc trầm mặc một hồi, “Ca, ngươi sẽ đi tìm Nhã Hạo?”

“Đúng.” Ta kiên định trả lời.

“Nhưng ta sẽ không để cho ngươi đi.” Chi Nhạc cũng kiên định như vậy.

“Ngươi cho là mình còn có thể ngăn cản ta?”

“Ca, chớ quên, ta mới là người quan trọng nhất với ngươi.”

“Đúng. Nhưng còn có Nhã Hạo.” Nói xong, ta thực sự không còn ý muốn cãi cọ, quay đầu chỗ khác phất tay với hắn một cái.

Binh! Tiếng cửa bị đóng lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play