Hai người sóng vai bước ra khỏi nhà, Tiêu Thế cảm giác mình không thể cười nổi, đành cúi đầu uể oải bước đi.
Từ góc độ của chú Trần, Tô Mạch Ngôn sáng sớm đứng ở cửa chờ Tiêu Thế nói chuyện với Tô Mạch Ngôn, nhìn qua có cảm giác… Cô dâu mới?
Trong lòng chú Trần như có trăm nghìn con kiến bò, rõ ràng không biết nên nghĩ thế nào mới đúng, đàn thở dài nhìn Tô Mạch Ngôn gật đầu: “Có rảnh thì đến thăm.”
Nhà Tiêu Thế nằm ở một trấn nhỏ, nên cũng không có khách sạn lớn, vì thế Tô Mạch Ngôn chỉ đặt phòng ở một khách sạn nhỏ cách đó không xa, đi bộ cũng mất tầm hai mươi mấy phút.
Hai người yên lặng đi một đoạn đường, Tiêu Thế quay lại nhìn, ánh sáng của nhà mình đã không còn thấy nữa.
Lúc này y mới tiến sát lại, khẽ cầm lấy tay ai kia.
Đường đêm lạnh lẽo.
“Sao anh biết nhà tôi ở chỗ nào?” – Tiêu Thế nhẹ nhàng hỏi – “Tôi nhớ là chưa từng nói mà.”
Tô Mạch Ngôn thản nhiên nhìn y, bâng quơ nói: “Na Na có nhắc đến.”
Kỳ thật khi nói những lời này, y có chút chột dạ.
Đối với Tiêu Thế, khi hai người chưa có quan hệ như bây giờ, hắn đã tìm hiểu hết những thông tin về y, thậm chí hắn còn có một album tập hợp những bức ảnh từ nhỏ đến lớn của Tiêu Thế, ngay cả ảnh hồi còn bé xíu cũng có.
Cơ hồ mỗi lần đến thăm thông gia, hắn đều thuận tay lấy được một tấm, nhưng loại chuyện này tuyệt đối hắn sẽ không cho y biết.
Hắn sợ y sẽ cảm thấy hắn quá mức biến thái mà xa lánh hắn.
Tô Mạch Ngôn hẳn là đã lo lắng quá nhiều rồi.
Lúc trước đã nói rồi, hắn vốn thuộc loại hình thỏ non xinh xắn đáng yêu mặt than (có thể loại này sao trời), mà đồng chí chủ nhân lại rất thích xoa đầu vuốt ve khích lệ sủng vật nhà mình. Cho nên nếu như biết chuyện này, chắc chắn chủ nhân sẽ vui vẻ cao hứng lao qua đè sủng vật xuống mà thôi.
Hai người đàn ông nắm tay nhau đi trên đường, trong mắt người khác thì có thể là sự ghê tởm, nhưng với đương sự thì họ lại đang rất hạnh phúc.
Tiêu Thế cảm thấy vẫn chưa đủ, vươn tay nắm chặt tay đối phương, mười ngón xen kẽ, cho dù có nắm chặt, vẫn có cảm giác chưa đủ gần.
Đáng tiếc là hai người đều im lặng, loại thời điểm này ngoại trừ im lặng thì cũng không nghĩ ra được cách nào khác.
Tiêu Thế cảm giác gần đây bản thân y rất biến thái, thường xuyên nhìn người yêu, sau đó có một loại suy nghĩ là muốn nuốt người ta vào bụng.
Hãn Kiện nghe được thâm tình này, vô cùng cảm khái mà lắc đầu: “Ai ai, bạn chí cốt à, cuối cùng thì mày cũng thật sự bước vào thời kỳ vạn năm động dục rồi….”
Quả thực là nói bậy!
Tiêu Thế khinh thường bĩu môi, thời kỳ vạn năm động dục là cái gì?
Nhiều nhất cũng chỉ đến tám mươi tuổi thôi.
Tiêu Thế nghiêng đầu nhìn khuôn mặt người yêu, càng ngày càng thấy hắn như một bình xuân dược vậy, chỉ cần nhìn thôi mà cũng khiến tâm tình y nhộn nhạo, vội khụ một tiếng, lúng túng nói: “Sao anh biết….Na Na ở bên chỗ tôi?”
Điểm này khiến y rất bất an, chẳng lẽ do Tô Na chủ động gọi điện qua?
Mà nhìn bộ dáng Tô Mạch Ngôn thì có lẽ không phải như thế.
Nếu bị hắn biết chuyện Tô Na đã biết hết rồi, nhất định hắn sẽ không giữ được bình tĩnh. Ngoài y ra, không ai biết lão thỏ này ngoài mặt thì như không có gì, nhưng trong lòng mẫn cảm thế nào, dễ dàng xù lông như thế nào.
Quả nhiên, Tô Mạch Ngôn nhìn y nói: “Cậu không quen nói dối.”
“………….”
Tiêu Thế thất bại xoa xoa thái dương, đột nhiên có cảm giác làm người thành thực thực sự không phải là chuyện quá tốt đẹp.
Im lặng một hồi, Tô Mạch Ngôn giật tay mình ra khỏi tay y, nhíu mày: “Giải thích.”
Tiêu Thế sửng sốt: “Sao cơ?”
Tô Mạch Ngôn hít một hơi, dừng lại, nhìn thẳng vào y, thản nhiên nói: “…..Na Na.”
“A.”
Lúc này Tiêu Thế mới nhớ tới, bản thân chưa thực sự giải thích rõ ràng chuyện này, thoạt nhìn giống như là…. Y với Tô Na vụng trộm yêu đương bị bắt được?
“Cái đó…Kỳ thật là…” – Đầu óc Tiêu Thế căng hết cỡ, vốn không quen nói dối, giờ phải cố gắng hết sức để nghĩ ra một lý do nào đó hợp lý, đột nhiên trước mắt y hiện ra hình ảnh của một người trẻ tuổi – “Kỳ thật, Na Na đang ở cùng một người.”
“………..”
Tô Mạch Ngôn tuy rằng không nói gì, nhưng ánh mắt đã lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Ở chung?
Tô Na?
Tuy rằng không phải là không có khả năng, nhưng không cần vì chuyện này mà phải giấu diếm.
Nhưng khi có một lý do xuất hiện, khiến mọi người tập trung về nó, có nói gì tiếp thì cũng thoải mái hơn.
Trong lòng dì ghẻ Tiêu Thế không ngừng xin lỗi Tô Na, vừa giải thích với người yêu: “Cô ấy sợ lúc này mà nói chuyện yêu đương sẽ bị anh trách, cho nên nói dối là trường học gọi điện, thực chất là phải đi gặp bạn trai….Đương nhiên là mẹ ta và chú Trần cũng không biết, cho nên chỉ có thể tránh ngươi, lén về nhà….”
Tô Mạch Ngôn hoài nghi nhìn y, con mắt đen láy kia làm cho Tiêu Thế hơi chột dạ.
“Vậy sao….” – Cuối cùng thì mặt than đại nhân cũng mở miệng – “Đó là người thế nào?”
Tiêu Thế nhẹ nhàng thở phào, cố gắng nhớ lại hình ảnh người thanh niên giúp mình chuyển nhà hôm đó – “Tính cách có vẻ trầm, diện mạo khá được, vẫn còn trẻ… Hình như là nhà văn tự do….”
Hai người vừa nói chuyện được một chút, đã đến trước cửa khách sạn.
Tiêu Thế nói: “Sáng mai đi chuyến năm giờ, đêm nay nên nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Ừ.”
“Chủ nhật phải đi công tác sao?”
“…. Không phải.”
“Vậy chủ nhật tôi về gặp anh.”
“Ừ.”
“………….”
“…………”
Nhìn nhau một hồi, Tiêu Thế cuối cùng cũng đại bại trước khuôn mặt lạnh lùng của thỏ mặt than đại nhân, cúi đầu, khẽ nói: “Tôi có thể vào không?”
Trong nháy mắt, vành tai thỏ mặt than đại nhân đỏ bừng, ậm ừ mãi, mới nhẹ nhàng gật đầu: “….Uống trà nhé.”
Uống trà cái quái gì chứ, là lấy cớ để nói chuyện yêu đương thì có.
Vào cửa, mới ngồi chưa ấm chỗ, Tiêu Thế nhịn không được vươn người đến hôn lên môi ai kia.
Vành tai thỏ mặt than run rẩy, lùi về sau, cường định nói: “Cậu cần phải về.”
Tiêu Thế nhíu mày, bật cười nói: “Ai nha, tôi không muốn về, phải làm gì bây giơ?”
Xoát.
Trong nháy mắt, thỏ mặt than biến thân thành thỏ ngượng ngùng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT