Hãn Kiện im lặng đi trước, bình tĩnh nhìn hai bên, xác nhận phòng này không có ai, mới nghiêm mặt mở cửa, một cước đạp Tiêu Thế vào, còn mình cũng vào theo.
Đóng cửa, vặn chốt.
Tiêu Thế không kịp đề phòng, bị cú đá bất ngờ làm cho ngã sấp xuống giường, xoa xoa thắt lưng, chậc lưỡi: “Mày muốn gì thế hả?”
“………….”
Hãn Kiện lúc này giống như chó săn, hai mắt bắn ra lục quang, không nói lời nào, hô hấp cũng hổn hển.
Gã yên lặng đi vài bước, nhe răng cười nói: “Mày nói tao muốn làm gì?”
Bình thường mà nói, với cái loại khí tràng cường đại mà đáng khinh này, người ta gọi là cầm thú.
Đáng tiếc là gã gặp Tiêu Thế.
Đối phương mặc kệ cái mà gã gọi là sát khí, bật dậy, lập tức cao hơn cả cầm thú hai centimet.
Khí tràng của Tiêu Thế càng cường đại hơn, sắc mặt vô tội nắm cằm Hãn Kiện nhìn hai bên, sau đó cười cười vỗ mặt gã: “Lại lên cơn gì thế? Sao lại âm dương quái khí thế này?”
Hãn chó săn rốt cuộc nổi giận, một tay đẩy đối phương xuống giường, mình thì nghêng ngang đúng kiểu thanh niên đại ca, ngồi ở giường đối diện, vắt chân chữ ngũ, trợn mắt nhìn y: “Nói đi, mày với Tô Mạch Ngôn có chuyện gì?!”
Tiêu Thế kéo cravat xuống: “Cái gì cơ….”
Hãn Kiện nhìn khuôn mặt tươi cười cứng đờ lại của Tiêu Thế: “Đừng làm bộ, ngày đó tao nghe được hết, lên giường cùng một lão nam nhân? Sao trước kia tao không biết khẩu vị của mày nhỉ?”
Tiêu Thế cau mày nhìn gã.
“Mày là đồng tính luyến ái?” – Hãn Kiện phiền chán gẩy gẩy tóc – “Vậy cũng không nên cùng với cha Tô Na chứ? Mày ly hôn có phải vì lão ta không?”
“Không phải.”
Hãn Kiện làm như không nghe thấy: “Shit, mày đã là gay, sao còn bày đặt kết hôn làm cái quái gì?”
Tiêu Thế bất đắc dĩ thở dài: “Tao không phải đồng tính luyến ái.”
Cho dù là đã quen với hành động thân mật khi ở cùng Tô Mạch Ngôn, cũng đã động tâm với hắn, nhưng Tiêu Thế vẫn thủy chung không tiếp thu vì bản thân mình là đồng tính luyến ái.
Hãn Kiện cười nhạt: “Vậy mày không thích người ta, sao còn cùng người ta lên giường?”
Tiêu Thế đến ngồi bên cạnh Hãn Kiện, khoác vai gã, bộ dáng buồn rầu: “…. Tao không phải là không thích anh ấy…..”
Hãn Kiện nổi giận, đẩy người bên cạnh ra: “Vậy là thích?”
“Chậc.” – Tiêu Thế lườm gã, cúi đầu thản nhiên nói – “Mày cũng biết, tao ly hôn.”
Hãn Kiện hơi run, không hiểu: “A?” – Vậy thì có quan hệ gì chứ.
“Ngay cả với người mà mình thấy rất yêu, nói là có thể chia tay.” – Tiêu Thế cười khổ nói – “Tao cũng không biết chỉ bằng cái thích này, có thể duy trì được bao lâu.”
Hãn Kiện rút một bao thuốc lá ra, lấy cho mình một điếu, sau đó đưa cho y.
Tiêu Thế lắc lắc đầu: “Tao cai rồi.”
Trong phòng nhất thời không có tiếng nói chuyện.
Bốn phía im lặng, chỉ có tiếng bước chân và tiếng nói chuyện của bệnh nhân, người nhà ngoài hành lang.
Hãn Kiện nhíu mày: “Vậy mày nghĩ sẽ cùng với lão ta được bao lâu? Đồng tính luyến ái không thể kết hôn, hai người xem như là yêu đương đi? Vừa mới bắt đầu đã chờ ngày chia tay sao?”
Tiêu thế nhu nhu mi tâm, giận dữ nói: “Chúng tao đều đã trưởng thành, không phải là tình yêu bồng bột của tuổi trẻ nữa…. Tao nghĩ tao với anh ấy đều rõ ràng, chỉ là thử, thử ở chung, thử yêu nhau, cố gắng phối hợp với đối phương…. Cho dù có như vậy, nói không chừng một ngày nào đó, liền xong.”
“………….”
“Hơn nữa, đối phương lại là đàn ông. Tao không biết phải đối xử với anh ấy thế nào?” – Tiêu Thế thản nhiên nói – “Tao cảm giác, trong lòng anh ấy cũng đang để ý chuyện….. tao coi anh ấy như phụ nữ mà chăm sóc.”
“……………”
“Dù sao tao cũng chỉ từng yêu phụ nữ thôi.” – Tiêu Thế cười khổ – “Cũng không biết, anh ấy có thể chịu đựng được bao lâu?”
Hãn Kiện đột nhiên cảm thấy, chuyện ly hôn với Tiêu thế, cũng không giống như là biểu hiện không sao cả mà y thể hiện ra.
Kỳ thật, là tổn thương rất lớn.
Chính là thói quen của y là nhẫn nại, thời gian trôi qua, tất cả mọi người sẽ quên đi rằng y cũng phải chịu nỗi đau lớn lao này.
Nghĩ như vậy, người mà có thể làm cho y vui vẻ trở lại là Tô Mạch Ngôn, gã cảm thấy tức giận.
Hãn Kiện véo nhẹ má mình, mặc niệm mấy lần “mặt dày, mặt dày”, lại bắt đầu cười hì hì, thừa dịp Tiêu Thế không chú ý, một tay đặt lên người y, trêu chọc: “Nói mới nhớ, mày thích kiểu nam nhân thế nào?”
Tiêu Thế đập đầu vào thành giường cốp môt cái, đau đến nhe răng, vung tay đánh gã, cười mắng: “Mày cho rằng tao là loại người gặp ai cũng có thể động dục sao? Cút!”
Hai người khi học đại học cũng từng đùa giỡn như thế, hiện tại cũng rất ít.
Đột nhiên cảm giác được ấm áp đã lâu rồi chưa gặp.
Hãn Kiện vẫn cười hì hì, không chịu buông tha, tay đè lên không cho y cựa quậy, tay kia sờ tới sờ lui trên ngực y: “Không có khả năng, tuyệt đối sẽ có cảm giác tâm động. Bằng không ngươi mười mấy năm nay thật sự là chưa nhìn kĩ mặt của đại gia đây….”
Đại khái là tính hướng có chút biến hóa, bị vuốt như vậy lại gây cảm giác khó chịu.
Tiêu Thế nhấc chân đạp người ra xa, ngồi dậy: “Biến, đừng đùa.”
Hãn Kiện ngồi sau lưng y, lẳng lặng nhìn bóng dáng y.
Nghĩ rằng, không phải đùa đâu.
Tuyệt đối là mười năm qua mày chưa từng lần nào nhìn kỹ mặt tao, nếu không sao có thể cảm thấy là tao đang đùa chứ?
Biểu tình của tao giống đùa sao?
Gã nhu nhu cái mũi hơi cay cay, miệng cười hề hề: “Là tao hỏi thật mà, nếu là tao, bị một mỹ nữ ba vòng chuẩn đè lên, khẳng định là tốc độ thần sâu mà xông lên….”
Tiêu Thế nhún nhún vai: “Vậy nếu là heo mẹ thì sao?”
“Ai?” – Hãn Kiện cũng không vừa – “Gia đây không thích nhân thú, đương nhiên là không có khả năng đó rồi….”
Nói xong, nụ cười cương lại trên mặt.
Tiêu Thế đứng dậy đi ra ngoài, tựa tiếu phi tiếu quay đầu nhìn gã: “Phải vậy không?”
“………..”
Không khí im lặng ba giây.
Cửa mở ra, ánh sáng lùa vào.
Giống như là ấn vào nút mở nào đó.
“Đậu má mày!”
Hãn Kiện gầm lên, đuổi theo: “Thằng kia, mày nói ai là heo mẹ! Có ngon thì đừng có chạy! Mẹ nó! Tao làm thịt mày!”
Trong phòng bệnh, Tô Mạch Ngôn đoan chính ngồi bên cạnh giường bệnh, nghiêm túc trò chuyện với mẹ Tiêu.
Lần trước gặp mặt của hai nhà là khi bàn luận về đám cưới, sau đó cũng không gặp nhau, nhưng ấn tượng của mẹ Tiêu với Tô Mạch Ngôn vô cùng tốt.
Nhớ rõ lần trước từ tiệc cưới trở về, mẹ Tiêu liên tục khen ngợi: “Ai, ông thông gia quả là tuyệt vời, ngoại hình được, lại rất biết lễ nghĩa, phẩm hạnh cũng tốt.”
Chú Trần tức đến mức ba ngày không thèm nhìn mặt ai đó.
Nay thấy Tô Mạch Ngôn, tinh thần mẹ Tiêu lập tức tỉnh táo, ôn hòa cười nói: “Ông thông gia trông cũng rất trẻ….”
Lần đầu tiên gặp “phụ huynh”, trên mặt Tô Mạch Ngôn vẫn rất bình tĩnh: “Cảm ơn.”
Nhưng mà ngón tay vô thức ma sát trên đùi, trong lòng cảm thấy vô cùng lo lắng.
Hắn nhìn gương mặt phù thũng của mẹ Tiêu, chần chừ nói: “…. Thân thể, có khỏe không?”
Mẹ Tiêu tựa hồ cũng bị lây bệnh, cười xấu hổ nói: “Uhm, cứ vậy mà đi thôi.”
“……….”
“…………”
Nhìn nhau một hồi lâu, Tô Mạch Ngôn đứng lên, thấp giọng nói: “Tôi đi toilet.”
A? Mẹ Tiêu ngạc nhiên, sau đó gật đầu: “Ra cửa rẽ phải.”
Mẹ Tiêu nhìn theo bóng dáng ông thông gia chật vật chạy đi, trong mắt bắn lên vài tia ảo mộng: “Ai nha, thật là. Ngay cả dáng người cũng đẹp nữa….”
Chú Trần ngồi bên cạnh xem tạp chí, “Hừ.”
Mẹ Tiêu tiếp tục mơ mộng: “Nếu mà em trẻ thêm mười mấy tuổi, nhất định sẽ phải gả cho người ta.”
Chú Trần bắt đầu vô thức xé rách tạp chí: “…. Hừ.”
Mẹ Tiêu liếc mắt nhìn ông: “Anh không cần học người ta đâu. Cho dù có không nói chuyện thì khí chất cũng kém xa nhiều lắm.”
Roẹt!
Quyển tạp chí trong tay chú Trần bị xé rách.
Bình thường trong bệnh viện, đã đủ chuyện quái đản, như là bóng ma lúc nửa đêm, trong phòng giải phẫu có tiếng phụ nữ mang thai kêu thảm thiết, trong toilet có tiếng thai nhi khóc nỉ non….
Nổi tiếng nhất ở bệnh viện N thành, chính là không được đi với huyết nhân trong toilet nam.
Trong truyền thuyết, huyết nhân là kẻ có cơ thể cao ráo, gương mặt dữ tợn, liếc mắt nhìn lần thứ nhất thì giống người bình thường, nhưng ba giây sau làn da gã sẽ bong ra, máu thịt lẫn lộn…..
Tuy rằng chưa có ai gặp qua.
Người qua đường Giáp vốn là một thanh niên đẹp trai rạng ngời chói lóa, bởi vì bị mắc sỏi ở ống dẫn nước tiểu, vừa mới phẫu thuật xong, chấm dứt quãng ngày tăm tối.
Mặt khác, anh chàng lại có chút nhát gan.
Đang lúc bước tới chỗ bồn tiểu, định lấy “chú chim non” (Xin thề với các bạn là mình để nguyên văn, không thêm bớt ) phấn nộn ra để hưởng thụ cảm giác thông suốt, đột nhiên liếc mắt về phía góc bên trong, có một bóng người cao lớn ở đó.
Người đó rất cao, ít nhất cũng phải một mét bảy tám, nam tính.
Đứng ở góc phòng, trước cái gương, nhìn vào gương mặt không biểu tình trong đó, không hề nhúc nhích. Đến khi cậu liếc về phía hắn, lập tức thân hình rắn rỏi ấy quay sang nhìn cậu chằm chằm.
Sắc mặt trắng bệch, đôi mắt đen như mực.
Mẹ ơi…… Có quỷ………….
Tiểu Giáp khóc không ra nước mắt, vội vàng lấy chim non ra, tính nhanh chóng giải quyết rồi chạy. không ngờ người kia đã đi về phía cậu.
Một bước, hai bước, ba bước.
Tiểu Giáp cúi thấp đầu, cảm giác được thân hình cao lớn của người kia ở ngay bên cạnh mình.
Cậu sợ đến mức nước cũng không ra được, rõ ràng là lại tắc.
Không nghĩ đến đỉnh đầu truyền đến một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Nhìn đẹp lắm.”
“……A?”
Tiểu Giáp dại ra ngẩng đầu lên, chỉ thấy người kia mặt không thay đổi rời đi, trước khi đi, còn liếc mắt nhìn chim nhỏ của cậu một cái.
Tô Mạch Ngôn không biết ra ngoài làm gì, đến khi về phòng, Tiêu Thế với Hãn Kiện đã quay lại.
Tiêu Thế đang định ra ngoài, nhìn thấy hắn bước vào, mới nhẹ nhàng thở ra: “Tôi còn tưởng anh lạc đường.”
Tô Mạch Ngôn cứng đờ người một lắt, hàm hồ nói: “…. Đi nhầm đường.”
Mẹ Tiêu cười cười cầm một quả táo ngon nhất trên bàn, đưa cho hắn: “A Thế vừa mới gọt, chắc là ngài cũng khát rồi.”
Tô Mạch Ngôn cầm lấy quả táo: “Cảm ơn.”
“Nói mới nhớ, gần đây Na Na thế nào?” – Mẹ Tiêu đột nhiên hỏi – “Đã lâu không gặp con bé, vui vẻ thế này, tôi cứ nghĩ là mình đã chết.”
Tô Mạch Ngôn ngẩn ra, nhìn về phía Tiêu Thế.
Tiêu Thế cười khổ nhìn hắn một cái, sau đó nói cho có lệ: “Cô ấy còn bận việc, hận không thể mọc cánh bay về, nhưng mà giáo sư không cho.”
“Haizzz…..” – Mẹ Tiêu mỉm cười, nhưng mà trong ánh mắt có chút thất vọng.
Tiêu Thế cũng thở dài, nhìn đồng hồ, đứng dậy nói: “Thời gian cũng không còn nhiều, ngày mai con với Mạch… nhạc phụ còn phải đi làm, con về trước đây.”
Mẹ Tiêu gật đầu: “Ừ, về đi. Mẹ cũng không có chuyện gì, lần sau đừng có lo lắng quá, chạy đến nhanh như vậy, trên đường nhỡ có chuyện gì thì sao.”
Tiêu Thế cũng chỉ cười trừ, thuận tay kéo luôn Hãn Kiện ra ngoài.
Đến cửa bệnh viện, Tiêu Thế hỏi Hãn Kiện có muốn y đưa về luôn không. Hãn Kiện liếc mắt nhìn Tô Mạch Ngôn một cái, cười lắc đầu, xoay người vẫy taxi rời đi.
Tiêu Thế và Tô Mạch Ngôn đi đến bãi đỗ xe, phản ứng đầu tiên của y là mở cửa xe, sau đó lại dừng lại, lùi về.
Sao lại quên chứ, đối phương là đàn ông.
Có một số việc, nếu làm thừa sẽ là một loại vũ nhục với một người đàn ông.
Anh ấy nằm dưới không có nghĩa là sẽ đối xử, bảo hộ anh ấy như một nữ nhân. Y biết đạo lý này, nhưng mà vẫn không tự chủ được mà phạm sai lầm.
Tô Mạch Ngôn tựa hồ đang suy nghĩ cái gì đó, im lặng không lên tiếng, yên lặng lên xe.
Hai người trầm mặc suốt quãng đường về nhà.
Tắm rửa giặt giũ xong xuôi, Tiêu Thế tự nhiên lau tóc đi về phòng Tô Mạch Ngôn, hiện nay đã là phòng ngủ của hai người.
Tô Mạch Ngôn đang tập trung tinh thần đọc sách, là sách quản lý, khi y tiến vào cũng không ngẩng đầu lên nhìn một chút.
Nhưng mà……
Tiêu Thế tiến đến bên ho nhẹ một tiếng: “Mạch Ngôn…….”
“Ừ?” – Vẫn không nhìn y.
Tiêu Thế ngồi cười trên giường: “Sách… Cầm ngược rồi.”
“…………”
Xoạt!
Tô Mạch Ngôn gập sách lại, vành tai theo quán tính đỏ lên, liếc mắt nhìn thấy nụ cười trên khóe môi Tiêu Thế, ánh mắt trầm xuống, quăng sách sang một bên, không nói không rằng lao lên áp người ta xuống.
Tô Mạch Ngôn cúi đầu nhìn y, tựa hồ còn đang suy nghĩ xem nên làm sao mới tốt, lại không nghĩ thanh niên đã vươn người hôn hắn, làm cho tim hắn đập liên hồi.
Môi quả thực là do Tô Mạch Ngôn cạy mở, trong nháy mắt làm cho hắn hồng từ đầu đến chân, đến mức bốc hơi luôn rồi, tay chân lại bắt đầu không thành thực, cởi quần áo thanh niên.
Khẩn trương đến mức lòng bàn tay đầy mồ hôi, tim đập thình thịch, nhưng mà chỉ có mỗi phương thức này để giữ lấy đối phương, có thế nào cũng không dừng được.
Nụ hôn ẩm ướt kéo dài từ môi đến bụng thanh niên, sau đó nhẹ nhàng kéo quần lót đối phương xuống, đỡ lấy dục vọng ngẩng cao kia, hàm trụ.
Tiêu Thế hít một hơi thật sâu, kéo người lên, đè thắt lưng hắn: “Nơi này không đau sao?”
“…………”
Mặt Tô Mạch Ngôn hồng đến mức xuất huyết, mãi sau mới rụt đầu, thấp giọng nói: “Tôi….”
“Cái gì?”
Thanh âm của lão thỏ vo ve như tiếng muỗi: “Tôi chủ động…. Là được….”
Có được đặc xá, Tiêu Thế cũng không khách khí nữa, vừa hôn vừa cởi quần áo hắn, sau đó nhìn lão thỏ mặt mũi đỏ bừng khóa ngồi trên người mình.
Đẩy nụ hôn thêm sâu, thanh niên kéo mảnh vải cuối cùng trên người lão thỏ xuống, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khí quan hưng phấn của hắn.
Ân?
Xúc cảm….. Hình như không đúng.
Tiêu Thế kinh ngạc nhìn xuống vật gì đó trong tay.
Đôi mắt của lão thỏ hồng hồng ướt nước nhìn y.
“………Cái kia……” – Tiêu Thế nuốt nước miếng, gian nan nói tiếp – “Lông… Sao lại không có….”
Tiểu thỏ đệ đệ trơn, trắng nõn, nộn nộn…….
Một cây cỏ dại cũng không có -_-|||
Tô Mạch Ngôn dịch mông về phía sau một chút, lí nhí nói: “Bệnh viện….”
“Sao?”
“Bệnh viện có người làm….” – Tô Mạch Ngôn hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói – “…. Nhìn rất đẹp.”
Khóe môi Tiêu Thế run rẩy,
Lão thỏ vẫn chưa xong việc lớn, vươn tay cầm lấy khí quan của đối phương, tìm kiếm tiểu huyệt.
Ngay khi dưa chuột chạm và hoa cúc thân mật tiếp xúc, chuẩn bị thân mật gắn bó.
“Phốc.”
Lão thỏ cứng đờ, khó hiểu nhìn y.
Tiêu Thế rốt cuộc cũng đã khôi phục tinh thần, nhìn tiểu thỏ, không nhịn cười được, không thể dừng cười được.
Y ôm lấy lão thỏ, ngã xuống giường, chôn mặt vào hõm vai đối phương, cười đến run cả người: “Ha ha ha ha ha….. Mạch Ngôn, sao anh có thể dễ thương đến thế chứ…..”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT