Dù sao cũng ở cùng dưới một mái nhà, gặp mặt là điều không thể tránh.

Sáng sớm hôm sau, trên bàn cơm, Tô Mạch Ngôn vẫn bày ra khuôn mặt lạnh lùng thường ngày. Tiêu Thế thì lén lút nhìn nhạc phụ đại nhân, sau đó vụng trộm cười.

Hóa ra Tô Mạch Ngôn cũng có lúc thế này, lén lút dưỡng da, vì thẹn thùng mà trốn sau mấy bồn hoa.

Thật sự là…. Sao có thể đáng yêu như thế được chứ?

Khóe miệng Tiêu Thế nhếch lên một chút nữa.

Đắm chìm trong buồn cười, thế nên y không phát hiện, khi nhạc phụ đại nhân đi làm, cả hai tai đã hồng hết lên, bước chân cũng nhanh như kiểu muốn trốn.

Cánh tay bị thương khiến Tiêu Thế cảm giác mình đã thành phế nhân một nửa rồi, không thể làm bữa trưa tình yêu cho nhạc phụ đại nhân, lại bị thất nghiệp, y chỉ còn cách loanh quanh đi dạo.

Buổi sáng, Tô Mạch Ngôn tùy tiện nấu chút cháo, gạo cũng chưa chín kỹ. Khi đó, y không chút do dự, ăn hết toàn bộ luôn, giờ đột nhiên lại thấy dạ dày hình như hơi đau đau.

Đi đến quầy thuốc gần đó mua thuốc tiêu hóa, thầm nghĩ cái cục diện đau dạ dày này cũng phải gần nửa tháng mới có thể khắc phục được.

Vừa ra đến cửa quầy thuốc, di động vang lên. Tiêu Thế nhìn dãy số mà sửng sốt nửa ngày, mới vội vàng ấn nút nghe.

“A Thế, anh đang ở đâu?” – Âm thanh của Tô Na vẫn mềm mại như trước, nhưng ngữ khí có chút khó hiểu, cảm giác lạnh lùng, nhưng lại có vẻ đang chịu áp lực.

“Na Na….” – Tiêu Thế hít một hơi thật sâu, hai người gặp nhau thì ít mà xa cách cũng nhiều, thế mà cũng biến thành cục diện xấu hổ như vậy – “Em đã về?”

“Vâng, không có chìa khóa.”

“Anh về bây giờ đây, em ở đó chờ anh.” – Tiêu Thế mím mím môi, nghĩ nghĩ, nói thếm – “Có muốn ăn gì không, anh mua về nấu…”

Nói được một nửa, lại nhìn tay mình bị thương, không khỏi chán nản nói: “Quên đi, em cũng ra đây đi, chúng ta ra ngoài nói chuyện.”

Hai người hẹn nhau ở một quán trà giản dị gần đó.

Tô Na đến, trên tay không có hành lý, chỉ mang theo một cái túi đáng yêu, có lẽ là do đi cao nguyên một thời gian dài, cho nên khí sắc cũng không tồi lắm.

Tiêu Thế chăm chú nhìn cô gái trước mặt – so với chính mình, cô vẫn còn trẻ, đi trên đường, có lẽ không ít người sẽ nghĩ cô mới chỉ là sinh viên năm nhất mà thôi.

“Tối hôm qua cha có gọi điện cho em, nói là anh bị thương.” – Tô Na mím môi, ánh mắt có chút hồng hồng, nhìn qua thấy bộ dáng thực ủy khuất – “Chắc là đau lắm?”

“Là Mạch Ngôn gọi cho em sao?” – Tiêu Thế làm bộ thoải mái mà giật giật cánh tay, cười nói – “Không có việc gì, chỉ là rạn xương nhẹ, nửa tháng là có thể khôi phục.”

“Vậy là tốt rồi.” – Tô Na nhẹ nhàng thở ra, chu miệng trách cứ - “Rốt cuộc là có chuyện gì? Lần này Tiện Tiện chọc vào ai vậy? Cảnh sát có bắt được người không?”

“Khi cảnh sát đến, đám nhóc kia đã chạy hết.” – Tiêu Thế cười khổ - “Nhất định là Hãn Kiện sai trước, khi cảnh sát hỏi cung, cậu ta cũng ấp úng, không trả lời rõ ràng… cậu ấy làm gì, anh nào có dám tùy tiện nói? Chỉ bảo là ngay cả mặt cũng chưa nhìn rõ.”

“Vậy à…” – Tô Na thở dài, cúi đầu do dự một chút, đột nhiên sờ sờ túi xách, thử hỏi – “Hiện tại anh có thể viết không?”

Tiêu Thế nhíu mày, trong lòng không khỏi ngạc nhiên.

Vì vấn đề trước đó, cảm tình của hai người đúng là có xa lạ đi ít nhiều, nhưng thấy Tô Na đột nhiên không báo mà về nhà, lại còn giống như người xa lạ, không có chút thân thiết nào hết.

Đại khái là ánh mắt Tô Na quá mức xa cách, nụ cười cũng chỉ là cười gượng mà thôi.

Tựa hồ như nếu chính mình tiếp cận đối phương một chút, sẽ bị đối phương bài xích theo bản năng.

Tiêu Thế muốn vươn tay cầm lấy tay đối phương, nhưng không làm được, bàn tay sau lưng nắm lại thật chặt, làm như không có gì mỉm cười: “Đương nhiên là có thể viết. Lúc anh đánh nhau cũng có chú ý, không làm tổn thương tay phải.”

“Vậy à….”

Tô Na khẽ cắn cánh môi căng mọng, Tiêu Thế thấy sắc mặt cô hồng hào, không khỏi vươn tay, nhéo má cô, cười nói: “Cao nguyên hồng a.”

“A Thế.” – Tô Na bắt lấy tay y, dùng hai tay giữ lại, lòng bàn tay mềm mại do hằng năm ở bên ngoài nhiều nên có chút thô ráp – “Phải biết chăm sóc bản thân.”

Đôi mắt Tiêu Thế tràn đầy ôn nhu.

Tuy rằng trong lòng vẫn không thể thoải mái, nhưng vợ chồng không phải là thế này sao? Một chút không ngờ như thế, mọi việc rồi sẽ lại tốt đẹp…

Mình là trượng phu, vợ trẻ có tùy hứng một chút, vẫn nên nhẫn nại.

“Gần đây em đã nghĩ thông suốt.” – Cô cúi đầu, nhỏ giọng nói – “Em chưa từng cùng giáo sư đi Tây Tạng, mà đi rất nhiều nơi, thăm thú phong cảnh, sau đó em phát hiện….”

Tiêu Thế cố gắng mỉm cười.

Vô luận phong cảnh có đẹp đến đâu, cũng không thể bằng gia đình ấm áp.

Y vươn tay vuốt ve mái tóc cô.

Tô Na ngẩng đầu, ánh mắt ngập nước kiên định nói: “Chúng ta vẫn ly hôn thì hơn.”

Cả người Tiêu Thế nháy mắt trở nên lạnh lẽo, không thể cử động được.

Tô Na lấy trong túi ra một tờ đơn ly hôn, âm thanh nhỏ nhưng rất kiên định lặp lại: “Chúng ta ly hôn đi.”

Tiêu Thế cảm giác như mình đã bị biến thành một bức tượng, không thể tin được nhìn cô.

Thật lâu sau, y mới cầm lấy tờ đơn, nhìn chằm chằm vợ mình: “Em thích người khác?”

Tô Na bị Tiêu Thế giận dữ nhìn, run run bả vai, thân thể lui về phía sau, đầu tiên là nhìn hai bên xung quanh rồi lắc đầu: “Không phải.”

Từ lúc sinh ra đến giờ, Tiêu Thế chưa bao giờ tức giận như thế.

“Hay là em không muốn sinh con?”

“….. Không phải thế, chỉ là, em cảm thấy…… Gia đình với em là một gánh nặng quá mức. Em, em thừa nhận lúc trước kết hôn là do em quá xúc động, không hiểu biết rõ ràng. Em, em cảm thấy bản thân mình hiện tại không thích hợp để kết hôn.

Xúc động?

Không nghiêm túc?

Tiêu Thế hít một hơi thật sâu, híp mắt nói: “Như vậy lúc trước khi kết hôn em không có quy tắc thích sao? Na Na, em không phải là trẻ con, có một số chuyện không phải là tùy hứng thích làm gì thì làm, em có hiểu cái gì là hôn nhân, là trách nhiệm không? Em có biết là anh quý trọng tình cảm của chúng ta thế nào không?”

Tô Na gật gật đầu, như trẻ nhỏ làm sai chuyện.

Tiêu Thế mím môi, cơ mặt cứng như đá, lạnh lùng nói: “Đúng, em còn trẻ, lúc trước vội vã kết hôn anh cũng có một phần trách nhiệm, muốn có con mà không để ý đến sự nghiệp của em cũng là do anh ích kỷ, nhưng con người có thể không ích kỷ được sao? Em không muốn có con, nói chuyện với em tổn thương mẹ anh, một mình em tự bỏ đi cốt nhục của anh, em không nói gì mà đã bỏ nhà đi…… Cho dù thế, anh vẫn muốn chúng ta làm lại từ đầu, chuyện đã qua thì cho qua, nhưng sao em không để ý một chút nào đến cảm thụ của anh thế?”

Tô Na lúng túng: “Đúng, nhưng là em bề bộn nhiều việc, cũng chưa có thời gian….”

Tiêu Thế giận tím mặt: “Obama cũng có việc! Ông ấy không phải cũng có gia đình đó sao?”

“Công việc của em không ổn định, chồng con sẽ làm cản….”

“Em cũng không phải cẩu! Kéo chân sau cái gì?!”

“………..”

Tô Na buồn bực nhìn y: “A Thế, anh kích động lại nói năng lộn xộn, nên bình tĩnh đã.”

Tiêu Thế oán khí càng sâu, oán hận nói: “Nói năng lộn xộn! Nói năng lộn xộn cái chết tiệt! Vì em anh phải đi theo cha em, chịu đựng băng giá. Mỗi ngày như chó cảnh đi theo người ta, mỗi lần phải chịu xấu hổ, không đại tiện thì là uống nước tiểu….” – Ánh mắt liếc đến Tô Na đang không hiểu gì, tưc giận chửi thầm – “Shiit! Anh nói năng lộn xộn không phải là em không biết, nếu ghét bỏ anh ở điểm đấy sao lúc trước không tìm người biết tấu nói?”

“Người biết tấu nói bộ dạng rất xấu….”

“………..”

Tấu nói: [xiàng·sheng] tướng thanh; tấu nói (một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt)

Tiêu Thế nhu nhu mi tâm, không nói gì nhìn Tô Na một hồi: “Vì anh đẹp trai nên em mới đồng ý kết hôn?”

Tô Na vội cầm lấy cốc cà phê uống một ngụm, nhỏ giọng nói: “Đó chỉ là một trong các nguyên nhân….”

“Còn nguyên nhân nào nữa?”

“Anh biết nấu ăn…..”

“……..”

“Còn có, tính tình anh rất tốt, em không ở nhà anh cũng không tức giận….”

“………..”

“Còn có……..”

“Đủ rồi!”

Tiêu Thế dùng bên tay còn lành lặn đập mạnh vào tường: “Vậy tình cảm thì sao? Đừng nói với anh là những lời em nói yêu anh ở hôn lễ là giả!”

Thanh âm quá lớn, xung quanh lập tức im lặng, ánh mắt mọi người trong quán đều đổ dồn về phía hai vợ chồng trẻ.

Chỉ có khách nhân ngồi cạnh đang cố gắng ăn nốt bát mỳ.

Tô Na biết miệng: “Yêu……. Em cảm thấy em còn chưa hiểu được nó là cái gì……. Nhưng lúc trước, em thực sự thích anh….”

Đầu Tiêu Thế ông một tiếng.

Tô Na đặt cầm ly hôn trên bàn, lấy trong túi ra một cái bút, đặt xuống trước mặt Tiêu Thế, nhỏ giọng nói: “Về sau chúng ta là bạn, có được không?”

“Đúng là tri kỷ, ngay cả bút cũng đã chuẩn bị.” – Thanh âm Tiêu Thế phát ra tựa hồ là muốn tự cười bản thân, lại có chút thương tâm than thở, một lúc lâu sau, mới thanh cổ họng hỏi – “Em nghiêm túc sao?”

Kỳ thật không cần phải hỏi.

Thật giống như lúc kết hôn, bất luận là Tô Mạch Ngôn có bất mãn thế nào, hai người vẫn quyết phải lấy, thật giống như là bị kích động tham gia một trò chơi mới mẻ vậy.

Mà đến nay, trò chơi này cô đã chơi chán, lại không còn đủ tinh thần để tiếp tục, đơn giản liền rời khỏi.

Cho tới bây giờ, tất cả mọi việc đều bắt đầu từ cô.

Tô Na không dám nhìn y, nhỏ giọng nói: “A Thế, chúng ta không hợp nhau…..”

Đầu ngón tay Tiêu Thế run run, lại không biết nói là đau lòng hay không, hờ hững: “Em đi trước đi.”

“A Thế….”

Tiêu Thế cầm đơn ly hôn, con ngươi ôn thuận nhìn thẳng vào mắt cô, thản nhiên nói: “Na Na, em về trước đi, anh cần suy nghĩ một chút…..”

Đúng, y muốn nghiêm túc suy nghĩ, rốt cuộc là nguyên nhân do đâu mà dẫn đến tình hình hiện giờ?

Tô Na cẩn thận bước đi.

Xung quanh là môt mảnh tĩnh mịch, không ai dám làm ra bất cứ tiếng động nào kích thích nam nhân vừa mới mất đi gia đình này, chỉ có khách nhân ngay sát cạnh vẫn xì xụp húp mì.

Tiêu Thế trong lòng phiền chán, đập bàn cái “Rầm!” một phát, quay sang, trừng mắt nhìn người ta: “Ồn ào muốn chết! Ăn mỳ còn lớn tiếng như vậy!”

“……….”

Vị khách bên cạnh đôi mắt hồng hồng, cái mũi hồng hồng, trong tay còn cầm một đống khăn, mờ mịt nhìn y: “Tôi… Tôi tôi tôi tôi cảm mạo…… Lau nước mũi……”

Tiêu Thế vẫn còn tức: “Ăn nước mũi cũng không ồn vậy!”

“……”

Khách nhân không biết nói gì nhìn y.

Tiêu Thế hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, xoay người phẫn hận ngồi xuống, cầm lấy đơn ly hôn, ký tên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play