Bị người khác ôm vào ngực thật sự không phải là chuyện gì thoải mái, Tô Mạch Ngôn giãy dụa muốn đứng lên, lại bị Tiêu Thế ấn xuống ôm chặt lấy.

“Giường bên kia bẩn lắm.” – Tiêu Thế chán ghét nói – “Không dành cho người ngủ.”

Y nghĩ nghĩ, lấy giấy viết sáu chữ to dán lên đầu giường người kia: “Giường chuyên dụng cho cầm thú.”

(Nguyên văn là năm chữ 禽兽专用床 cầm thú chuyên dụng giường, không có chữ của.)

Rồi lại lao đến ôm lấy người kia.

“………..”

Tô Mạch Ngôn từ chối hai lần, cuối cùng đành nằm im, cả người cứng đơ như khúc gỗ, ngây ngây ngốc ngốc để cho đối phương tùy ý ôm.

Tiêu Thế cảm giác như chính mình đang ôm một tảng băng to vậy, nhưng mà lại kiên quyết không buông tay, kiên trì nhắm mắt lại.

Cho dù ở trong bóng tối, nhắm mắt lại, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của Tô Mạch Ngôn chưa hề rời khỏi mặt mình.

Chưa bao giờ hắn lại cảm thấy mẫn cảm với hơi thở mỏng manh của đối phương như thế này, mỗi lần người kia hít thở, là một lần cả người hắn run rẩy.

Trái tim đang đập như muốn nổ tung đến nơi rồi.

Tô Mạch Ngôn cứng ngắc nằm trong lòng Tiêu Thế, ngón tay khẽ động đậy, muốn vươn đến ôm lấy đối phương, nhưng lại thôi.

Cách một lớp áo ngủ mỏng manh, có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể đối phương.

Nhạc phụ đại nhân hoảng hốt, tựa hồ như nghe thấy lão điểu của mình chiêp chiếp kêu.

Nhiều năm như vậy không mở cửa, định lực của bản thân hắn………..

Tô Mạch Ngôn kẹp chặt hai chân, khẩn trương cúi đầu, tức giận nhìn lão điểu không an phận nhà mình, ý đồ dùng tinh thần áp chế phản kháng bé nhỏ kia.

Có thể thân có thể lui, theo nguyên lý súng bắn đạn, cấu tạo bọt biển, lòng yên tĩnh tự nhiên lạnh….. (Chả hiểu bác ý muốn gì.)

“Mạch Ngôn.” – Thanh âm trong sáng của Tiêu Thế đột nhiên vang lên trên đầu hắn, cằm y cũng rất tự nhiên gác lên tóc hắn, làm cho động tác của Tô Mạch Ngôn cứng lại.

“Cái gì?”

“Cái kia…….” – Tiêu Thế vội ho một tiếng, ngửa đẩu nhìn trần nhà, xấu hổ nói – “Của ngài chạm vào tôi……”

“…………”

Chiêm chiếp chiêm chiếm ~~~~

Không gian trong phòng tràn ngập tiếng chim kêu.

Nhạc phụ đại nhân tuyệt vọng cúi đầu, phát hiện lão điểu càng lúc càng sung, hận không thể phá quần mà bay ra -_-|||

Áp chế bằng tinh thần thất bại.

Tình huống này thực xấu hổ, Tiêu Thế do dự một chút, bước xuống giường, chậm rãi nói: “Tôi đến phòng tắm, ngài…. Khụ,… giải quyết một chút?”

Tô Mạch Ngôn không lên tiếng kéo vạt áo y.

Tiêu Thế cảm giác sau lưng mình như bị điện giật, tựa hồ như có cái gì đó nảy mầm, lại mông mông lung lung không thể nắm bắt rõ ràng, chỉ lắp bắp: “Mạch…… Mạch Ngôn?”

“Không vấn đề gì.”

Tô Mạch Ngôn thản nhiên nói, lập tức xoay người, đưa lưng về phía y, cuộn mình lại.

Tiêu Thế đột nhiên cảm thấy buồn.

Định lực của nhạc phụ đại nhân thực cao, lũ lớn thế mà có thể tự nhiên biến mất?

Đàn ông khi không có phụ nữ đều là tự thân vận động, tay làm hàm nhai, mặc dù y ở đây có vẻ hơi xấu hổ, nhưng vẫn không cần phải nghẹn lại thế chứ?

Rất không tốt cho cơ thể……..

Đầu Tiêu Thế rối như canh hẹ, cũng không biết nên phản ứng thế nào, mà một bàn tay của Tô Mạch Ngôn còn nắm vạt áo mình, rơi vào đường cùng, cũng đành thán khí quay về giường nằm. Một lúc lâu sau, mới cẩn thận nói: “Ngài có thể… cái kia… thực sự…. tôi cái gì cũng không nghe thấy.”

Phản ứng của nhạc phụ đại nhân là cong mông, cả người cuộn tròn thành một đống.

Cái mông mềm mại chạm vào bên mình, Tiêu Thế giật mình, không được tự nhiên dịch sang bên một chút, cười gượng nói: “Tôi ngủ rất nhanh, thật mà…….”

Sau đó bắt đầu ồ ồ thở.

“Không cần để ý đến tôi.” – Thanh âm nhạc phụ đại nhân rầu rĩ, tiếng nói trong trẻo lạnh lùng ngày thường lúc này lại có chút ủy khuất, trầm giọng – “Ngủ đi.”

Làm sao có thể ngủ được?

Tiêu Thế nằm bên người hắn, nghe từng nhịp thở dày đặc mà đầy áp lực, thầm nghĩ, chuyện ngày hôm nhay nhất định phải đòi lại từ An Duệ, nếu không phải hắn thì sao nhạc phụ đại nhân phải chịu ủy khuất thế này?

Mặt khác, đừng nói là đả thương, chính là nếu dùng ma pháp bổng làm gì cái mông cũng không thành vấn đề a…….

Tư duy đột nhiên đình trệ.

Tiêu Thế chỉnh chỉnh gối, bật cười lắc lắc đầu.

Nghĩ cái chết tiệt gì thế?

Sắp bị mấy đồng chí gay này bức điên rồi.

Sau nửa đêm, hơi thở có vẻ chậm lại, nhẹ nhàng hơn. An Duệ cũng vẫn chưa về phòng.

Tiêu Thế cẩn thận vươn người sang nhòm nhòm, khóe môi Tô Mạch Ngôn hơi rủ xuống, hai mắt nhắm nghiền, ngay cả khi ngủ mà mi gian cũng nhăn lại.

Trong lòng là một cảm giác thật mềm mại.

Y thở dài, vươn tay vuốt vuốt nếp nhăn kia. Khi đầu ngón tay vừa chạm đến, đối phương lại run rẩy.

Vài giây sau, hơi thở của nhạc phụ đại nhân lại thêm trầm.

Tiêu Thế sững sờ tại chỗ, hắc tuyến nhìn cái tay tác quái của mình, hận không thể chặt đứt nó!

Thật tiện a…….

Nhạc phụ đại nhân thì chìm trong mộng đẹp không muốn tỉnh lại, cảm giác được thân thể đối phương gần kề, theo phản xạ liền vươn tay, đầu ngón tay linh hoạt chui vào vạt áo đối phương, vuốt ve lưng.

Lưng Tiêu Thế cứng ngắc, kinh ngạc nhìn Tô Mạch Ngôn ôm mình, nhất thời quên cả ngăn cản.

“Ân…..”

Âm thanh khàn khàn nỉ non làm da đầu Tiêu Thế run lên. Tay Tô Mạch Ngôn ôm lấy lưng đối phương, đầu dựa vào ngực Tiêu Thế cọ xát, một chân cũng không an phận chen vào giữa hai chân y.

Đùi phải bị kẹp lấy….

Tiêu Thế giật mình, phản xạ có điều kiện muốn đẩy ra, nhưng khi chạm vào đối phương, tay y lại rụt về.

Tư thế như vậy, không tỉnh thì hơn.

Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, thì hai chân đối phương đã quắp chặt lấy đùi phải của y, có thể cảm nhận được một vật cứng rắn nóng hổi…….

“………….”

Tiêu Thế khóc không ra nước mắt, xoay đầu, cảm thấy mình như kiểu là bị cường bạo vậy.

“Ngô…….” – Tô Mạch Ngôn vô thức cắn cổ áo ngủ của y, hai chân trên đùi y bắt đầu cọ xát lung tung.

Động tác nhiệt tình khiến cho nước bọt không được phân bố, hầu kết hắn phập phồng.

Từ sâu trong cổ họng tràn ra tiếng rên rỉ khàn khàn mê người.

Tiêu Thế cúi đầu, nhìn biểu tình đối phương hoàn toàn khác biệt so với ngày thường, hơi nhếch môi.

Tính khí ma sát trên đùi y, giống như muốn tạo thành vết chai trên cơ thể y vậy, tham lam dây dưa.

Nếu nuôi một chú chó, đến thời kì phát tình cũng sẽ quấn quýt lấy chủ nhân phát tiết.

Nhưng Tô Mạch Ngôn không phải là chó, hắn là người, là một người đàn ông hẳn hoi.

Chỉ cần không muốn hắn phải lo lắng, thân phận có là gì, căn bản ngay cả nghĩ cũng không nghĩ đến.

“A…….” – Da thịt ẩm ướt kề sát, Tô Mạch Ngôn khó chịu thôi không cắn áo Tiêu Thế, chuyển mục tiêu sang phần ngực bị lộ ra ngoài, giống như chú chó nhỏ vậy, liếm liếm hôn hôn, lưu lại trên da thịt mấy dấu hôn ướt át.

Khớp hàm Tiêu Thế căng thẳng, bỗng nhiên vươn tay, bịt kín miệng hắn.

Trong lòng bàn tay lại truyền đên một đợt mềm mại ẩm ướt.

Bị liếm.

Những hành động đó làm cho đầu óc y loạn lên. Nếu là nam nhân, chắc chắn không thể chống cự lại kiểu trêu chọc này, chỉ cảm thấy một cỗ hỏa nhiệt dần bốc lên……. Tiêu Thế hung hăng nắm tay đập vào tường đầu giường, phát ra một tiếng va chậm thân thể trầm đục.

Tróc da, chảy máu.

Đau đớn làm cho Tiêu Thế tỉnh táo hơn, còn Tô Mạch Ngôn vẫn còn đang đắm chìm trong giấc mộng xuân.

Bắt lấy bàn tay bị thương của Tiêu Thế, hướng xuống dưới, đến khi nó chạm vào vật cứng rắn của mình.

Tiêu Thế cau mày nhìn Tô Mạch Ngôn. Bàn tay bị chảy máu bị đặt tại khố gian của người kia.

Đối phương vẫn nhắm mắt, nhăn mặt, trán lấm tấm mồ hôi, tóc đen hỗn loạn…….

Bộ dáng mê man lại ủy khuất.

Tiêu Thế nhắm mắt, thở dài thả lỏng cánh tay, cảm giác được thứ giống của mình nằm trong lòng bàn tay, sau đó cầm.

Làm một cách máy móc.

Mê võng dâng cao như thủy triều.

Trong nháy mắt đạt cao trào, Tiêu Thế nghe được âm thanh nức nở của đối phương, toàn thân không nhịn được mà co rút.

Mặt mày nhăn hết lại.

Tiêu Thế nghe thấy nhịp thở của hắn dần dần ổn định, thở phào nhẹ nhõm xoa cái trán đầy mồ hôi của mình.

Ma xui quỷ khiến thế nào, y lại nhẹ nhàng vươn người, đặt lên trán hắn một nụ hôn.

………….

Sau đó, y nằm ngửa, nhìn lòng bàn tay hỗn độn cả máu của mình và chất lỏng trắng đục kia, thật lâu, đầu óc trống rỗng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play