“Tùy tiện sửa sang lại một chút.” – Tiêu Thế ôn nhu nói – “Các đồ của ngài tôi không động vào.”
Có người là như thế, đồ gì đó đặt ở vị trí cố định, cho dù hỗn độn cũng không thích thay đổi, lại càng không nói bị người khác chạm vào.
Tô Mạch Ngôn cũng không cảm kích chuyện y làm, cởi giầy thản nhiên bước về phòng: “Về sau có người giúp việc dọn dẹp, cậu không cần phiền toái thế.”
“…..Vâng.”
Tiêu Thế cảm thấy hơi mất mặt, xấu hổ sờ sờ mũi, cũng về phòng.
Cuộc sống của Tô Mạch Ngôn rất đơn giản, mỗi ngày ngoài ăn ngủ làm việc tăng ca thì cũng không có hoạt động giải trí nào cả.
Nhưng hôm nay hình như có gì đó không đúng.
Tiêu Thế đang tắm rửa.
Tô Mạch Ngôn dựng lỗ tai nghe ngóng tiếng nước chảy trong phòng tắm, ngón tay cầm quyển tạp chí do dự, cuối cùng vẫn hít mọt hơi thật sâu, quyết định, đặt hai cuốn tạp chí lên kệ sách ở sô pha.
Sau đó mở TV, giả bộ trấn định.
Tiêu Thế mở cửa, mặc dục bào đi ra, lấy khăn chà chà tóc.
Tóc đen ướt át lòa xòa trên trán, y tròn mắt nhìn TV rồi nhìn sang Tô Mạch Ngôn, mỉm cười nói: “Cũng không còn sớm nữa, mai còn phải đi làm, nên đi nghỉ sớm một chút.”
Tô Mạch Ngôn mím môi, hờ hững đứng lên, lướt qua y tiến vào phòng tắm, đến cửa lại đột ngột dừng lại, lạnh lùng nói: “Cậu có thể xem tạp chí.”
Tiêu thế hồ nghi nhìn người kia đi vào phòng tắm, không khỏi kì quái, trong phòng hắn không phải cũng có phòng tắm sao?
Quên đi, thỉnh thoảng thay đổi hoàn cảnh cũng tốt.
Tiêu Thế tùy tiện ngồi xuống, đánh giá kệ sách, nhưng đến khi y nhìn rõ ràng, ngón tay đột nhiên run rẩy, khóe môi cũng run rẩy.
Kệ sách có ba tầng, tầng thứ nhất là tạp chí kinh tế tài chính.
Tầng hai là tạp chí câu cá lữ hành linh tinh.
Tầng ba ……………chỉ có hai cuốn.
Một cuối có bìa là một mĩ nữ, mái tóc dài che phủ chỗ trọng yếu, một quyển là hình một nam nhân cường tráng mặc quần lót chữ T..
Trong đầu Tiêu Thế đột nhiên hình ảnh An Duệ tựa tiếu phi tiếu đưa hai quyển sách cho Tô Mạch Ngôn, trên trán nổi gân xanh, sắc mặt từ trắng chuyển sang đen, nghiến răng nghiến lợi thầm mắng “An sắc lang, dám dùng tạp chí đen để bẻ cong nhạc phụ ta?!”
Tô Mạch Ngôn vụng trộm mở hé cửa phòng tắm, cẩn thận nhìn tình huống trong phòng khách, tim đập bình bịch khẩn trương.
Chỉ thấy Tiêu Thế sắc mặt tối tăm nhìn hai cuốn tạp chí, trong lòng cảm giác lạnh lẽo.
Một hồi sau, Tiêu Thế oán giận vứt một cuốn về kệ, sau đó hồ hởi ngồi xem quyển còn lại?
Hắn vội vàng tắm rửa qua loa, sau đó vỗ vỗ hai má, bày ra bộ dáng nghiêm cẩn thường ngày, không nhanh không chậm bước ra.
Tiêu Thế không nghĩ hắn lại tắm rửa nhanh vậy, trong tay run rẩy, quyển tạp chí rơi xuống.
Tô Mạch Ngôn đi tới trước mặt y, hờ hững nhặt quyển tạp chí lên, thản nhiên nhìn.
Tiêu Thế quả là muốn đục một cái lỗ trên sàn mà chui xuống.
Kỳ thật y cũng chưa kịp làm gì, chỉ là tiện tay mở ra thôi, nói trắng ra là giải trí, nửa người dưới còn chưa kịp phản ứng, chuyện bình thường mà nam nhân vẫn làm còn chưa làm.
Nhưng mà đối mắt với nhạc phụ đại nhân ánh mắt giết người không đổi sắc kia, y còn dám nói sao ? Y dám nói thế sao ?
Đặt quyển tạp chí lại vào tay y, Tô Mạch Ngôn lại nhìn y đầy ẩn ý lần nữa, mới xoay người, về phòng.
Tiêu Thế một mình đứng ở phòng khách, buồn bực không thôi.
Kỳ thật tình huống của nhạc phụ đại nhân chưa chắc đã tốt hơn.
Đóng cửa lại, hắn lập tức tựa vào tường, đầu đập vào tủ quần áo như muốn tự tử vậy
Y không thích nam nhân….. Rầm.
Quả nhiên không thích nam nhân……..Rầm.
Một chút cũng không thích nam nhân…….Rầm.
“Nếu anh không xác định được tính hướng của mình, tôi có thể thay anh xác định.” – Thanh âm mê hoặc của An Duệ lại quanh quẩn bên tai – “Rất đơn giản, trực tiếp nhìn người ta, sau đó kiểm tra lại nửa người dưới của mình là được.”
Tô Mạch Ngôn nhếch miệng, đổ người xuống giường.
Thân thể nam nhân, chỉ cần nhìn đến là Tiêu Thế cảm thấy chán ghét.
“Người đồng tính rất khó tìm người bầu bạn.” – An Duệ cười thành khẩn – “Sống một mình lâu như vậy, chắc anh cũng cảm giác cô đơn.”
Cả người Tô Mạch Ngôn cứng ngắc, ngay cả ngón chân cũng căng lên cọ qua cọ lại trên sàn nhà.
Một mình lâu như vậy, sao có thể không cô đơn chứ?
Nhưng nếu không phải là người mình yêu, cùng một chỗ còn có ý nghĩa gì?
Chính bản thân mình đã muốn cứ thế mà già đi, đã sớm qua thời kỳ yêu đương, chỉ cần nói ra giờ cũng có thể làm cho người ta chê cười.
Đầu óc quay cuồng, Tô Mạch Ngôn mệt mỏi thở dài, gác tay lên mặt, cứ như vậy ngủ.
Một cơn ác mộng, chính mình lạc lõng đi trên sa mạc, ánh mặt trời của sa mạc thiêu đốt làm cho da thịt mình nhăn nhó vặn vẹo.
Qua bao gian nan mới tìm được một ốc đảo nho nhỏ, lại bị hình ảnh dưới nước làm cho sợ hãi, bỏ chạy như điện, từ nay về sau không bao giờ thấy được một giọt nước nào nữa.
Cuối cùng chết khát, chết trong cô đơn, sợ hãi.
Buổi sáng tỉnh dậy, tinh thần còn hốt hoảng, nhìn bánh mì nướng giòn vàng óng trên bàn, cảm giác như chính mình cũng bị nướng chín vậy, không còn tâm trạng nào để mà ăn nữa.
Đột nhiên có một bàn tay đặt lên trán hắn, ngón tay thon dài lành lạnh, còn mang một chút hương bạc hà.
Tiêu Thế luôn có thói quen rửa tay sạch sẽ rồi mới ăn cơm.
Tô Mạch Ngôn giật mình ngẩng đầu.
Thanh niên kia cau mày, bàn tay lo lắng áp lên trán hắn, lại sờ thử trán mình: “Không sốt…..”
Hắn mím môi: “Không có chuyện gì, là tối qua ngủ không được ngon.”
Tiêu Thế lau rửa nồi sạch sẽ, kéo ghế dựa, ngồi xuống trước mặt hắn: “A, lại nói mới nhớ, hôm qua ta nghe thấy có tiếng gì đó rầm rầm trong phòng…..”
Tô Mạch Ngôn vừa nhấp một ngụm sữa, bị sặc, vội vàng lấy khăn ăn che miệng rồi quay sang chỗ khác ho sù sụ.
“Ấy, ngài không sao chứ?” – Tiêu Thế cũng luống cuống, muốn tiến lên lại thôi, mãi đến khi đối phương ho xong rồi, mới nói tiếp –“Nửa đêm rồi còn muốn dọn dẹp nhà sao? Hay là chim gõ kiến?”
Nói xong nghi hoặc nhìn hắn.
Tô Mạch Ngôn nuốt miếng trứng ốp lết trong miệng xuống, bình tĩnh nói: “Là chim gõ kiến.”
“………..”
Khóe miệng Tiêu Thế run rẩy, ngửa đầu nhìn quanh gian phòng, bắt đầu cảm thấy lo lắng cho sự an toàn của bản thân.
Tiểu Trương đem toàn bộ kế hoạch hôm nay cho Tiêu Thế.
Nhà hàng luôn phân công rõ ràng, bộ phận nào cũng sẽ phải đăng kí số lượng nhân sự làm việc, sau đó giao cho người quản lý ca làm đó phân công công việc.
Tiểu Trương đưa bảng xong, cọ tới cọ lui không chịu đi, bộ dáng muốn nói rồi lại thôi: “Cái đó….”
Tiêu Thế nhìn bảng, hôm nay có một tiệc cưới, còn có một đoàn khách du lịch, đại khái cũng tương đối bận rộn.
“Ừ?” – Tiêu Thế không để ý, ánh mắt không rời tờ giấy kia.
“Ngài có nghe không đó?” – Tiểu Trương nhẹ giọng nói – “Đầu bếp chính bên cơm tây, Tư Lạc Đặc từ chức rồi.”
Tiêu Thế giật mình, trước mắt hiện lên một đầu bếp người Pháp to béo râu ria xồm xoàm nhưng lại rất vui tính, nhíu mày nói: “Vì sao?”
Nhà hàng đang trong thời kì xét duyệt để được cấp chứng nhận năm sao, cho dù là muốn từ chức, đây cũng không phải là thời điểm thích hợp.
Tiểu Trương bĩu môi: “Nguyên Thần thật là không có hậu đãi nhân viên, người ta làm việc nhiều năm như vậy, còn có cả giấy chứng nhận đầu bếp đặc biệt, nếu ở nơi khác đã sớm được lên lương, ở đây tiền lương một tháng đã thế còn không tính, ngày hôm qua chỉ vì một khách hàng bất mãn, tổng giám Lục liền bắt người ta đi gọt khoai tây….. Dù gì thì ông ấy cũng là đầu bếp nước ngoài, cũng có lòng tự trọng chứ.”
Tiêu Thế nghĩ nghĩ: “Ừ, cũng có lý.”
Tiểu Trương không còn gì để nói: “Sư phụ, thế tôi mới nói……. Nguyên Thần đối xử với ngài cũng không phải là tốt, bằng trù nghệ của ngài, có rất nhiều nơi muốn thuê ngài, không cần phải ở đây làm trâu làm ngựa cho người ta.”
“Tôi thấy rất được.” – Tiêu Thế cười cười vỗ vai cậu ta – “Hôm nay đi gọt một trăm củ khoai tây.”
“…….”
Tiểu Trương ai oán liếc nhìn y một cái, liền ngậm ngùi sang tổ chuẩn bị.
“Mà cậu cũng nên đi cắt tóc đi.” – Tiêu Thế ở đằng sau buồn cười nói – “Bộ dáng như Lưu Hải của cậu thì ai nhìn cũng thấy sợ.”
Bạn nhỏ Tiểu Trương thẹn quá hóa giận, phóng một quả táo đến đây.
Tiêu Thế bắt được, cắn một miếng, thở dài nói: “Nguyên Thần a……. Đại khái là cũng không thể ở lâu được nữa.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT