Đường đến chỗ đỗ xe lạnh ghê gớm.
Mới đầu đông, nhưng thành phố ôn đới này không hiểu sao năm nay lại lạnh như vậy.
Tô Kiền thầm lên kế hoạch, đầu tiên đưa Lý Tố đến cửa hàng mua quần áo ấm, sau đó hai người mới đi ăn lẩu.
Sau khi gặp lại cậu, anh bắt đầu phân vân chuyện có nên cho cậu ở nhờ một đêm hay không.
Nhìn bộ dạng rụt cổ vì lạnh của cậu, Tô Kiền liền ôm cậu vào lòng. Dáng người nhỏ bé, cũng không chắn tầm mắt của anh.
– Còn lạnh không? – Tô Kiền lấy áo khoác bao bọc lấy cậu.
– Lạnh… – Lý Tố rũ mắt.
– Sao lại thế? – Tô Kiền ôm chặt cậu.
– … Vẫn lạnh. – Nếu kêu lạnh, có phải cậu có thể được ôm trong lòng anh lâu hơn?
Tô Kiền hết cách, đành nói:
– Đợi lên xe có máy sưởi sẽ bớt lạnh.
–
Từ công ty ngồi xe đến khu thương mại cao cấp, Lý Tố cảm thấy nơi này thật xa lạ, là nơi chỉ người giàu có mới đến, còn những người như cậu bước vào sẽ bị đuổi ra. Tô Kiền chu đáo giúp Lý Tố chọn rất nhiều quần áo, biến một thiếu niên ăn mặc phong phanh thành cục bông ấm áp. Nếu đối tượng là Đường Y, thì chắc chắn hắn sẽ không cho anh làm vậy, hắn nói mặc nhiều như vậy trông béo, cực kỳ khó coi.
Lý Tố nhìn một Tô Kiền đang tất bật vì mình, bên cạnh là cô gái bán hàng rất lễ phép, còn cười khi nhìn thấy cậu và Tô Kiền. Ở bên cạnh Tô Kiền, không ai biết nghề nghiệp của cậu, cũng không ai thể hiện thái độ thù ghét cậu, Lý Tố mỉm cười với mình trong gương. Bây giờ cả tinh thần lẫn thể xác của cậu đều thấy ấm áp, giống cảm giác được yêu thương.
– Tô Kiền, chúng ta đang hẹn hò sao? – Nhìn dáng vẻ nửa ngại ngùng nửa lém lỉnh của cậu, Tô Kiền hơi mím môi. Đây mới là dáng vẻ một thiếu niên chứ.
– Cậu nói thế thì chính là thế. – Lúc này, thâm tâm Tô Kiền nảy sinh một loại cảm giác chưa từng xuất hiện bao giờ – rất thõa mãn, rất lâng lâng.
Lý Tố nắm chặt tay Tô Kiền, mong thời gian mãi mãi dừng lại ở khoảnh khắc này.
–
Hai người ăn lẩu xong, trời đã tối hẳn.
– A lô?… Tiểu Ngải à. Ừ, cậu ấy ở đây. Được rồi, là anh sai. Cuối tuần tới anh rảnh… Đừng nói thế. Được rồi, hẹn gặp lại. – Tô Kiền cười rồi thở dài.
– Là chị Ngải à? – Lý Tố phát hiện thấy Tô Kiền rất ít khi cười, nhưng mỗi khi cười lên đều khiến cậu nhìn không rời.
– Ừ.
Lý Tố đứng một chỗ, một lúc sau mới hạ quyết tâm nói:
– Tô Kiền… em không có tiền mua hết chỗ quần áo này.
– Không sao. – Tô Kiền không muốn giải thích tại sao anh lại mua quần áo cho cậu, dù sao thì lý do ‘muốn mua thì mua’ cũng khó mà chấp nhận được. Hơn nữa, chính anh cũng không muốn làm rõ tình cảm của mình lúc ôm Lý Tố.
– Nhưng… – Lý Tố thấy như vậy là không nên. Dù sao thì bọn họ… chẳng là gì của nhau.
– Không nhưng nhị gì cả. Coi như là vì cậu gọi tôi là ‘anh’, và vì cậu nói thích tôi. – Tô Kiền lên xe.
Kỳ thực Tô Kiền đang thầm thở phào nhẹ nhõm. Nếu Lý Tố không nói gì mà nhận quần áo, anh sẽ nghĩ rằng cậu không ngây thơ như anh tưởng. May mà cậu đã lên tiếng, đây có thể coi là thử cậu. Nhưng tại sao lại muốn thử cậu? Thử cái gì cơ chứ? Tô Kiền không muốn nghĩ tới. Hay nói cách khác, anh không dám nghĩ tới, giống như lời nói úp úp mở mở của anh.
Lý Tố không hiểu nổi… Anh nói thế nghĩa là sao?
– Ngây ngốc gì vậy? Có gì vào xe hãy nói. – Tô Kiền quay đầu xe, đỗ bên cạnh cậu.
– Em không hiểu ý anh, anh muốn cho phép em gọi anh là ‘anh’, cho phép em thích anh sao?… Hay là ý gì khác? Giữa chúng ta, rốt cuộc là quan hệ gì…