Lý Tố đang bị khách trêu ghẹo. Kẻ đó đang điên cuồng sờ soạng đùi cậu, tay kia thì với vào trong quần cậu. Cậu cố nén cơn khó chịu trong người, miễn cưỡng nở nụ cười quyến rũ. Công việc của cậu là thế.
– Ngài Hạo, đêm nay đưa em về nhà đi. – Lý Tố làm nũng, có chút cầu xin.
– Chúng ta ra WC, chơi một lần đã! – Gã bị thịt ôm thắt lưng cậu, cậu cự tuyệt không được, bị gã lôi vào phòng WC. Sau đó, mặc dù đã mây mưa xong một trận, gã khách kia vẫn không chịu buông tha cậu.
Tô Kiền luôn tuân thủ nguyên tắc tiếng khiếm nhã, không nên nghe, rửa tay xong rồi chuẩn bị rời WC. Thế nhưng đột nhiên anh nghe thấy âm thanh khiến anh không rời đi được.
Chính là tiếng thở dốc của một gã đàn ông, và tiếng thút thít của một người con trai.
Sau đó giọng đàn ông vang lên:
– Chờ anh chơi cưng xong rồi bàn tiếp!
– Van… van ông đừng, làm xong một lần ông cũng nói vậy. Ngài Hạo, ông trả tiền trước không được sao? – Tiếp đó là tiếng giãy dụa.
Tô Kiền nhận ngay ra giọng nói đó, chính là Lý Tố.
Anh lập tức mở toang cánh cửa buồng WC đang phát ra âm thanh kia.
Hai người bên trong bị cửa mở dọa sợ.
Tô Kiền thấy một gã béo phì đang moi ‘hung khí’ của mình ra, còn nằm dưới thân gã không ai khác chính là Lý Tố với lớp trang điểm dày cộm.
– Anh… anh! – Tiểu Tố sợ đến mức mặt trắng bệch.
Không ngờ… vẫn bị nhìn thấy! Cậu chịu không nổi sự dơ bẩn đến từng tấc cơ thể này của mình.
Giấc mộng này cuối cùng cũng chấm dứt.
Mơ mộng kết thúc, hiện thực tràn về. Tiểu Tố, mày sao có thể hòa nhập với thế giới của người ấy. Mày đừng mơ tưởng nữa.
Như lời A Kiều đã nói, kết cục đời trai bao của bọn họ chẳng tốt đẹp gì. Mong ước nho nhỏ chỉ là có đủ tiền mua một căn phòng nhỏ, sau đó rời bỏ nghề này, vĩnh viễn không quay trở lại. Còn tình yêu là điều quá mức xa xỉ.
Lý Tố không lên tiếng, lặng lẽ cắn chặt môi.
– Mày là anh trai nó? Hay cũng là khách? Đừng để đại gia đây mất hứng, cút sang một bên đi!
Gã gọi ‘ngài Hạo’ vừa đưa tay đẩy Tô Kiền, liền bị anh túm lấy cánh tay, lôi ra ngoài, thân thể ục ịch ngã chổng vóng xuống đất.
– Mày mới là người phải cút! – Tô Kiền nổi giận.
Nhìn gã đàn ông ôm bụng rên rỉ trên mặt đất, Tô Kiền hừ lạnh. Sau đó anh quay sang đỡ thiếu niên trắng bệch bên trong buồng WC lên, cậu vội vàng co mình vào lòng anh.
Tô Kiền cảm thấy thật đau lòng, vẫn chỉ là một đứa nhỏ, vậy mà phải làm nghề này để kiếm ăn.
– Anh, em không sao. – Lý Tố cười gượng. – Em xin lỗi, lại làm phiền anh rồi.
Lồng ngực của người ấy rất giống tưởng tượng của cậu: ấm áp, rắn chắc, rộng lớn. Cậu cho phép mình chìm sâu trong ***g ngực ấy một chút lại một chút, để cậu nhớ rõ hơi ấm và dịu dàng của người ấy dành cho cậu.
– Ừ.
Kỳ thật Tô Kiền đang bối rối. Anh chưa bao giờ mất kiềm chế như vậy, thậm chí còn động thủ đánh người. Vì sao khi nghe thấy giọng Lý Tố, anh không chần chừ chạy đi cứu người, hơn nữa khi nhìn thấy Lý Tố bị người khác làm nhục, anh sẽ nổi cơn giận, tim đập nhanh. Và còn có cảm giác đau như cắt.
– Này, giám đốc Tô, trách sao không tìm thấy cậu, hóa ra đang ôm mỹ nhân. – Mỗi lần có ý định trêu chọc anh, Kỳ Diệp sẽ gọi Tô Kiền là ‘giám đốc Tô’. Hừ, chẳng phải hắn cũng hai tay hai em hay sao?
– Giống nhau cả thôi. – Tô Kiền hơi mím môi. Cứ để hắn hiểu lầm đi. – Cậu khát không? – Lời này là hỏi người đang nép trong lòng mình.
Lý Tố lắc đầu, nhưng thầm kinh ngạc, không ngờ người ấy lại quen vị khách trăng hoa hay lui tới quán kia. Lúc này cậu đương nhiên không thể nói chuyện với A Kiều, người đang được Kỳ Diệp ôm. Thế nhưng cậu quan sát thấy sắc mặt A Kiều cũng không được tốt cho lắm.
– Ăn cơm nhé? – Tô Kiền nhìn người trong lòng mình, rồi quan sát xung quanh, Tiểu Tố vẫn là dễ thương nhất.
Lý Tố lại lắc đầu. Cậu cúi mắt xuống, cậu muốn người ấy bao mình một đêm. Thế nhưng cậu cũng không muốn đưa cậu về nhà, sợ làm mối quan hệ trong sạch của họ trở nên dơ bẩn.