Giám đốc Tô với thể trạng khỏe như vâm ấy mà lại nghỉ dưỡng bệnh.
Chuyện này thật kỳ quặc, ngay cả anh cũng không hiểu tại sao mình lại lăn ra ốm.
Thư ký thông báo cho Ngải Uyển, lúc này cô đang thực hiện nhiệm vụ săn tin.
– Thư ký Hàn, anh gọi điện cho bạn trai bé nhỏ của giám đốc, thông tin liên lạc của cậu ấy có trong danh bạ đấy, Tiểu Tố hoặc Lý Tố.
Bạn! Trai! Bé! Nhỏ! Thư ký Hàn như đang nghe sấm giữa trời quang.
Để chuyện đó sang một bên, thư ký Hàn quả thực tìm được ‘Tiểu Tố’.
– … A lô, ai đấy…? – Giọng nói trong trẻo rụt rè vang lên.
Thư ký Hàn dường như đoán được người kia là ai. Chắc chắn là cậu thiếu niên hôm đó.
Thân là thư ký, cô phải nhớ kỹ những người đã từng tiếp xúc với giám đốc và ghi nhớ cả thông tin của họ, việc này nhằm tạo thuận lợi cho công việc của cấp trên. Năm đó Tô Kiền công khai bí mật về tính hướng, những người nghe tin đều sửng sốt, trái tim nhân viên nữ trong công ty đều tan nát, thế nhưng không vì thế mà sức hấp dẫn của giám đốc Tô hạ nhiệt.
– Tôi là thư ký của giám đốc Tô, bệnh của giám đốc khá nặng, cậu có thể đến chăm sóc ngài ấy được không?
– Sao cơ ạ? Kiền bị ốm? Vâng, em đến ngay! – Lý Tố nghe xong bất chấp mọi việc, dập máy rồi vội vàng mặc áo khoác, gọi xe đến nhà Tô Kiền.
–
Cậu đến khu chung cư, đi thang máy lên nhà Tô Kiền.
Mở cửa, bên trong tối om.
Tấm rèm màu kem che khuất mọi ánh sáng lọt vào nhà.
Tiểu Tố cởi giày, vén rèm sang hai bên, ánh sáng lập tức tràn vào nhà.
Mở cửa phòng ngủ, cậu thấy Tô Kiền đang ủ mình trong tầng tầng lớp lớp chăn, sắc mặt tái nhợt, ngay cả đôi môi quyến rũ cũng khô nứt.
Nghe tiếng động, Tô Kiền liền mở mắt:
– Tiểu Tố…
– Đừng ngồi dậy, anh cứ nằm đi. – Lý Tố thấy dáng vẻ suy yếu của Tô Kiền, lòng đau xót. – Sao không gọi em đến chăm sóc anh?
– Đừng giận… anh sợ em lo. – Tô Kiền nghe lời nằm yên trên giường, mỉm cười với Tiểu Tố rưng rưng như sắp khóc.
– Còn cười nữa! Mặc kệ anh tự sinh tự diệt! – Tuy Lý Tố mạnh miệng nói thế, nhưng vẫn chạy vào bếp rót cốc nước ấm cho anh.
Tô Kiền uống hết cốc nước. Trời biết anh khát đến phát điên, từ đêm qua thấy cả người uể oải, vất vả uống thuốc hạ sốt rồi mê man luôn, đến lúc tỉnh lại thì thấy bớt sốt nhưng vẫn rất mệt mỏi, sau đó mới gọi báo cho thư ký.
Chẳng mấy khi nghe được giọng nói yếu ớt của Tô Kiền, Lý Tố thầm nghĩ liệu mình có thể làm chỗ dựa cho anh hay không.
– Kiền, hai người yêu nhau phải nương tựa lẫn nhau, không nên gánh mọi việc về mình. Anh bị bệnh, em muốn chăm sóc anh. Nhưng nếu anh cứ giấu em, em sẽ đau lòng.
Lý Tố nghĩ tuy rằng Tô Kiền hơn cậu mấy tuổi, nhưng lại giống đứa trẻ không hiểu tình yêu. Mặc dù chính cậu cũng chưa yêu bao giờ, nhưng từ những câu chuyện tình được nghe, cậu biết hai người yêu nhau sẽ muốn giúp đỡ nhau lúc khó khăn.
Tô Kiền có chút mơ hồ… Tình yêu sao, lúc anh ở bên Đường Y, cả hai đều không quan tâm quá nhiều đến đời sống cá nhân của nhau. Trước kia, lúc Tô Kiền bị ốm, thì người chăm sóc anh là Ngải Uyển, có lẽ vì thế mà Ngải Uyển ghét Đường Y.
Có lẽ lúc đó, quan hệ của bọn họ không phải người yêu, mà giống… bạn giường thì hơn.
Nhưng bây giờ, Tiểu Tố lại giống một người trưởng thành nghiêm túc giảng giải cho anh nghe thế nào là tình yêu, cậu nhóc này còn kém anh những bảy tuổi. Anh càng nhìn càng thấy cậu đáng yêu, nhất là khi cậu nói… ‘Em sẽ đau lòng’.
Tô Kiền cười rộ.
Như đã nói, Tô Kiền rất ít cười, thường là cười nhạt hoặc chỉ nhếch mép. Nhưng nụ cười này còn để lộ cả hàm răng trắng, hai bên mày giãn ra, đôi mắt đen sâu thẳm cũng lấp lánh.
Lý Tố ngây người.
Đầu óc trống rỗng, tim đập thình thịch.
Tô Kiền thấy vẻ mặt ngơ ngác của Lý Tố, thầm tự hào với sức hút của mình. Thế nhưng, vẻ ngơ ngác này… cũng thật mê người.