Bởi vì, Thái hậu nương nương hiện tại nàng gặp là một người tâm địa ngay thẳng, hoạt bát đáng yêu. Nếu không phải biết nàng là Thái hậu nương nương, nhìn qua còn tưởng rằng nàng chỉ là một tiểu cô nương thiên chân vô tà mà thôi!
Rốt cuộc, Thái hậu nương nương vì sao lại biến thành như bây giờ! ?
Bình An trong lòng nghi hoặc liền mở miệng hỏi.
""Nàng" trong lời ngươi nói là đương kim Thái hậu nương nương sao! ?" Q "Đúng vậy! Ta nói như vậy, ngươi cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được đúng không! ?"
Thấy bộ dạng Bình An một bộ nghi hoặc, Dạ Quân Lăng lập tức mở miệng nói.
"Vậy tại sao Thái hậu nương nương bây giờ như thay đổi thành một người khác! ?"
Trong lòng Bình An hiếu kỳ, liền đem nghi hoặc trong lòng hỏi ra.
Dạ Quân Lăng nghe vậy lại nhẹ khẽ lắc đầu.
"Này, kỳ thực ta cũng không biết. Ta chỉ biết là Mẫu hậu hiện tại không biết bắt đầu từ lúc nào lại trở nên không giống trước đây! Nàng bây giờ xử sự ôn cùng, tâm địa thiện lương..."
Càng nói, bóng dáng xinh đẹp diễm lệ trong đầu Dạ Quân Lăng càng trở nên rõ ràng.
Trong lòng đầu, một cỗ cảm xúc tên là tưởng niệm không ngừng lan tràn.
Thực sự hiện tại vô cùng muốn được nhìn thấy nàng.
Thật muốn biết, nàng hiện tại rốt cuộc ra sao! ?
Có bị thương không, hay là bình yên vô sự! ?
Trong lòng lo lắng bất an, làm trên mặt Dạ Quân Lăng bị lây mấy phần sầu bi không che giấu được.
"Không biết Mẫu hậu hiện giờ thế nào! ? Có mạnh khỏe không! ?"
Nghe thấy Dạ Quân Lăng lo lắng, trong lòng Bình An bắt đầu có chút bất an ...
...
Nhạc Đồng Đồng đã hết sốt, thế nhưng phía sau lưng vẫn đau lợi hại.
Không biết thuốc kia có tác dụng trợ ngủ hay không, mỗi một lần Nhạc Đồng Đồng uống thuốc xong, rất nhanh liền mệt mỏi.
Bất quá, kỳ thực ngủ cũng được cũng tốt, ít nhất ngủ rồi sẽ không cảm thấy đau đớn.
Cứ như vậy, liên tiếp ngủ vài ngày, tinh thần Nhạc Đồng Đồng mới hơi chút tiến triển. Cũng có thể ngồi ở trên giường .
Nghĩ lại, mấy ngày nay nàng bị thương sau lưng nên phải nằm một chỗ, nằm đã lâu nàng cảm thấy xương cốt đều đau nhức không thôi.
Vậy nên, mỗi ngày thời điểm Nhạc Đồng Đồng tỉnh lại, Thúy Nha liền xoa bóp tay chân cho nàng.
Trong lúc đó, Dạ Quân Minh mỗi ngày đều sẽ đến Mộng Nguyệt điện.
Hơn nữa, mỗi một lần đều chọnthời điểm Nhạc Đồng Đồng phải uống thuốc.
Trước đây mỗi lần Nhạc Đồng Đồng phải uống thuốc đều sẽ nghĩ ra đủ cớ để kéo dài thời gian, Thúy Nha không có biện pháp, chỉ thiếu không quỳ lạy với nàng.
Bây giờ, mỗi một lần Dạ Quân Minh đều chọn thời điểm nàng phải uống thuốc để đến.
Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của Dạ Quân Minh, Nhạc Đồng Đồng chỉ có thể ngoan ngoãn uống thuốc.
Vì thế, Nhạc Đồng Đồng chỉ cảm thấy khóc không ra nước mắt.
Rõ ràng lần này, nàng là bởi vì hắn mới bị thương, vì sao mỗi lần nàng uống thuốc đều như là nàng thiếu hắn.
Cảm giác như thế, nói rõ là Dạ Quân Minh là muốn ăn định nàng!
Lần này Nhạc Đồng Đồng muốn phản kháng, bất quá, không biết vì sao, mỗi một lần chống lại ánh mắt sắc bén của Dạ Quân Minh sẽ luôn cảm thấy bất lực.
Hôm nay, cũng không ngoại lệ! Giống như thường ngày, Dạ Quân Minh lại tới Mộng Nguyệt điện giám sát nàng uống thuốc.
Chỉ thấy hôm nay Dạ Quân Minh, trên người mặc chính là một kiện mãng bào màu vàng sáng thêu kim long ngũ trảo. Bên hông treo một khối ngọc thượng đẳng .
Tóc dài đen nhánh được một chiếc ngọc quan tinh xảo quấn chặt, còn lại toàn bộ rối tung phía sau, trùm xuống bên hông.
Dạ Quân Minh quả nhiên là một uy nghiêm vô hạn, tuấn mỹ vô trù! Chỉ thấy sau khi Dạ Quân Minh đi tới, cung nhân thái giám trong phòng đều nhao nhao cung kính quỳ lạy.
"Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
"Ừ, đều bình thân đi!"
Dạ Quân Minh nhàn nhạt nói, cũng không quay đầu lại hướng phía Nhạc Đồng Đồng bên kia đi đến.
"Nhi thần thỉnh an Mẫu hậu."
"Ừ, đứng lên đi!"
Nghe thấy Dạ Quân Minh nói, Nhạc Đồng Đồng chỉ khẽ nói.
Nhìn Dạ Quân Minh đi tới trước mặt, giống như thường lệ, tự động tiếp nhận chén thuốc trong tay Thúy Nha, sau đó đút cho mình.
Nghe thấy Dạ Quân Minh nói, lại thấy hắn không có biểu tình gì, Nhạc Đồng Đồng nhẹ nhàng mím môi, trong lòng có chút bất đắc dĩ.
Dù sao, uống thuốc là thời điểm nàng thống khổ nhất.
Liên tiếp uống mấy ngày thuốc, miệng của nàng cũng toàn vị đắng.
Cộng thêm phía sau lưng bị thương, Lý ngự y không ngừng căn dặn nàng, cho nên, mỗi ngày nàng chỉ được ăn một ít rau xanh cháo hoa, đồ ăn thanh đạm.
Cho nên chưa được mấy ngày, cả người Nhạc Đồng Đồng đã gầy một vòng lớn .
Nhìn lại bát thuốc trên tay Dạ Quân Minh, Nhạc Đồng Đồng mày nhíu chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo cũng trở nên nhăn nhó.
"Ai, mỗi ngày đều uống thuốc, trong miệng Ai gia đều là vị đắng, Lý ngự y kia cũng không biết là y thuật không tinh hay là như thế nào, đã thay đổi thuốc mà vẫn còn đắng như vậy!"
Nghe Nhạc Đồng Đồng mỗi ngày đều lải nhải, trong mắt Dạ Quân Minh lóe ra một mạt tiếu ý.
Môi mỏng mở ra, nhàn nhạt nói.
"Mẫu hậu, thuốc đắng giã tật, Trẫm tin, Lý ngự y đã tận lực."
"Ai..."
Nghe thấy Dạ Quân Minh nói, Nhạc Đồng Đồng chỉ nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Trong lòng biết chạy không khỏi vận mệnh uống thuốc, đau dài không bằng đau ngắn.
Thế là liền nhận lấy chén thuốctrên tay Dạ Quân Minh, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, một ngụm uống sạch.
Nhìn Nhạc Đồng Đồng một bộ chiến sĩ xung phong giết địch, trong con ngươi Dạ Quân Minh tiếu ý sâu hơn.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, hắn dần dần thích nhìn thấy bộ dạng nữ tử này uống thuốc.
Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, có chút vô lại, vô cùng đáng yêu! Trước đây, hắn chưa bao giờ phát hiện điểm này! ?
Trong lòng đang nghĩ ngợi, bên này Nhạc Đồng Đồng đã uống cạn chén thuốc kia.
Trong nháy mắt, trong miệng một vị đắng không ngừng lan tràn, làm bụng nàng cuồn cuộn, nước bọt tràn lan, chỉ muốn ói ra.
Nhưng mà, vừa lúc đó, Nhạc Đồng Đồng chỉ cảm thấy miệng bị người nhét vào một thứ ngọt ngào gì đó. Cảm giác được điều này, Nhạc Đồng Đồng lập tức dùng sức nhai.
Trong nháy mắt, mùi thuốc gay mũi trong miệng lập tức bị vị ngọt thay thế.
Ăn xong, Nhạc Đồng Đồng nâng mắt nhìn nam tử trước mắt.
"Đây là cái gì! ? Lý ngự y không phải nói, thuốc hắn kê không thích hợp ăn mứt hoa quả sao! ?"
Nhạc Đồng Đồng sợ đắng, cho nên mỗi lần uống thuốc xong đều sẽ ăn một chút kẹo mứt hoa quả các loại.
Thế nhưng lần này không giống, Lý ngự y nói cái gì vết thương của nàng quá sâu, sợ ăn bậy sẽ nhiễm trùng, cho nên mỗi lần nàng uống thuốc xong cũng không được ăn những thứ ấy nữa.
Cho nên mỗi một lần nàng uống thuốc xong đều phải chịu đựng xúc động muốn phun.
Chỉ là lần này, không biết Dạ Quân Minh cho mình ăn cái gì, Nhạc Đồng Đồng lập tức nghi hoặc hỏi.
Dạ Quân Lăng nghe vậy, lập tức mở miệng nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT