Nghĩ tới đây, Nhạc Đồng Đồng mới tiếp nhận chén thuốc Dạ Quân Minh đưa tới.
Cúi đầu nhìn thứ thuốc đen xì trong bát, Nhạc Đồng Đồng mày nhíu chặt.
Chỉ là, dưới ánh mắt nóng rực của Dạ Quân Minh, Nhạc Đồng Đồng như là một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, bóp mũi, đem chén thuốc kia uống một hơi cạn sạch.
Đợi đến khi uống hết thuốc, Nhạc Đồng Đồng chỉ cảm thấy một cỗ vị đắng lan tràn khắp trong miệng, làm nàng buồn nôn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo vo thành một nắm.
"Oa! Đắng, thật là đắng! Ngươi lừa Ai gia! Ngươi còn nói thuốc này không đắng!"
Nhạc Đồng Đồng một bên lè lưỡi, một bên không quên chỉ trích Dạ Quân Minh ngồi ở một bên.
Nếu không phải vừa rồi nhìn hắn uống thuốc mặt không đổi sắc, nàng sao có thể cho rằng thuốc này không đắng đâu! ?
Ngay lúc Nhạc Đồng Đồng tức giận, Dạ Quân Minh ngồi ở một bên cúi đầu nhìno tiểu nữ tử trước mắt này không ngừng lè lưỡi, vẻ mặt ảo não, trong mắt không khỏi xẹt qua một tia tiếu ý.
Môi mỏng hé mở, mở miệng nói.
"Mẫu hậu, Trẫm chưa từng nói này thuốc không đắng."
"Ngạch..."
Nghe thấy Dạ Quân Minh lời này, Nhạc Đồng Đồng lập tức không biết nói gì.
Bất quá nghĩ nghĩ, vừa rồi Dạ Quân Minh hình như thực sự chưa từng nói thuốc kia không đắng.
Chỉ là, vừa rồi Dạ Quân Minh lời kia nhất định là thiết kế nàng, làm nàng cho rằng thuốc này không đắng, nàng mới uống . Nếu không, thuốc đấng như thế, nàng mới không uống đâu!
Dạ Quân Minh này không ngờ bình thường lãnh khốc, kỳ thực lại là người gian trá như vậy!
Trong lòng mặc dù tức giận, chỉ là, Nhạc Đồng Đồng cũng không biết nên nói cái gì cho phải. Đành thở phì phì trừng mắt nhìn Dạ Quân Minh, vẻ mặt tức giận ảo não.
Nhìn tiểu nữ tử trước mắt này bởi vì tức giận mà hai gò má phiếm hồng, nguyên bản sắc mặt tái nhợt, lúc này cũng thêm mấy phần hồng hào, thấy vậy, lo lắng trong lòng Dạ Quân Minh mới hơi buông xuống không ít.
Vừa lúc lúc này, Lý ngự y cũng vội vội vàng vàng từ cửa đi tới .
Đầu tiên là hành lễ với Dạ Quân Minh và Nhạc Đồng Đồng rồi mới quỳ gối bên giường chẩn mạch cho Nhạc Đồng Đồng.
Trong nháy mắt, toàn bộ phòng là một mảnh yên tĩnh.
Đợi một lúc lâu sau Lý ngự y mới thu hồi tay lại. Thấy vậy, Dạ Quân Minh liền mở miệng hỏi.
"Lý ngự y, thân thể Thái hậu thế nào! ?"
Nghe thấy Dạ Quân Minh hỏi, Lý ngự y lập tức mở miệng cung kính nói.
"Hồi bẩm Hoàng thượng, Thái hậu nương nương sốt cao đã lui, chỉ cần uống thuốc là được. Về phần vết thương phía sau lưng quá sâu, cách tâm tạng rất gần, cho nên, Thái hậu nương nương sau này ngàn vạn không thể tùy tiện cử động, để tránh vết thương nhiễm trùng, lại dựa theo phương thuốc của thần, mỗi ngày đều dùng, chắc hẳn nghỉ ngơi một tháng thì sẽ khỏi."
Nghe thấy Lý ngự y nói, chân mày Dạ Quân Minh nguyên bản ngưng trọng mới nhẹ nhàng giãn ra, mở miệng nói.
"Như vậy là được."
"A! ? Có cái gì tốt ! ? Còn muốn Ai gia uống thuốc một tháng! ? Lý ngự y, lần sau ngươi sắc thuốc có thể cho thêm một chút đường hay không, thuốc này thực sự quá đắng, Ai gia uống xong, hiện tại trong bụng vẫn còn khó chịu!"
Nhạc Đồng Đồng mở miệng, vẻ mặt khổ sở nói.
Dù sao, lớn như vậy, nàng sợ nhất chính là uống thuốc.
Một chén thuốc vừa rồi kia đắng đến nỗi đến bây giờ nàng cũng muốn phun.
Nếu sau này mỗi ngày đều phải uống thuốc, còn phải uống một tháng, nàng còn không bằng chết quách đi.
Dạ Quân Minh ngồi ở bên cạnh thấy vẻ mặt Nhạc Đồng Đồng khổ sở, biết Nhạc Đồng Đồng không thích uống thuốc, liền quay đầu hỏi Lý ngự y.
"Lý ngự y, có thể làm cho thuốc bớt đắng được không! ?"
"Này..."
Nghe thấy Dạ Quân Minh nói, Lý ngự y đầu tiên là khó xử một chút, một hồi, liền mở miệng nói.
"Hồi bẩm Hoàng thượng, vậy thần sẽ kê thêm một ít loại thuốc không đắng như vậy!"
"Ừ, như thế tốt lắm."
Nghe thấy lời Lý ngự y, Nhạc Đồng Đồng lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Đôi mắt đẹp cong cong, lập tức hài lòng cười. Lại không biết mình cười, rơi vào trong mắt người nào đó có bao nhiêu mỹ lệ!
Chỉ thấy nữ tử trước mắt cười tươi như hoa, mày cong cong, hai mắt mỉm cười, mặc dù sắc mặt có chút tái nhợt, chỉ là, một chút cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của nàng. Trái lại làm nàng càng thêm điềm đạm đáng yêu...
Thấy vậy, trong lòng Dạ Quân Minh không khỏi nhẹ nhàng xao động.
Tựa như có người ném một hòn đá nhỏ vào trong mặt hồ yên tĩnh, kích thích tầng tầng rung động...
Ánh mắt nhìn phía Nhạc Đồng Đồng, càng thêm mấy phần thương tiếc chính hắn cũng chưa từng nhận thấy...
Ngược lại với Dạ Quân Minh trong lòng rung động, Nhạc Đồng Đồng ngồi ở chỗ kia đang vui mừng vì Lý ngự y đổi dược cho mình, chỉ là, đôi mắt đẹp đảo qua, lại thấy Dạ Quân Minh yên tĩnh nhìn nàng.
Ánh mắt nam tử thâm thúy, nóng rực như vậy làm Nhạc Đồng Đồng không khỏi căng thẳng, tim đập cũng đột nhiên nhanh hơn.
Dạ Quân Minh này đang yên lành thế nào lại nhìn nàng như vậy! ?
Trong lòng nghi hoặc ngượng ngùng, Nhạc Đồng Đồng dần dần bắt đầu cảm thấy toàn thân không được tự nhiên .
Anh mắt Dạ Quân Minh tựa như mang theo ngọn lửa, bị hắn nhìn như vậy, nàng chỉ cảm thấy trên người như bị hỏa thiêu cháy.
Nóng quá...
Tim đập rộn lên, đứng ngồi không yên.
Thẳng đến lúc Thúy Nha mở miệng nhắc nhở.
"Thái hậu nương nương, ngài vừa mới uống thuốc, hiện tại cũng mệt mỏi, không bằng nghỉ ngơi một chút."
Nghe thấy lời Thúy Nha, Nhạc Đồng Đồng lập tức gật gật đầu.
"Ừ, được, vừa lúc Ai gia cũng mệt mỏi ."
Nhạc Đồng Đồng vừa nói, đôi mắt đẹp nhẹ nhàng đảo qua.
Chỉ thấy Dạ Quân Minh nguyên bản nhìn chằm chằm nàng, vừa nghe Thúy Nha nói cũng lập tức thu hồi ánh mắt. Đứng lên mở miệng nói.
"Như vậy, Trẫm về trước, mẫu hậu hảo hảo tu dưỡng thân thể. Trẫm rảnh rỗi, lại đến nhìn mẫu hậu."
"Ừ, được."
Nghe Dạ Quân Minh nói, Nhạc Đồng Đồng chỉ khẽ gật đầu một cái.
Sau khi Dạ Quân Minh rời khỏi, Nhạc Đồng Đồng cũng mệt mỏi. Nằm không đến một hồi liền tiến vào mộng đẹp...
...
Cùng lúc đó, bên kia ——
"Không phải là chúng ta là lạc đường rồi chứ! ? Vì sao đi lâu như vậy còn chưa ra khỏi rừng cây này! ?"
Trên đầu mặt trời đã nhô lên cao, vạn lý không mây, ánh mặt trời gay gắt làm người ta đầu choáng mắt hoa .
Đã đi vài cái canh giờ cũng không ra khỏi rừng cây này, cũng không thấy có người tới tìm bọn họ, Bình An vô cùng lo lắng .
Trước, nàng bị thương ở chân, không thích hợp bước đi, cho nên liền nghỉ ngơi một ngày hai người mới khởi hành, tính toán ra khỏi rừng cây.
Chỉ là, hôm nay đi lâu như vậy lại vẫn không ra ngoài được.
Hơn nữa, rừng cây này đại thụ trăm năm chọc trời giăng khắp nơi, lại một bóng người cũng không có. Cũng không biết bọn họ đi bao lâu mới có thể đi ra ngoài.
Bình An vốn được nuông chiều từ bé nên vô cùng lo lắng sợ hãi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT