Khi Nhạc Đồng Đồng tỉnh dậy, chỉ cảm thấy toàn thân vô cùng đau nhức, không còn khí lực để nhấc tay lên.
Tư vị sống không bằng chết như vậy thực khó chịu. Đặc biệt chỗ cổ họng như bị hỏa thiêu.
Trong lúc khó chịu, Nhạc Đồng Đồng không khỏi vô thức mở miệng nói.
"Nước, nước..."
Nghe tới Nhạc Đồng Đồng lời này, Thúy Nha vẫn hầu hạ bên cạnh, thấy Nhạc Đồng Đồng rốt cuộc cũng tỉnh lại, lập tức vui đến phát khóc.
"Thái hậu nương nương, ngài rốt cuộc tỉnh! ? Ô ô, thật tốt quá, thật tốt quá..."
Thúy Nha một bên hoan thiên hỉ địa hô, một bên rót tới một ly trà nóng cho Nhạc Đồng Đồng .
Cẩn thận hầu hạ Nhạc Đồng Đồng uống nước, Thúy Nha không khỏi mở miệng hỏi.
"Thái hậu nương nương, ngài hiện tại cảm thấy thế nào! ?"
Nghe thấy Thúy Nha nói, Nhạc Đồng Đồng không có trả lời ngay.
Sau khi uống xong nước trà, Nhạc Đồng Đồng cảm thấy cổ họng không còn đau như trước nữa.
Chỉ là mới vừa tỉnh lại, đầu Nhạc Đồng Đồng vẫn còn có chút mơ hồ.
Đợi một lúc lâu sau mới mở miệng hỏi.
"Ai gia đã hôn mê mấy ngày! ?"
Thân thể mệt mỏi, xương cốt đau nhức, trong đầu cũng đục ngầu một mảnh, Nhạc Đồng Đồng phỏng đoán, mình khẳng định đã hôn mê mấy ngày .
Thúy Nha vừa nghe Nhạc Đồng Đồng hỏi, lập tức mở miệng nói.
"Thái hậu nương nương, người không biết, ngày hôm trước người phát sốt, hôn mê đến sáng sớm hôm nay mới hạ sốt. Lúc đó Lý ngự y còn nói, nếu nương nương không hạ sốt, chỉ sợ sẽ không tỉnh dậy nữa..."
Nói đến đây, Thúy Nha đột nhiên 'Oa' một tiếng khóc to.
Nơm nớp lo sợ mấy ngày, vẫn sợ Nhạc Đồng Đồng cứ như vậy chết đi, Thúy Nha cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Cho dù hiện tại Nhạc Đồng Đồng đã thoát khỏi nguy hiểm, chỉ là, trong lòng Thúy Nha vẫn còn sợ hãi.
Tâm trạng căng thẳng mấy ngày, sau khi thả lỏng rốt cuộc cũng bạo phát.
Nhìn Thúy Nha khóc thương tâm khổ sở, lại là chân tình, làm Nhạc Đồng Đồng thấy cảm động ấm áp.
Ở chung với Thúy Nha lâu như vậy , đối với tính cách của Thúy Nha, Nhạc Đồng Đồng tự nhiên rõ ràng.
Thấy vậy, Nhạc Đồng Đồng không khỏi mở miệng nói.
"Ngươi nha đầu này, Ai gia cũng đã tỉnh lại, ngươi còn khóc cái gì! ?"
"Ô ô, nhưng nô tỳ vẫn thấy sợ hãi, mấy ngày nay nương nương sốt cao lợi hại, nô tỳ vẫn luôn lo sợ, sợ nương nương cứ như vậy mà bỏ đi, ô ô..." Thúy Nha khóc nước mắt nước mũi tứ tung .
Nhạc Đồng Đồng thấy vậy, chỉ tùy ý để nàng phát tiết.
Thúy Nha khóc một lúc lâu mới biết mình luống cuống, lập tức nín khóc, vừa lau nước mắt vừa mở miệng nói.
"Xin lỗi, để nương nương chê cười!"
"Ha ha, sao có thể, Ai gia biết, ở trong hoàng cung này chỉ có Thúy Nha là thật tâm đối tốt với Ai gia!" Nghe thấy Thúy Nha nói, Nhạc Đồng Đồng lập tức câu môi cười nói.
Đối với Thúy Nha, Nhạc Đồng Đồng là thật tâm cảm kích .
Nhưng mà, Thúy Nha vừa nghe đến Nhạc Đồng Đồng nói, lập tức mở miệng nói.
"Nương nương, lời ấy sai rồi, Hoàng thượng cũng phi thường quan tâm nương nương ! Người cũng không biết, mấy ngày nương nương hôn mê, Hoàng thượng cơ hồ cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi chiếu cố nương nương, mỗi ngày sau khi Hoàng thượng thượng bãi triều sớm đều sẽ tới đây, ngay cả tấu chương, Hoàng thượng cũng xử lý ở trong này. Đến lúc vừa rồi nương nương hạ sốt, Lý ngự y nói nương nương không còn đáng ngại, rất nhanh sẽ tỉnh lại, Hoàng thượng mới trở về tắm rửa thay y phục..."
"Cái gì! ?"
Nghe thấy lời Thúy Nha , Nhạc Đồng Đồng mở mắt thật lớn, miệng há ra, vẻ mặt chấn động.
Sau một khắc, lại như nghĩ đến cái gì, Nhạc Đồng Đồng mở miệng hỏi.
"Ai gia nhớ lúc mình hôn mê hình như có người uy Ai gia uống nước mấy lần..."
"Đó cũng là Hoàng thượng! Mấy ngày nương nương hôn mê đều là Hoàng thượng chiếu cố nương nương!"
Thúy Nha mở miệng nói, trên mặt càng hiện đầy vẻ kích động hưng phấn.
"Nương nương cũng không biết Hoàng thượng quan tâm người nhiều như thế nào! Hoàng thượng đối xử với người khác đều là lạnh như băng, nô tỳ thật đúng là chưa từng thấy Hoàng thượng đối xử ôn nhu với một người như vậy!"
"Lại là hắn..."
Nghe thấy Thúy Nha nói, Nhạc Đồng Đồng chấn động không ngớt.
Mấy ngày nay, nàng mặc dù vẫn luôn hôn mê, chỉ là cũng có lúc thỉnh thoảng thanh tỉnh.
Chỉ nhớ lúc nàng bệnh mơ mơ màng màng, vẫn cảm giác được hình như có người ở bên cạnh nàng.
Một hồi vì nàng đổi khăn ướt trên đầu, một hồi bón nước cho nàng.
Trước nàng còn tưởng là Thúy Nha hầu hạ nàng! Không ngờ, lại là Dạ Quân Minh...
Điều này thật sự là chuyện không thể tưởng tượng nổi! ?
Nghĩ lại thời điểm mình hôn mê, Dạ Quân Minh vẫn luôn chiếu cố mình.
Hơn nữa, Thúy Nha còn nói cái gì! ?
Dạ Quân Minh ôn nhu! ?
Không phải là do nàng ấy quá mức lo lắng cho nàng, cho nên trong lúc nhất thời nhìn lầm rồi đi! ?
Nghĩ đến Dạ Quân Minh như một tòa băng sơn vạn năm cũng sẽ ôn nhu sao! ? Gặp quỷ!
Chỉ là, Dạ Quân Minh lại đích thân chiếu cố nàng. Suy nghĩ một chút, có lẽ là hắn muốn báo đáp nàng đi!
Dù sao, sở dĩ nàng bị thương sốt cao không lùi như vậy, hoàn toàn là vì Dạ Quân Minh. Mặc dù, cứu hắn là mình vô ý.
Còn nhớ lúc đó, khi nàng nhìn thấy Dạ Quân Minh bị thập diện vây công, phía trước còn có người sử dụng ám khí ám toán.
Trong lòng nàng là lo lắng cho Dạ Quân Minh, thế nhưng nàng cũng không vĩ đại đến mức không đếm xỉa đến tính mạng của mình để đi cứu hắn. Về phần chặn ám khí cho hắn, hoàn toàn là ngoài ý muốn.
Có quỷ mới biết lúc đó nàng giẫm phải cái gì, cư nhiên lại nhào tới. Lại vô cùng trùng hợp chặn ám khí cho Dạ Quân Minh.
Bây giờ suy nghĩ một chút, Nhạc Đồng Đồng cũng cảm thấy thực sự không thể tưởng tượng được.
Chỉ là hiện tại, nàng cũng nên cảm thấy may mắn vì mình không có chết. Coi như là mình mạng lớn đi!
Mặc dù hiện tại phía sau lưng còn đau, mới từ quỷ môn quan đi một vòng trở về, chỉ là, Nhạc Đồng Đồng suy nghĩ một chút, cũng không hối hận. Ít nhất, mình cũng chưa chết.
Hơn nữa, nếu lúc đó nàng không chặn lại cho Dạ Quân Minh, có lẽ mạng Dạ Quân Minh sẽ không lớn như vậy, nhất định sẽ đi đời nhà ma ...
Suy nghĩ một chút, Nhạc Đồng Đồng cũng cảm thấy lần ngoài ý muốn này, kỳ thực cũng đáng giá .
Ngay lúc Nhạc Đồng Đồng đang nghĩ xuất thần, một cung nữ bưng một chén thuốc còn bốc khói nhẹ nhàng đi vào.
Trong nháy mắt, một mùi khó nghe liền cấp tốc lan tràn toàn bộ trong phòng.
Ngửi thấy thứ mùi làm cho người buồn nôn, Nhạc Đồng Đồng hoàn toàn tỉnh giấc.
Mày lập tức nhăn lại, trong con ngươi đều là vẻ chán ghét.
Nàng lớn như vậy, ghét nhất chính là mùi vị thuốc đông y này.
Trước đây nếu nàng bị ốm, nàng tình nguyện tiêm thuốc tây cũng không chịu uống thứ thuốc đắng ngắt này.
Trong lòng đang nghĩ ngợi, Thúy Nha đã tiếp nhận chén thuốc cung nữ đưa tới, dùng thìa nhẹ nhàng khuấy mấy cái, thấy vẻ mặt chán ghét của Nhạc Đồng Đồng, khóe miệng không khỏi nhẹ nhàng nhất câu, mở miệng cười nói.
"Nương nương, người phải thuốc thôi! Người vừa mới hạ sốt, phía sau lưng còn bị thương, nhanh một chút uống bát dược này sẽ nhanh lành bệnh !"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT