Hàn Dật Phong nghẹn lời, săc mặt buồn bực nhìn Vân Khinh Tiếu, hít sâu một hơi, mới chậm rãi thở dài:
"Quả nhiên làtối độc phụ nhân tâm (1), cổ nhân khôgn lấn được, ta cũng vậy".
(1): Độc nhất là lòng dạ đàn bà.
"Ngại quá, bổn tiểu thư sửa chữa lại một chỗ, bổn tiểu thư là thiếu nữ chưa gả, nên chưa phải là phụ nhân. Hàn công tử phải nói trên đời này độc nhất không phải phụ nhân tâm, mà là lòng dạ của Vân Khinh Tiếu ta".
Hàn Dật Phong cùng Lam Táp Ảnh sửng sốt, cùng nhìn Vân Khinh Tiếu.
Chỉ thấy nàng lạnh nhạt ưu nhã nhìn bọn họ cười khẽ; khuôn mặt nhỏ nhắn diễm lệ; làn da trắng hồng khỏe mạnh; tròng mắt đen sáng ngời như nước, loé ra tia sáng linh động; khoé môi đỏ tươi khẽ giương lên một nụ cười yếu ớt nhàn nhạt mê người; chóp mũi đáng yêu xinh đẹp khiến khuôn mặt nhỏ ngắn càng thêm thanh diễm tuyệt luân; mái tóc đen nhánh buộc tuỳ ý, gió nhẹ thổi qua, vài sợi tóc rủ xuống bên tai nhẹ nhàng bay.
Nàng không phải là nữ nhân xinh đẹp nhất bọn họ từng thấy, nhưng là nữ nhân thuần khiết, trong sáng nhất.
Ánh mắt Hàn Dật Phong thoáng qua một tia khó hiểu. Hắn đã thấy nàng giết người không nương tay, thủ pháp gọn gàng.
Nữ nhân này có đôi tay dính máu tanh, nhưng vì sao khí chất của nàng còn có thể sạch sẽ thanh thuần như vậy, vì sao nàng còn có thể trong sáng nhu hoà như thế ?
Hàn Dật Phong đột nhiên cảm thấy nữ nhân trước mắt tựa như một điều bí ẩn khiến cho người ta nhìn không thấy, xem không hiểu.
Lam Táp Ảnh đột nhiên thấy tim mình đập nhanh.[thuphương - dđlqđ]Hắn không phát giác thời điểm hắn nhìn Vân Khinh Tiếu, ánh mắt của hắn cực kì nóng bỏng.
Khi hai nam nhân này cùng nhìn Vân Khinh Tiếu với hai ánh mắt khác nhau thì nữ nhân đang đứng dưới tán cây vừa rồi đột nhiên quát to.
"Hàng Chí Khiêm, ta nói cho ngươi biết, ngươi tốt nhất đừng làm phiền ta nữa. Nếu không, ta không quản ngươi có phải là Thiếu chủ Hàng gia bảo hay không, ta tuyệt đối sẽ không khách khí".
"Nàng thích Hoa Lạc Tình đúng không? Nàng xem đi, người ta ngay cả một con mắt cũng không liếc nhìn nàng. Phỉ Nhi, trên thế giới này ta là người thích nàng nhất, chỉ có ta mới có thể mang lại hạnh phúc cho nàng".
"Ta thích Hoa Lạc Tình thì sao? Mặc kệ hắn có thích ta hay không, Tần Phỉ Nhi ta cả đời này chỉ yêu một mình hắn".
Vân Khinh Tiếu, Lam Táp Ảnh và Hàn Dật Phong cùng nhìn hai người đó, dây chuyền ngọc trai trong tay nam nhân tên gọi Hàng Chí Khiêm kia đã rơi đầy đất, chắc là vừa rồi bọn họ kéo đứt.
Nam tử đứng phía sau cách bọn họ không xa, một bộ cẩm bào màu đen tung bay theo gió, ánh mắt tựa hồ nhìn phía xa. Nghe được lời nói của Tần Phỉ Nhi và Hàng Chí Khiêm xong liền chậm rãi quay mặt sang.
Mặc dù hắn đứng cách Vân Khinh Tiếu khá xa, nhưng Vân Khinh Tiếu vẫn cảm nhận được sát khí lạnh lẽo trong mắt hắn.
"Đừng để Bổn cung chủ lại nghe thấy tên tuổi của Bổn cung chủ từ miệng các ngươi, nếu không…".
Nam nhân kia chỉ nói nửa câu, nhưng đầy sự uy hiếp, khiến cho người ta không lạnh mà run.
Thấy một bên mặt của nam nhân kia,[thuphương - dđlqđ]Vân Khinh Tiếu không khỏi nheo mắt.
Nam nhân này là nam nhân nguy hiểm nhất nàng từng thấy từ sau khi đi tới thế giới này, nhưng cũng là nam nhân đẹp nhất, mê người nhất. Vẻ đẹp của hắn, xinh đẹp, tà mị, kinh tâm động phách.
"Hoa đại ca…".
Tần Phỉ Nhi quay đầu lại, nhìn thấy nam nhân phía sau liền vui mừng gọi hắn. Lại thấy đôi mắt tà tứ kia bắn ra ánh sáng bén nhọn, như ngàn vạn thanh kiếm đâm đến, lạnh thấu xương.
Trong nháy mắt, khí lạnh xung quanh hắn giống như có thể đóng băng dày ba thước.
Mặc dù bọn Vân Khinh Tiếu cách xa nhưng cũng có thể cảm nhận được nồng đậm hàn khí từ hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT