“Lôi, anh đang nghĩ gì mà vui vẻ vậy?”

Trong một nhà ăn mang không khí lãng mạn của nước Pháp, Lôi Kiệt Ngôn đang ngồi ăn cùng bạn gái mình — một trong những người mẫu hàng đầu thế giới mang quốc tịch Italia — Sofia, bề ngoài vô cùng xuất sắc của hai người hấp dẫn rất nhiều tầm mắt.

“Không có gì, chỉ là suy nghĩ xem liệu có nên nuôi một con cún con hay không mà thôi.” Lôi Kiệt Ngôn mỉm cười.

“Anh thích chó nhỏ?” Sofia hứng thú hỏi bạn trai của mình.

“Ah, coi như là vậy đi!” Lôi Kiệt Ngôn nâng ly champagne trước mặt, cười cười, “Tốt nhất là một chú cún lông màu rượu vang và mắt to xanh biếc.”

“Nếu vậy không phải rất hiếm có sao?” Sofia cũng cười theo, “Cho dù anh may mắn tìm được, chỉ sợ cũng phải trả giá không ít đâu!”

“Đúng vậy, cũng phải 150$ một đêm ấy chứ!” Lôi Kiệt Ngôn vui vẻ tiếp chuyện.

“Sao cơ?”

Sofia không hiểu chút nào, 150$ một đêm? Nghĩa là thế nào?

“Không có gì, anh nói đùa thôi.” Lôi Kiệt Ngôn chuyển đề tài, “ngày kia em sẽ đi Pháp biểu diễn phải không?”

“Vâng, chắc phải đi nửa tháng.” Sofia có chút bất mãn, “Lúc đầu chỉ là 1 tuần, về sau tổng công ty lại muốn em và người mẫu của ‘Y Lan’ cùng đi Châu Âu chụp ngoại cảnh cho nên thời gian kéo dài.”

“Y Lan?”

Chẳng phải là công ty trực thuộc của Quý Đan và Wayne sao? Trùng hợp như vậy!

“Đúng, làm sao vậy?” Thấy bạn trai đăm chiêu, Sofia cẩn thận hỏi lại.

“Nếu là Y Lan, người mẫu em gặp hẳn là có bạn của anh.” Lôi Kiệt Ngôn tùy tiện trả lời.

“Thật ư? Cô ấy hẳn là một mỹ nhân!” Khi nói lời này, trong giọng của Sofia bất tri bất giác mang theo chút ghen tuông, “Em nghe nói Y Lan chọn người mẫu rất nghiêm khắc, không chỉ yêu cầu tỉ lệ dáng người hoàn mỹ, ngay cả bề ngoài cũng vô cùng xuất sắc. Hiện tại top 10 người mẫu hàng đầu thế giới có tới 4 người của Y Lan!”

“Vậy à.” Lôi Kiệt Ngôn cười cười, cũng không nói gì thêm.

“Lôi, bạn của anh hẳn là rất nổi tiếng, nghe nói lần này đều là người mẫu đẳng cấp thế giới.” Nói đến đây, thần sắc của Sofia đầy tự hào.

“Hẳn là vậy.” Lôi Kiệt Ngôn vuốt cằm, “Quý Đan và Wayne đúng hình như được gọi là người mẫu hàng đầu thế giới.”

“A! Họ là bạn anh?!!” Sofia kinh ngạc kêu lên.

“Đúng vậy, rất lạ sao?” Lôi Kiệt Ngôn kinh ngạc nhìn bạn gái đang trợn tròn mắt.

“Hai người đó không chỉ là người mẫu hàng đầu thế giới mà còn nổi tiếng là cặp vợ chồng tình cảm nhất trong giới nghệ sĩ cơ!” Sofia hưng phấn giải thích.

“Ờ.. cũng đúng, lúc nào bọn họ cũng như hình với bóng.” Nghĩ đến đây, Lôi Kiệt Ngôn lại nở nụ cười, “Chẳng qua, Quý Đan và Wayne còn chưa bằng em trai cô ấy đâu, chỉ sợ vẫn là gặp sư phụ.”

“Sao, em trai của Quý Đan và vợ mình còn thân thiết hơn á?” Sofia lộ ra vẻ mặt đầy hâm mộ.

“Đúng vậy, tên đó nâng niu nửa kia của mình như nâng trứng, kết hôn cũng 4 năm rồi mà vẫn khiến người ngoài nhìn đỏ mắt, không dám để nửa kia của mình chịu đau dù chỉ là một chút xíu!” Lôi Kiệt Ngôn cười to, trong mắt toát ra sự an tâm.

“Những người đó thật đáng hâm mộ!” Sofia cảm khái.

“Đúng vậy.”

Lôi Kiệt Ngôn gật gật đầu, tuy rằng mừng cho bạn bè đều có được tình cảm viên mãn, nhưng anh vẫn chưa có tính toán ổn định cuộc sống.

Bởi lẽ, anh vẫn còn chưa tìm được một nửa chân chính cho mình.

*****

Có câu “Oan gia ngõ hẹp”, dĩ nhiên không phải là để cho có!

Ryan trừng mắt nhìn ba, bốn tên côn đồ trước mặt trong lòng suy nghĩ. Hiện giờ làm thế nào để thoát được đây? Dùng sức để chống cự là không có khả năng, đối phương không chỉ có bốn người, hơn nữa ai cũng cao to hơn cậu, phần thắng cực kì nhỏ. Chỉ có thể dùng trí.

“Honey, nếu cưng còn nhìn chằm chằm anh như vậy, anh sẽ không chịu nổi đâu!” Tên cồn đồ tóc mào gà vừa nói vừa tiến gần Ryan.

“Ê, bình tĩnh một chút!” Tóc húi cua vỗ vai Mào gà, “Đừng quên thằng nhỏ này là của đại ca!”

“Biết rồi!” Mào gà liếm miệng đầy tiếc nuối, “Chờ đại ca dùng xong tao xài lại cũng không sao!”

“Cơ mà, nói thật, thằng nhỏ này thật sự là con trai sao? So với mấy con đàn bà còn xinh đẹp hơn.” Một tên côn đồ đứng cạnh Mào gà cũng đang ra sức nuốt nước miếng.

“Hừ, nếu không phải là một thằng nhóc xinh đẹp thì sao đại ca thích chứ.” Tên thứ tư thô lỗ đá tên vừa nói, “Chẳng qua không nghĩ lại xinh đẹp đến mức này thôi, xem ra băng của thằng Dick cũng không phải toàn là rác rưởi, mấy hôm nữa đi trinh sát xem sao!”

“Khó có cơ hội gặp được mỹ nhân đi lạc nha, hành động mau một chút, bằng không người của thằng Dick đến phá hỏng chuyện.” Tóc Húi cua đứng cảnh giới nhắc nhở cả bọn.

Ryan đề phòng nhìn đám côn đồ đang vây lại gần mình.

Hừm, có vẻ đằng sau chạy được, chọn hướng đó đi!

Kế hoạch vừa nghĩ ra Ryan liền chạy ra đằng sau.

“Bắt lấy nó, đừng để nó chạy!” Mào gà rống lên, trước mặt Ryan không biết từ lúc nào xuất hiện thêm ba gã của băng Jay.

Nguy rồi, bây giờ thật sự là hoàn toàn bị vây quanh, Ryan một bên thầm kêu khổ một bên cố gắng lợi dụng sơ hở, nhưng đối phương nhiều người, rất nhanh đã bị Tóc húi của bắt được.

“Không ngờ cưng còn chạy được nha!” Mào gà thở hổn hển chạy đến, nâng cằm Ryan lên nhìn thẳng vào mình. Ryan chán ghét quay đầu.

“Ha, còn quật cường, ngon!” Tóc húi cua sờ mông Ryan hại cậu thiếu chút nữa nôn ra vì ghê tởm.

“Mang đi!” Theo mệnh lệnh của Tóc húi của, Ryan bị hai người trói chặt tay chân khiêng lên vai. Mục đích đạt được đám người liền rời đi, cũng không để ý đến Dick mang theo sáu, bảy người chặn đường.

“Bỏ Ryan xuống! Ai cho bọn mày cướp người ở địa bàn của bọn tao!” Dick giận giữ quát lên.

“Đừng lắm chuyện, thằng nhóc này được đại ca bọn tao nhìn trúng!” Mào gà kiêu căng nhìn về phía Dick, “Muốn đòi người thì thử xem!”

“F*ck!”

Lam Pháp là người đầu tiên vọt lên, ngay sau đó cả hai băng cùng hỗn chiến. Lam Pháp nhanh chóng giải quyết đối thủ, cởi bỏ dây thừng cho Ryan, lo lắng hỏi thăm: “Ryan, cậu không sao chứ!”

“Không sao, không có việc gì, sao mọi người lại đến đây?” Ryan xoa xoa cổ tay đã tê rần, vừa mừng vừa sợ hỏi.

“Alice trên đường về thấy cậu bị đám người của băng Jay vây quanh rồi chạy về báo nên chúng tớ mới đến đúng lúc.” Lam Pháp cẩn thận đỡ Ryan đứng dậy, bản thân ngoài ý muốn lại bị Mào gà đánh lén vào lưng.

“Lam Pháp!” Ryan sợ hãi kêu lên, vội vàng đỡ lấy người Lam Pháp.

“Honey, theo anh về thôi!” Mào gà túm lấy áo Ryan, muốn đánh xỉu cậu, không ngờ Ryan thừa dịp đấm vào bụng khiến chính hắn suýt nữa thì ngất xỉu.

“Đẹp lắm!” Lam Pháp miễn cưỡng nén đau nở nụ cười với Ryan, ngay sau đó cũng mất đi ý thức.

Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng còi cảnh sát, Tóc húi cua vội vàng hạ lệnh giải tán, người của Dick cũng nhanh chóng dìu nhau biến mất trong ngõ nhỏ.

Nhưng là có một người bị tụt lại, chính là Ryan, bởi vì nâng Lam Pháp cao hơn mình chừng một cái đầu khiến tốc độ chậm lại, cho dù cậu cố gắng cuối cùng vẫn là bị cảnh sát tóm được.

“Bé con, có thể nói cho các chú biết là đã xảy ra chuyện gì chứ?” Có thể là vì bộ dạng Ryan đặc biệt khiến người khác yêu thích, ngay cả cảnh sát New York bình thường luôn mang bộ mặt ‘hung thần ác sát’ giờ cũng nhẹ nhàng hỏi Ryan.

Ryan hiển nhiên là biết vì sao nhân viên cảnh sát lại có thái độ hòa nhã với mình, vì thế cậu liền nở nụ cười ‘thiên sứ’ xinh đẹp.

“Là thế này, cháu và anh trai định tìm chỗ đi trượt patin, nhưng nửa đường lại gặp một đám côn đồ cướp tiền của bọn cháu, sau đó còn lấy luôn cả giày trượt cho nên bọn cháu chống cự.”

“Ra vậy! Khu này côn đồ không ít, loại chuyện này cũng thường xuyên xảy ra!” Vị cảnh sát không thể cưỡng nổi tác động từ nụ cười ‘thiên sứ’ của Ryan, nghe xong liền tỏ vẻ đồng ý.

“Đúng vậy! Bọn họ thật đáng sợ, anh cháu vì bảo hộ cháu nên bị đánh bất tỉnh. Chú cảnh sát, cho cháu hỏi anh cháu giờ tỉnh sao?” Ryan biết, giờ là lúc để bài học giao tiếp mình được học phát huy tác dụng.

“Để chú hỏi xem sao, cháu chờ một chút được không?” Cử chỉ tốt đẹp lễ phép của Ryan một lần nữa lại giành được tín nhiệm của vị cảnh sát trước mắt, ông vẫy tay đồng nghiệp của mình, ý bảo đồng nghiệp đi xem xét Lam Pháp.

“Giờ cháu cho chút biết, đám côn đồ đòi tiền cháu đại khái hình dáng ra sao được chứ?” Lúc này cảnh sát hỏi lời khai của Ryan đã hoàn toàn tin tưởng cậu, mà Ryan cũng vô cùng hợp tác miêu tả đám người Mào gà.

“Hóa ra là băng Jay!” Cảnh sát tức giận đánh dấu vào tờ ghi lời khai, “Đây là lần thứ 8 trong tháng rồi, lần tới nhất định phải bắt được đám nhóc con này!”

“A! Bọn họ có tiền án rồi sao!” Ryan tỏ vẻ ngạc nhiên.

“Đúng vậy! Đám nhóc con này luôn gây rối mất trật tự! Hôm nay lại đến làm phiền các cháu, thật sự là không thể chấp nhận được!” Cảnh sát bực bội nói.

“Đúng vậy!” Ryan gật đầu cười, động tác đáng yêu lại chiếm thêm điểm cộng từ cảnh sát.

“Nếu tất cả trẻ con đều giống như cháu có phải xã hội cũng sẽ không có vấn đề như bây giờ không cơ chứ.” Ông khen ngợi Ryan từ tận đáy lòng.

“Mike, đứa nhỏ kia đã tỉnh lại rồi!” Vị cảnh sát vừa rồi đi kiểm tra Lam Pháp giờ quay lại.

“Nếu có thể đi lại được thì mang đứa nhỏ lại đây đi!” Cảnh sát Mike gật gật đầu.

“Ok!”

“Cám ơn chú!” Ryan lễ phép cảm ơn vị cảnh sát, ông cũng cười cười đáp lại.

“Cháu có vẻ còn chưa thành niên đúng không! Nếu vậy cần phải có người nhà đến nộp tiền bảo lãnh mới rời khỏi đây được.”

Hỏng rồi! Điều này thực sự không ổn, nếu để vị cảnh sát này biết cậu không có người giám hộ thì sẽ thất bại ngay trong gang tấc! Làm sao bây giờ?

“Aish, chẳng lẽ cha mẹ, người thân của cháu không ở nhà sao?” Mike thấy sắc mặt Ryan thay đổi liền ân cần hỏi thăm.

“A! Không phải…”

Cái khó ló cái khôn, Ryan bỗng nhiên nghĩ tới một vị ‘người nhà’, tìm người đó đi!

“…Thực ra ba mẹ cháu đều ở Anh, cháu và anh trai nhân dịp nghỉ hè nên đến New York chơi, nhưng vì mới đến vài ngày nên số điện thoại của chú cháu không nhớ kĩ.”

“Ra là vậy! Nếu vậy không bằng để chú đưa cháu đi, cháu hẳn là nhớ đường chứ.”

“Vâng!” Ryan gật đầu, âm thầm may mắn mình còn nhớ nhà của ‘ông già’, bằng không còn phiền nữa!

45 phút sau, vị cảnh sát tốt bụng mang vẻ mặt vui vẻ cùng với Ryan và Lam Pháp đầy khẩn trương đi tới trước cửa nhà trọ xa hoa của Lôi Kiệt Ngôn.

“Chú!”

Lôi Kiệt Ngôn vừa mở cửa, một bóng người màu đỏ rượu vang liền vọt tới trong lòng anh.

A? Chẳng phải là cún con đây sao?

“Chào ngài, hai cháu của ngài đi trượt patin bị một đám côn đồ cướp tài sản cho nên chúng tôi đưa bọn nhỏ đến cục cảnh sát, hỏi lời khai xong liền đem hai đứa đến đây, ngài kí tên vào đây giùm tôi được chứ?” Mike giới thiệu vắn tắt chuyện xảy ra cho Lôi Kiệt Ngôn xong liền đưa giấy tờ cho anh kí.

Lôi Kiệt Ngôn lập tức liền hiểu được, anh kí tên sau đó mỉm cười trả lại cho cảnh sát, “Thật xin lỗi, cháu tôi làm phiền đến anh!”

“Không sao!” Cảnh sát mỉm cười gật gật đầu, “Cháu gái của ngài còn nhỏ nhưng rất lễ phép, bộ dạng lại xinh đẹp đáng yêu, tôi cũng rất vui khi được gặp cháu!”

“A! Cám ơn!” Lôi Kiệt Ngôn một bên đẩy Ryan và Lam Pháp vào phòng, một bên khéo léo ứng phó với cảnh sát.

“Như vậy tôi xin phép, phiền ngài nhắc hai cháu lần sau ra ngoài cần phải cẩn thận một chút.” Dặn dò xong, vị cảnh sát rốt cục lái xe rời đi.

“Oa ~~ Cám ơn chú!” Vừa mới vào phòng khách, Ryan đã chạy tới trước mặt anh nói lời cám ơn.

“Như vậy, nhóc muốn cám ơn tôi thế nào?” Lôi Kiệt Ngôn nhà nhã ngồi xuống sofa, uống một ngụm cà phê sau đó nở nụ cười xấu xa của mình.

“Cùng lắm thì tôi lại làm gối ôm cho chú ôm ngủ một buổi tối là được chứ gì!” Ryan đảo đôi mắt xanh biếc to tròn của mình.

“Chỉ vậy?” Lôi Kiệt Ngôn giả bộ mất hứng nhìn Ryan, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ lên bàn gỗ trước mặt, “Làm vậy thì tôi chịu thiệt nhiều lắm đó!”

“Vậy chú còn muốn gì nữa?” Ryan tinh nghịch chớp mắt, học theo điệu bộ của Lôi Kiệt Ngôn mà hỏi lại.

Lôi Kiệt Ngôn cười lớn, “Mới một tuần không thấy, cún con đã có răng nhọn rồi!”

“Chú nói ai là cún con?” Ryan nhảy lên sofa nhìn chằm chằm Lôi Kiệt Ngôn, tựa hồ muốn uy hiếp anh.

“Nhóc chứ còn ai vào đây nữa.”

Lôi Kiệt Ngôn cười cười vươn tay ôm lấy ‘cún con’ đang ngồi chồm hỗm trước mặt mình, ban đầu Ryan còn giãy dụa vài cái, nhưng phát hiện vị trí mới thoải mái hơn liền không hề chống cự vô ích nữa.

Lôi Kiệt Ngôn vừa lòng xoa mái tóc màu rượu vang của Ryan, “Không bằng cứ như vậy, nhóc ở lại đây làm thú cưng của tôi một tuần, coi như báo đáp ơn cứu mạng của tôi!”

“Hừ, nghĩ hay lắm đấy!” Ryan ngẩng đầu đầy kiêu ngạo.

“Không muốn sao? Tôi đành phải tính nhóc mắc nợ tôi vậy!” Lôi Kiệt Ngôn cố ý mở bẫy dụ con mồi.

“Ai muốn mắc nợ chú chứ!” Ryan quả nhiên bị lừa.

“Vậy chính là đồng ý!” Lôi Kiệt Ngôn vui vẻ nhìn cậu.

“Hừm…”

Ryan khụt khịt mũi, con ngươi hết chuyển sang trái lại sang phải.

“Ờm… xem như hai chúng ta có duyên với nhau, tôi đồng ý.”

“Vậy thì thật tốt.” Mục đích đã đạt được, Lôi Kiệt Ngôn vui vẻ hôn lên chóp mũi của Ryan, giống như đang hôn một con cún con.

“Umm, Ryan… Cậu thực sự phải ở lại đây một tuần sau?” Lam Pháp một mực không lên tiếng ngồi nhìn hai người tình tứ lúc này rốt cục mở miệng.

“Ah!” Giọng nói đột ngột khiến Ryan sớm quên trong phòng còn có người thứ ba giờ giật mình, lúc này cậu mới nhớ lúc đến nhà ‘ông già’ mình còn mang theo Lam Pháp.

“Ừ.” Ryan nói có chút xin lỗi, cậu rời khỏi lòng Lôi Kiệt Ngôn, ngồi đến trước mặt Lam Pháp, sau đó cẩn thận nhìn khuôn mặt có chút tái nhợt của Lam Pháp, lo lắng hỏi, “Bây giờ còn cảm thấy không thoải mái sao?”

“Không sao, ít nhất còn có thể về trụ sở.” Lam Pháp cười cười, “Nếu cậu đã quyết định ở đây, sau khi về tớ sẽ nói với đại ca.”

“Chuyện ấy tớ không lo, tớ lo thân thể cậu thôi. Tại vì tớ nên cậu mới bị thương!” Nhận thấy được thân thể Lam Pháp khác thường, Ryan bắt đầu lo lắng, cậu quay đầu lại nhìn Lôi Kiệt Ngôn, trong mắt toát ra sự khẩn cầu.

“Đừng ngốc! Tớ nói không lo thì không cần phải lo lắng gì cả!” Lam Pháp vừa nói xong liền miễn cưỡng chống đỡ thân thể đứng lên, nhìn về phía Lôi Kiệt Ngôn cảm kích cười cười, “Cảm ơn đã giúp tôi.”

“Cậu chờ một chút,” Nhanh chóng nhìn ra vấn đề của Lam Pháp, Lôi Kiệt Ngôn liền ngăn lại Lam Pháp đang mễn cưỡng bản thân, “Tôi sẽ mời bác sĩ riêng của tôi đến giúp cậu kiểm tra, vết thương của cậu cũng không nhẹ đâu.”

“Không cần… làm phiền… tôi không sao…” Còn chưa kịp nói xong Lam Pháp đã ngất xỉu, nặng nề ngã xuống.

Lôi Kiệt Ngôn lập tức chạy đến đỡ Lam Pháp, “Ryan, gọi điện cho An Đạt, số điện thoại của cô ấy là nút khẩn cấp số 3.”

“Được!” Ryan nhanh chóng gọi điện cho An Đạt. 20 phút sau, An Đạt liền tới nhà Lôi Kiệt Ngôn, bắt đầu kiểm tra cho Lam Pháp.

“Tình huống không được khả quan cho lắm, hình như ảnh hưởng đến xương sống, cần phải đưa đến bệnh viện để kiểm tra.” Sau khi làm sơ bộ kiểm tra, An Đạt nói một chút tình huống của Lam Pháp.

“Vậy lập tức đưa cậu ta đi!” Lôi Kiệt Ngôn nói xong liền ôm lấy Lam Pháp đi tới bãi đỗ xe.

“Để tớ lái xe cho, cậu chỉ cần giữ thắt lưng cậu ta trên đường đi là được.” An Đạt mở chiếc xe Ferrari màu đỏ của mình, để Ryan bất an và Lôi Kiệt Ngôn cẩn thận ôm Lam Pháp ngồi đằng sau xe.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play