Lười biếng nằm trên sô pha, cuốn sách Ryan cầm trong tay đã hơn hai giờ đồng hồ nhưng là đầu óc rối rắm không tiến được vào chữ nào, chỉ là mờ mịt nhìn chữ ngẩn người.
Đến gần 5h30, cửa rốt cục được mở ra, Ryan theo phản xạ bật người dậy, nhìn thẳng về phía cửa.
“Nhóc con!” Một lần nữa làm cho Ryan thất vọng chính là, ngay lúc cậu chuẩn bị nhào vào ôm thì Lôi Kiệt Ngôn lại nắm lấy tay cậu, dùng tay kia bóp mũi nói, “Có phải đã đói rồi không?”
“Hi! Tiểu thiên sứ, chị đến xem em đây!” Lôi Kiệt Ngôn vừa dứt lời, An Đạt vươn đầu tới, cười chào Ryan.
“Hi.” Ryan cố gắng che dấu thất vọng, miễn cưỡng nở nụ cười.
“Làm sao vậy? Thoạt nhìn không có tinh thần?” An Đạt sờ trán Ryan, “Có phải là không thoải mái?”
“Không có.” Ryan lắc đầu, ảm đạm đi về phía phòng khách, “Là do đi học cả ngày cảm thấy mệt mỏi.”
“Để tôi dùng biện pháp trị liệu đặc biệt để bổ sung thể lực của nhóc đi!” Lôi Kiệt Ngôn buông xuống cặp tài liệu, cởi tây trang, đi về phía phòng bếp.
“Để tớ giúp, thuận tiện cho Ryan nếm thử tay nghề thế nào!” An Đạt cũng vui vẻ xắn tay áo theo Lôi Kiệt Ngôn vào bếp.
Qua cửa sổ thủy tinh ngăn cách giữa phòng bếp và phòng khách, Ryan có thể nhìn rõ Lôi Kiệt Ngôn và An Đạt đang vui vẻ cười nói trong phòng bếp, không khí tựa như hai vợ chồng son đang ngọt ngào ân ái.
Ryan cảm thấy miệng đắng ngắt. Đó mới là một gia đình chân chính đúng không? Có vợ, có chồng, tuy rằng không có con, nhưng không có nghĩa là gia đình này không hoàn chỉnh. Trong khung cảnh ấm áp ấy, cậu là một kẻ thừa thãi, một nhân vật không cần thiết.
Lôi Kiệt Ngôn nhất định cũng nghĩ vậy, có lẽ là vì thế nên mới cố ý xa cách cậu, là muốn cho viên mầm tình yêu giữa hai người biến mất, chậm rãi trở thành quan hệ cha-con bình thường.
Cậu rốt cục vẫn biết mình chỉ là một đứa trẻ, vừa không có khả năng làm ra hứa hẹn cho cả đời, cũng không có cách cho Lôi Kiệt Ngôn một đứa trẻ. Nói đến cùng, cậu cái gì cũng không phải, chỉ là một thứ trói buộc mà thôi.
Tức giận lau nước mắt, Ryan nhắm mắt lại, không muốn nhìn hình ảnh hạnh phúc kia. Thời gian chậm rãi trôi qua, cậu bất giác ngủ say.
“Nhóc con, làm ác mộng sao?” Giọng nói quen thuộc ghé vào lỗ tai cậu, Ryan mơ mơ màng màng mơ mắt, nhưng lập tức cậu phát hiện mặt mình đều là nước mắt.
“Sao lại khóc nhiều như vậy?” Lôi Kiệt Ngôn đau lòng nhìn Ryan, ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho bé con.
“Không có gì!” Ryan lắc đầu, lãnh đạm nói, “chỉ là một giấc mộng không hay ho thôi, tôi đi rửa mặt.”
Nói xong cậu đi vào phòng tắm, An Đạt đi đến bên Lôi Kiệt Ngôn đẩy vai anh nhắc nhở, “Có phải cậu làm quá rõ ràng nên khiến cho Ryan phát hiện?”
“Cậu!” An Đạt nhìn Lôi Kiệt Ngôn, “Bình thường lúc nào cũng bình tĩnh làm như trời sập cũng không sợ nhưng chỉ cần đụng đến chuyện có liên quan đến Ryan thì lại biến thành tên đầu đất.”
“Này, cậu cũng nói quá đi!” Dù biết mình có sai lầm nhưng Lôi Kiệt Ngôn vẫn nhịn không được mà phản bác lời trêu chọc của cô bạn tốt.
“Có sao?” An Đạt đắc ý khoanh tay trước ngực nhìn Lôi Kiệt Ngôn, “Hiện giờ việc cần làm chính là phải loại bỏ hiểu lầm giữa hai người, miễn cho sự việc không thể cứu vãn nổi, đến lúc đó muốn giải quyết sẽ càng phiền toái!”
“Tớ cũng biết, chẳng qua… Nếu thẳng thắn, chỉ sợ lúc này khó mà qua được.” Lôi Kiệt Ngôn bất an lẩm bẩm.
“Tự tôn của đàn ông thật đúng là không phải phức tạp bình thường.” An Đạt liếc nhìn Lôi Kiệt Ngôn.
“Cũng không có biện pháp a!” Lôi Kiệt Ngôn buông thõng hai tay, “Dù sao nhóc con còn chưa trưởng thành, tớ không nghĩ đem nhóc con bước vào thế giới của người trưởng thành quá lớn.”
“Việc này đúng là phiền toái,” An Đạt xoa cằm, lẩm bẩm, “Rất khó mà vẹn toàn đôi đường.”
“Thế mới nói!” Lôi Kiệt Ngôn bất đắc dĩ thở dài, có thể thấy được vì sự việc này anh đã hao tổn tinh thần tới mức nào.
“Kì thật tớ cảm thấy làm việc đó trước cũng không có gì không tốt,” Trầm mặc trong chốc lát, An Đạt lên tiếng, “Loại chuyện này đối với phía tiếp nhận trong quan hệ đồng tính đương nhiên tuổi càng nhỏ thì thương tổn phải chịu càng ít, bởi vì thân thể của trẻ em có độ co dãn tốt hơn người lớn nhá.”
“Tiểu thư thân mến,” Lôi Kiệt Ngôn cười như sắp ngất xỉu đến nới, “Kính nhờ tiểu thư đừng nói rõ ràng như vậy được không?”
“Tiểu thư đây chỉ nói sự thật thôi!” An Đạt nhún vai, “Cậu chẳng phải cũng không hi vọng Ryan chịu thống khổ sao? 15 tuổi hẳn là vừa vặn đi, đến 18 tuổi có khi lại khó khăn hơn.”
“Cho dù là vậy tôi cũng không hạ thủ được.” Lôi Kiệt Ngôn lắc lắc đầu, “Tuy rằng nhóc con là một bé trai nhưng tôi cũng hi vọng nhóc con có thể lớn lên bình an cho đến 18 tuổi.”
“Không thể tin được cậu vẫn là một người đàn ông phong kiến truyền thống không có thuốc chữa!” An Đạt khinh bỉ, “Nếu ai cũng giống như cậu thì sẽ không có tội phạm xâm phạm trẻ vị thành niên mất.”
“Không biết là cậu giúp tôi hay làm khó tôi nữa!” Lôi Kiệt Ngôn bật cười, “Mà nhóc con đi rửa mặt sao lâu vậy, tôi đi phòng tắm xem đã.”
“Thật đúng là tình nhân tốt!” An Đạt nhìn bóng lưng Lôi Kiệt Ngôn không khỏi cảm thán.
Trong phòng tắm, Ryan đang nhìn ảnh ngược của mình trong gương ngẩn người, trong đầu cậu không ngừng lặp đi lặp lại câu nói vừa nãy cậu đi ra ngoài vô ý nghe được—
Thì ra ‘ông già’ là vì không khắc chế được dục vọng trước mặt mình nên mới tỏ ra lãnh đạm!
Vậy thì quá tốt! Ryan cười ngây ngô.
Chỉ cần Lôi Kiệt Ngôn không chán ghét cậu, hoặc là muốn đem quan hệ giữa hai người cha con hóa, Lôi Kiệt Ngôn muốn làm gì cậu cũng không cự tuyệt! Huống chi vẫn là loại chuyện có tác dụng thúc đẩy tình yêu nha! [Đây là quan niệm duy nhất Lam Pháp dạy chính xác]
Như vậy đợi đến lúc ngủ nói cho Lôi Kiệt Ngôn biết đi! Ryan vui vẻ đi ra khỏi phòng tắm.
Ngay lúc sắp sửa mở cửa bước ra, Lôi Kiệt Ngôn cũng mở cửa đi vào. Nhìn thấy Ryan vẻ mặt vui vẻ, Lôi Kiệt Ngôn ngẩn người ra, sau đó yên tâm trở lại.
“Nhóc con, rửa mặt cũng lâu vậy sao?” Lôi Kiệt Ngôn cười cười bóp mũi Ryan, sau đó ôm lấy cậu ra khỏi phòng tắm, Ryan hưng phấn mở to mắt nhìn chằm chằm vào Lôi Kiệt Ngôn.
Ha ha, thật tốt, ‘ông già’ cuối cùng cũng chịu ôm cậu! Tuy rằng biết đã lớn mà vẫn còn muốn ôm có hơi chút mất mặt, nhưng nếu người ôm là ‘ông già’ thì không có vấn đề gì cả.
“Ê ê!” An Đạt cười trêu chọc hai người từ phòng tắm trở ra, “Đừng quên nơi này còn có một người cô đơn đấy, tuy rằng được nhìn hình ảnh động lòng người tôi rất thích nhưng mà người ta không nhịn được tủi thân đây này!”
“Vậy để hình ảnh ăn uống ‘lang thôn hổ yết’ của chúng tôi bù đắp cho thiếu thốn của cậu thế nào!” Lôi Kiệt Ngôn cười cười đem Ryan đặt lên ghế, đáp lời An Đạt.
“Cũng được!” An Đạt cười, “Nào, để tớ xem hai người như thế nào mới là ‘lang thôn hổ yết’!
Bởi vì khúc mắc trong lòng Ryan đã được gỡ bỏ cho nên An Đạt vừa ra lệnh cậu lập tức hạnh phúc ăn cơm, vẻ mặt đáng yêu khiến An Đạt và Lôi Kiệt Ngôn đều nhịn không được yêu thương cậu bé [Đương nhiên yêu thương của hai người là có tính chất bất đồng], cũng thèm ăn không ít. Bữa tối kết thúc, ba người đều thiếu chút nữa không động đậy được.
“Ăn no quá!” Ryan thỏa mãn nằm trên ghế, vỗ vỗ bụng mình, ợ một tiếng.
“Tôi cũng vậy!” Lôi Kiệt Ngôn không khác Ryan nhiều cho lắm, nằm ở ghế của mình không muốn động cựa.
“Về sau tôi sẽ không đến đây ăn cơm nữa!” An Đạt oán giận, “Nếu không tôi nhất định sẽ béo ú! Tôi cũng không muốn uống trà giảm béo hay thuốc thang gì cả!”
“Yên tâm! Chỉ cần chăm chỉ vận động, vóc dáng ma mị của cậu vẫn sẽ hoàn mỹ.” Lôi Kiệt Ngôn bình luận.
“Ăn nói ác độc, biết rõ là tớ thà chết chứ không muốn chơi thể thao mà còn dám nói loại chuyện này, lần sau còn dám nói như vậy tớ sẽ không chần chừ mà ‘đổ dầu vào lửa’ đâu đấy!” An Đạt giả bộ tức giận.
“A, tớ sai lầm rồi! Tha thứ cho tớ nhất thời lỡ miệng đi!”
“Ha ha ha ~~~” An Đạt đắc ý cười dài, vẫn không quên ‘bỏ đá xuống giếng’, “Ryan nha, em nhìn xem mình chọn loại đàn ông kiểu gì đi! Chị khuyên em vẫn là sớm buông tha tên đàn ông đào hoa này, đến với vòng tay của chị đi em yêu ~~”
Ryan chớp chớp mắt, dù đã sớm đoán được ‘ông già’ chắc chắn được phái nữ hoan nghênh nhưng được An Đạt chứng thực vẫn khiến cậu có chút kinh ngạc, “Kiệt Ngôn được nhiều phụ nữ hoan nghênh sao?”
“Đúng vậy, tình địch của em nhiều đến nỗi dùng bom nguyên tử tiêu diệt vẫn chưa hết.” An Đạt cười tủm tỉm búng ngón tay, “Cho nên nha, Ryan, em cần phải canh chừng Lôi cho kĩ, đừng để cho cậu ta lăng nhăng!”
“Vậy ư?” Ryan trừng lớn mắt nhìn Lôi Kiệt Ngôn đang tỏ vẻ vô tội, “Chú rất lăng nhăng sao?”
“Đừng nghe An Đạt nói vớ vẩn!” Lôi Kiệt Ngôn dùng ánh mắt ‘nguy hiểm’ nhìn về phía An Đạt, sau đó ôm lấy Ryan, xoa xoa đầu cậu, “Nhóc cảm thấy tôi giống loại người này sao?”
“Có hơi giống…” Ryan thành thực trả lời, nghe vậy An Đạt lập tức cười bò ra.
“Tôi nói tôi không phải, nhóc tin tưởng tôi chứ?” Lôi Kiệt Ngôn không để ý đến An Đạt đang xem kịch vui, áp trán mình lên trán Ryan, thân mật hỏi.
“Umm…” Ryan đỏ mặt gật đầu, “Tin tưởng.”
“Nóng quá nha! Nóng quá nha!” An Đạt phất phất tay làm bộ nóng muốn chết, “Ở đây nóng quá, tôi phải chạy về nhà cho mát mẻ một chút!”
“Chị về sớm thế sao?” Ryan kinh ngạc hỏi An Đạt.
“Đúng vậy! Dù sao nhiệm vụ của chị cũng đã hoàn thành,” An Đạt nhìn Lôi Kiệt Ngôn chớp chớp mắt, “Hơn nữa trong nhà còn có người đang đợi chị.”
“Vậy à…” Ryan tỏ vẻ mình đã hiểu.
“Tớ sẽ không đưa cậu về, đi một mình hẳn là không có vấn đề gì đi!” Lôi Kiệt Ngôn mỉm cười nhìn An Đạt đi ra đến cửa.
“Đừng nói giỡn!” An Đạt cười nhạt, “Cũng không phải không biết ‘gốc gác’ của tớ, một hai tên côn đồ với tớ chẳng là gì cả.”
“Cũng đúng,” Lôi Kiệt Ngôn vội vàng mở cửa cho An Đạt, “Như vậy mong tiểu thư cố gắng đừng đánh chết bọn họ!”
“Biết rồi!” An Đạt tươi cười vẫy tay chào hai người, “Chào Ryan!”
“Vâng, hẹn gặp lại!” Ryan cũng vẫy tay chào.
—
Nghe đồn sắp có H ;))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT