Trên đường đến nhà ăn Ryan không ngừng suy nghĩ đến việc này, có lẽ là hy vọng ‘thú cưng’ của mình có thể xinh đẹp đi! Chính là vậy, cho dù cậu có xinh đẹp như thế nào thì ‘ông già’ vẫn coi cậu là thú cưng để nhìn, để thích.
Nghĩ đến đây, Ryan không khỏi lại uể oải, có lẽ về sau ‘ông già’ nghĩ về cậu cũng chỉ nghĩ đến một thú cưng đáng yêu mà thôi!
“Ryan, em làm sao vậy? Vẻ mặt ủ rũ?” Đến nhà ăn vô ý phát hiện biểu hiện khác thường của Ryan, Duẫn Địch ngạc nhiên hỏi.
“A! Không có gì!” Ryan nhanh chóng ngẩng đầu lên, miễn cưỡng cười cười.
“Có phải Kiệt Ngôn bắt nạt em không?” Quý Phong cũng cúi người an ủi cậu, “Nếu là vậy, chờ tên đó vào anh giúp em báo thù!”
“Không có.” Ryan lắc đầu.
“Ryan đáng yêu như vậy không thích hợp với vẻ mặt bi thương đâu.” Thiệu Duẫn Địch đi đến bên người cậu, mỉm cười sờ tóc cậu. “Cười một cái mới càng đẹp trai.”
“Vâng.” Tuy rằng ngoài miệng đáp ứng nhưng giờ khắc này cậu thực sự cười không nổi. Phải làm sao bây giờ?
“A! Kiệt Ngôn vào rồi.” Không biết là ai kêu một tiếng, Ryan lập tức làm phản xạ ngẩng đầu nhìn về phía cửa, ô? ‘Ông già’ hiện giờ đang mặc…
“Ha ha, thế nào? Rất hợp đúng không?” Tạ Lạc cúi xuống nói thầm vào tai đỏ lừ của Ryan, “Cùng một đôi với Ryan nhá ~~!”
Quả thật lúc này Lôi Kiệt Ngôn đang mặc bộ đồ giống Ryan y như đúc, áo xanh nhạt, quần bò trắng, tuy rằng trang phục không đặc biệt, nhưng không biết thế nào, mặc ở trên người Lôi Kiệt Ngôn lại tạo cảm giác đẹp trai đặc biệt, Ryan xem bất giác ngây người.
Mà cùng lúc ấy, Lôi Kiệt Ngôn cũng đang có cảm giác tương tự Ryan: Nhóc con bình thường mặc chiếc áp sơ mi quá khổ cùng với chiếc quần thể thao bạc màu, tuy rằng không đến mức khó coi nhưng cũng không để hiện ra được chút ưu điểm nào. Hiện giờ nhóc con mặc bộ đồ này quả thực rất hợp, không những làm nổi bật vẻ đẹp mà còn giúp người ta không nhận nhầm nhóc con với phái nữ.
— Uhm, quả thực rất đáng yêu!
“Hai vị thấy thế nào?” Tạ Lạc cố ý nhảy vào giữa tầm mắt hai người, “Có phải là rất vừa lòng không?”
Hai người không hẹn mà cùng gật đầu, Tạ Lạc đắc ý cười rộ lên, “Thật sự là quá tốt, chúng ta thúc đẩy đi!”
Sau đó mọi việc thuận theo tự nhiên mà tiếp tục, Lôi Kiệt Ngôn đi đến ngồi xuống bên cạnh Ryan, hôn lên mái tóc màu đỏ rượu vang của cậu, điều này khiến Ryan bất giác đỏ mặt, trong lòng cũng tràn đầy vui vẻ. Đến khi bữa sáng mĩ vị được bưng lên, Lôi Kiệt Ngôn vẫn vô cùng săn sóc gắp đồ ăn cho cậu, điều này khiến tâm tình của cậu high đến cực điểm.
“Thích món này sao?” Lôi Kiệt Ngôn đem một món điểm tâm hình dạng vô cùng đáng yêu đến bên miệng Ryan, ngay khi Ryan gật đầu, điểm tâm lập tức chuyển vị trí từ đũa của Lôi Kiệt Ngôn đến miệng cậu.
Ryan lập tức lại đỏ mặt lên, hôm nay tựa hồ ‘ông già’ trở nên vô cùng ôn nhu, làm cho cậu cảm giác vô cùng thoải mái, hơn nữa lại thực ấm áp, nếu mình có thể ở bên cạnh người ấy mãi như vậy thật tố.
Đáng tiếc! Đó là điều không thể xảy ra, sáng mai cậu sẽ trở lại chỗ của Dick.
Nhưng cậu sẽ nhất định không quên một tuần này. Nếu có thể, cậu sẽ thường xuyên đến phụ cận nhà ‘ông già’, từ một nơi thật xa nhìn đến.
“Lại suy nghĩ miên man!”
Đang lúc Ryan bởi vì suy nghĩ xuất thần mà quên mất ăn, giọng nói của Lôi Kiệt Ngôn mang theo ý cười truyền vào lỗ tai Ryan, theo phản xạ cậu lập tức nuốt thức ăn đi xuống, vội vàng tới mức quên mất mình chưa kịp nhai, kết quả có thể biết được, đương nhiên là nghẹn.
Lôi Kiệt Ngôn nhịn không được cười rộ lên, vươn tay vỗ nhẹ lưng Ryan, “Nhóc con này, thật sự không biết là nghĩ đến cái gì.”
“Còn không phải bởi vì chú bỗng nhiên làm tôi sợ!” Ryan đỏ mặt ho khan, một bên chỉ trích tên đầu sỏ không có chút cảm giác phạm tội này.
“Là tôi không đúng.” Lôi Kiệt Ngôn bỗng nhiên tiến sát vào mặt Ryan, hôn nhẹ lên khóe miệng Ryan, “Hiện tại cảm giác tốt hơn chứ?”
“Chú…. Chú….!” Mặt Ryan lúc này đã đỏ rực, hơn nữa ngay cả lưỡi cũng líu lại.
‘Ông già’ thế nhưng lại hôn cậu! Tuy rằng trong lòng có hơi chút tiếc nuối không hôn đến môi! Nhưng chỉ vậy cũng đủ khiến cậu vui vẻ!
“Không vui sao?” Lôi Kiệt Ngôn lại ghé vào lỗ tai cậu ôn nhu hỏi.
Sao lại không thích chứ? Ryan trong lòng kêu to, nhưng cậu chỉ là hơi hơi lắc đầu, “….Không có…”
“Vậy còn muốn một lần nữa không?” Lôi Kiệt Ngôn lại cười xấu xa.
“Không cần!” Ryan lập tức phản đối.
‘Ông già’ suy nghĩ cái gì vậy! Dám ở trước mặt mọi người làm loại chuyện này lần nữa!
“Vậy được rồi, chờ đến khi chỉ có hai chúng ta tôi lại hôn nhóc.” Lôi Kiệt Ngôn giả vờ thở dài, “Hiện giờ đành phải nhẫn nại vậy.”
“Chú… nói cái gì vậy!”
Mặt Ryan đỏ lên như muốn bốc cháy, một bên bất mãn lầu bầu, một bên tiếp tục ăn bữa sáng. Không biết rằng toàn bộ hành động của hai người đều bị ba cặp đôi còn lại thu hết vào trong mắt.
“Ha ha, sáng hôm nay có vẻ hơi nóng nhỉ!” Tạ Lạc cười tủm tỉm lấy tay phẩy phẩy.
“Nghe cậu nói vậy tôi cũng cảm thấy hình như mình toát mồ hôi!” Quý Phong cũng giả bộ sờ sờ lên trán, “Thực Từ, cậu cảm thấy thế nào?”
“Tuy rằng không có nóng bằng hai người nhưng đúng là có hơi nóng!” Thực Từ nhịn cười cố gắng phối hợp hai người.
“Vậy không bằng, nếu chúng ta đều ăn no liền đi lên boong tàu hóng gió một chút!” Lôi Kiệt Nặc vui vẻ đề nghị.
“Ha hả! Ý hay lăm, tôi tán thành! Hiện giờ đi ngay thôi!” Tạ Lạc lập tức nhảy ra khỏi ghế, lôi kéo Thiệu Duẫn Địch đi ra khỏi nhà ăn, trước khi ra khỏi cửa, anh còn cố ý nhìn về phía Lôi Kiệt Ngôn nháy mắt, “Từ từ ăn nha!”
Đám người kia! Lôi Kiệt Ngôn bất đắc dĩ lắc đầu. Ryan thấy vậy cũng tò mò hỏi, “Các anh ấy làm sao vậy?”
“Mặc kệ bọn họ, đám người rảnh rỗi kia đều ăn no hết cả rồi!” Nếu như những người không có liên quan đã tránh đi, Lôi Kiệt Ngôn liền đem Ryan ôm vào trong lòng, còn thuận tiện hôn trên mặt Ryan một cái, “Nhanh ăn đi! Nếu lạnh sẽ không ngon.”
“Uhm… Nhưng mà… Chú… ôm tôi như vậy… Tôi không biết ăn thế nào….” Vất vả nói xong lời này, Ryan cảm giác cả người sức lực đều biến mất.
“Không vui sao?” Lôi Kiệt Ngôn giả bộ muốn buông tay, đem Ryan thả lại trên ghế.
“Không phải! Tôi rất thích!”
Ryan quýnh lên lập tức nói, hơn nữa tay còn bám chặt lấy Lôi Kiệt Ngôn, nhìn không khác gì một con bạch tuộc. Chẳng qua, đối với Lôi Kiệt Ngôn mà nói, đây chính là con bạch tuộc đáng yêu nhất thế giới này!
“Ồ! Tôi đã biết!” Lôi Kiệt Ngôn đắc ý cười, một lần nữa đem Ryan ôm vào trong lòng.
“A!… Không phải… Tôi chỉ là… Tôi không có ý đó…” Còn không chờ cậu lắp bắp nói xong, miệng cậu đã bị chặn lại, đương nhiên, thứ chặn lại chính là miệng của Lôi Kiệt Ngôn.
Giống như ở giữa đám mây! Ryan chợt có cảm giác như vậy, mềm nhẹ, bồng bềnh, giống như tơ lụa lại nhự nhàng tự do, cảm giác thật thoải mái. Đây là hôn sao? Thật sự làm cho người ta cảm thấy thực ấm áp!
“Nhóc con, không thể tưởng tượng được nhóc lại có mị lực lớn đến vậy!” Nụ hôn chấm dứt, Lôi Kiệt Ngôn phát ra tiếng cười trầm thấp.
“A?” Ryan chớp chớp mắt, tựa hồ còn chưa tỉnh táo lại.
“Nào, mở miệng!” Lôi Kiệt Ngôn dùng giọng nói nhẹ nhàng ra mệnh lệnh, Ryan ngoan ngoãn nghe lời mở ra đôi môi vì nụ hôn mà hiện ra màu đỏ tươi ướt át. Ngay sau đó, một thìa cháo cá muối được đưa vào miệng cậu.
“Uhm… Vì sao… Lại hôn tôi?” Ryan nuốt cháo, đỏ mặt hỏi.
“Bởi vì tôi thích nhóc nha!” Lôi Kiệt Ngôn hôn hôn chóp mũi của cậu, trả lời đầy tự nhiên.
“Thật sao?” Ryan cảm thấy mình vui vẻ tới mức muốn bay lên rồi, thật tốt quá! ‘Ông già’ cũng thích cậu!
“Cho nên, nhóc có đồng ý trở thành đứa nhỏ của tôi không?” Lôi Kiệt Ngôn cười híp mắt, một tay nhéo má Ryan.
“A?” Ryan choáng váng, cảm giác như bị một chậu nước lạnh dội vào người, cảm giác sung sướng lập tức biến mất không thấy bóng dáng. Chẳng lẽ ‘ông già’ nói ‘thích’ là thích như vậy sao?
“Ý của tôi là, nhóc có đồng ý để tôi nhận nuôi nhóc, sau đó cùng ở với tôi không?” Lôi Kiệt Ngôn nghĩ rằng Ryan không nghe hiểu liền giải thích lại một lần.
Quả nhiên chính là như vậy! Ryan cảm giác như rơi xuống vực thẳm, thật vất vả cậu mới nén khóc, đờ đẫn lắc đầu. “Tôi không muốn!”
“Vì sao?” Lôi Kiệt Ngôn lúc này cũng sững sờ, mở đầu không phải rất tốt sao? Vì sao nhóc con lại không muốn?
“Không vì cái gì cả!” Ryan đẩy Lôi Kiệt Ngôn, chạy ra ngoài, chỉ để lại Lôi Kiệt Ngôn một mình ở lại nhà ăn.
“Xảy ra chuyện gì?” Từ ngoài boong tàu, đám người Tạ Lạc bước vào nhà ăn, nghi hoặc nhìn Lôi Kiệt Ngôn, “Ryan có vẻ rất tức giận chạy về phòng.”
“Nhóc con không muốn.” Lôi Kiệt Ngôn đơn giản giải thích, nói thật, tâm tình anh lúc này vô cùng thấp.
“Hả? Không thể như thế?” Sáu người kinh ngạc nhìn Lôi Kiệt Ngôn.
“Sự thật chính là vậy!” Lôi Kiệt Ngôn đứng lên, bỏ lại một câu, “Tôi đến boong tàu bình tĩnh một chút” sau đó rời đi khỏi nhà ăn.
“Lẽ ra phải rất thuận lợi…” Quý Phong thì thào tự nói.
“Có phải là có vấn đề?” Bối Minh nhìn người yêu, “Kiệt Nặc, anh đến nói chuyện với Kiệt Ngôn một chút xem, tìm hiểu nguyên nhân.”
Lôi Kiệt Nặc gật đầu, “Anh đi.”
“Hy vong có thể giải quyết thuận lợi!” Thực Từ cũng khẽ thở dài.
**
Trong phòng im ắng, Ryan nằm trên giường không nhúc nhích, đầu óc nghĩ miên man, ý nghĩ không bao giờ muốn gặp lại ‘ông già’ càng ngày càng trở nên mãnh liệt.
Cứ như vậy đi! Chờ du thuyền cập bờ cậu lập tức sẽ trở về chỗ Dick, mặc dù phải đối mặt với cảnh ba bữa không ăn no nhưng sẽ không bị thương tổn tình cảm như vậy. Cậu không muốn ở lại bên cạnh ông già nữa, cứ như vậy chỉ càng khiến cậu thích ông già thích đem cậu làm thú nuôi kia đồng thời lại càng thêm đau lòng mà thôi.
Có lẽ lựa chọn của cậu vốn là sai lầm, nếu cậu không gặp ‘ông già’, nếu không có chuyện ‘không cẩn thận’ nhảy vào xe, cũng không có đi tìm lúc sở cảnh sát yêu cầu có người giám hộ nộp bảo lãnh, mọi tổn thương liệu có không tồn tại không?
Cửa bị người lén lút mở ra, Bối Minh dừng ở trước cửa một lát, sau đó đi tới bên người Ryan nhẹ nhàng ngồi xuống, dùng ngón tay thon dài vuốt ve tóc Ryan, “Để anh đoán trong lòng em hiện giờ đang nghĩ cái gì? – Có phải là chờ thuyền cập bến liền lập tức trở lại chỗ trước kia em ở, không bao giờ muốn gặp lại Kiệt Ngôn?”
“Sao anh biết?” Ryan ngẩng đầu, ngoài ý muốn phát hiện mình khóc, đáng giận! Cậu lập tức lau nước mắt, thật sự rất mất mặt!
“Vẻ mặt của em cho anh biết em nghĩ như vậy!” Bối Minh mỉm cười, thay Ryan lau những giọt nước mặt của cậu.
“Thật sự rõ ràng đến vậy sao?” Ryan cúi đầu, đêm mặt vùi vào trong chăn.
Bối Minh cười, “Kiệt Ngôn hiện tại cũng rất đau lòng!”
“Sao?” Ryan kêu lên ngẩng đâu nhìn Bối Minh, “Vì sao?”
“Bởi vì em cự tuyệt cậu ấy!” Bối Minh sờ sờ đầu Ryan, “Bị người mình thích cự tuyệt, ai cũng sẽ đau lòng không phải sao?”
“Chú ấy không thích em đâu!” Ryan quay mặt đi, rầu rĩ nói, “Chú ấy chỉ là thích ‘thú cưng’ của mình mà thôi.”
“Kiệt Ngôn nói vậy sao?” Bối Minh kinh ngạc, hẳn là sẽ không!
“Không nói gì cả!” Ryan giận dỗi trùm chăn lên đầu, “Nhưng là, muốn nuôi tôi chẳng phải vì mục đích đó sao?”
“Ồ!” Bối Minh không khỏi bật cười, ý tưởng của trẻ con thật là đơn thuần! “Vậy Ryan suy nghĩ thử xem, nếu đổi là em, em có hôn môi thú nuôi của mình không?” *giơ tay*
“?!” Ryan sửng sốt, nói thật, cậu chưa từng nghĩ đến điều này, nói như vậy – chẳng lẽ, cậu hiểu lầm ‘ông già’?
“Nhất định là không!” Bối Minh cười, “Cho nên, anh thấy Kiệt Ngôn thích nhất là Ryan đáng yêu mà không phải là ‘thú nuôi’ của mình.”
“Vậy là em trách lầm?” Ryan chớp chớp mắt, thoạt nhìn cậu vẫn chưa nhận được đáp án này.
“Đúng vậy!” Bối Minh trả lời.
“Tại sao lại như vậy?” Ryan rốt cục nhảy lên khỏi chăn, một lần nữa tươi cười, “Có lẽ em nên đi hỏi ‘ông già’!”
Nói xong cậu liền vội vã chạy ra khỏi phòng, Bối Minh nhìn theo bóng Ryan, mỉm cười tự nói, “Không thể tưởng tượng được sẽ có cậu ‘em dâu’ đáng yêu như vậy!”
“Thì ra là chú ở trong này!” Sau khi tìm khắp gần cả du thuyền, Ryan rốt cục tìm đến Lôi Kiệt Ngôn đang ngồi uống cà phê ở boong thuyền tầng ba, cậu vội vàng chạy tới ngồi cạnh Lôi Kiệt Ngôn, “Xin lỗi! Chuyện vừa rồi là tôi không tốt! Chú đừng tức giận nữa được không?”
Lôi Kiệt Ngôn ban đầu vờ như không để ý tới Ryan, đợi cho Ryan sốt ruột đi tới bên người vẻ mặt thành khẩn biểu đạt xin lỗi Lôi Kiệt Ngôn rốt cục nhịn không được cười lên thành tiếng.
“A! Chú lại lừa tôi!” Ryan tức giận kêu to, “Đồ tồi, tôi sẽ không để ý đến chú nữa!” Nói xong liền nhảy xuống khỏi người Lôi Kiệt Ngôn.
Nhưng Lôi Kiệt Ngôn sao có thể ngoan ngoãn để cho thú cưng của mình thực hiện được, anh lập tức ôm lấy thắt lưng Ryan, đem ‘thú cưng’ thân yêu của mình cố định trước ngực, tiếp theo, dùng thanh âm ôn nhu nhất của mình nói nhỏ vào lỗ tai Ryan, “Xin lỗi, vừa rồi tôi cũng có chỗ không đúng, nêu tối nói rõ ràng hơn, nhóc sẽ không hiểu lầm.”
“Không phải! Là tôi không tốt”, Ryan lắc đầu, “Là tôi hiểu lầm, còn hại chú mất hứng.”
“Không sao cả, điều tôi quan tâm nhất là, em có đồng ý ở cùng tôi không?” Lôi Kiệt Ngôn nhân cơ hội lại đưa ra yêu cầu này.
“Được chứ?” Ryan do dự nhìn Lôi Kiệt Ngôn, “Chú thực sự muốn tôi và chú sống cùng nhau sao?”
“Đứa ngốc này! Tôi đương nhiên là chắc chắn mới trưng cầu ý kiến của nhóc nha!” Lôi Kiệt Ngôn hôn lên chóp mũi cậu một cái.
“Tôi rất muốn, nhưng mà…” Vừa muốn gật đầu, Ryan bỗng nhiên nhớ tới một chuyện rất quan trọng, khiến cậu muốn nói lại thôi.
“Nhưng mà?” Lôi Kiệt Ngôn nhíu mày, nhìn vẻ mặt của nhóc con, lý do này có vẻ rất khó xử.
“Tôi đã có người khác nhận nuôi…” Ryan ấp a ấp úng nói ra nội dung phía sau, “—Là tôi trốn đến.”
—
BONUS~~
Hy vọng là các bạn chưa đọc ;)))
Khi hắn tỉnh lại, thế giới đã xảy ra biến hóa long trời lở đất.
Đập vào mắt hắn là không khí đầy vẻ Hoàng gia, trên Long sàng còn nằm một mỹ nhân mi mục như họa.
Hắn đầy lòng vui vẻ, liệu sẽ là xuyên việt thành…..
Một hoạn quan đi vào, cung kính nói: “Hoàng thượng, đã đến giờ lâm triều.”
Hắn lập tức liền trịnh trọng trả lời: “Trẫm tới đây.”
Đang muốn đứng dậy lại bị mỹ nhân kéo vào trong lòng, “Công công của trẫm thật là khả ái, sắm vai trẫm nhiều lần như vậy còn không chán…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT