Dưới ánh lửa bừng bừng, khuôn mặt tuyệt mỹ của Khương Viễn Mạc toát lên vẻ đẹp không giống con người, đuôi mày nhướng cao, vừa phong tình lại mang theo máu tanh tàn bạo.
Đôi môi đỏ mọng của y khẽ mấp máy: “Mộ Dung Thanh Kỳ, nàng dám trêu đùa ta?”
Ta không chút do dự lắc đầu: “Thái tử điện hạ, ta không nói đùa.”
“Nàng không nói đùa.” Y bật cười: “Vậy nàng đang làm cái gì?”
“Ngài vừa nghe rõ rồi.” Ta đang làm cái gì! Ta mới là người cần phải hỏi y đang làm cái quái gì đấy! “Chuyện tối nay, chúng ta nên quên hết đi.”
Sắc mặt y lập tức trở nên lạnh lẽo.
Ta cắn răng, kiên quyết nói tiếp: “Thái tử điện hạ gặp thích khách, đây là chuyện ngoài ý muốn. Ngài không cần cảm thấy áy náy, chịu trách nhiệm với ta. Thoát khỏi nguy hiểm rồi, mọi thứ khác đều không cần thiết phải để ý nữa.”
Giống như vừa nghe được chuyện nực cười nhất thế gian, Khương Viễn Mạc ngửa đầu cười lớn, mắt phượng híp lại, sau đó đột ngột nhìn ta chằm chằm.
Ta rùng mình, căng thẳng túm chặt áo bào trên người, giác quan nhạy bén cảm nhận được nguy hiểm bao phủ quanh thân kẻ kia, tựa như một con báo đang bày ra móng vuốt sắc bén, chuẩn bị lao thẳng tới con mồi.
“Không cần để ý sao?” Nụ cười trên môi y vô cùng xinh đẹp: “Nếu bổn cung ngay chỗ này biến nàng trở thành nữ nhân của ta, có phải cũng không cần để ý?”
Trong nháy mắt, sắc mặt ta trở nên tái nhợt, hét lớn: “Tránh xa ta ra!!!”
Nhưng y đã lao tới, cuồng bạo đè ta xuống dưới thân, đáy mắt lướt qua một tia sáng âm u.
“Không! Buông ra ngay!” Ta hoảng loạn giãy giụa, hai tay không ngừng đẩy nam nhân trên người, cố gắng trong sự tuyệt vọng. Khương Viễn Mạc dễ dàng tóm lấy cổ tay ta, đem trói buộc chặt chẽ trên đỉnh đầu, tay còn lại vén lên áo bào dày rộng, hờ hững đặt trên bắp đùi mềm mại của ta.
Y híp mắt, khóe môi lộ ra một nụ cười tàn nhẫn: “Có phải ta chạm vào nàng như vậy, nàng cũng không thèm để ý?”
Ta cắn môi, hai mắt đỏ ửng trừng lớn, căm hận mắng: “Ngươi không bằng cầm thú!”
Y không hài lòng nheo mi, bàn tay thon dài lướt lên trên, nhiệt độ nóng bỏng như muốn hòa tan làn da lạnh lẽo của ta.
Ta giật mình, suýt chút nữa không ngăn nổi những giọt nước mắt sắp tràn ra, nghẹn ngào kêu lên: “Không! Thái tử, xin ngài tha cho ta, làm ơn!”
“Gọi ta Mạc.” Trong ánh lửa màu da cam, khuôn mặt của y phá lệ dịu dàng, đôi mắt tuyệt đẹp sáng ngời, mang theo thứ cảm xúc đắm chìm mà lưu luyến.
“Mạc... Viễn Mạc... Tha cho ta, cầu ngài.” Ta hoảng sợ không dám nhìn thẳng vào ánh mắt nóng bỏng của y, giọng nói đã trở nên khàn khàn.
“Thật đẹp.” Y thở dài một tiếng, cúi xuống thì thầm vào tai ta: “Thân thể của nàng, thần thái của nàng, cả vẻ mặt của nàng lúc này, ta thật sự không muốn để người thứ hai nhìn thấy.”
Tóc đen trải dài trên cỏ, cùng với hơi thở hỗn loạn hòa lẫn vào nhau.
Trái tim đập rộn ràng trong lồng ngực, ta khó khăn hít vào một ngụm khí, lại hé môi ra thở dốc. Khương Viễn Mạc dịu dàng vuốt tóc ta, ánh mắt tràn ngập ôn nhu cùng sủng ái.
Ta yếu ớt gọi: “Thái... Viễn Mạc, đừng như thế này, ngài làm ta sợ.”
“Sợ à? Nàng cũng biết sợ cơ đấy, vậy tại sao còn chọc giận ta?”
“...”
Đúng thế, bởi vì bây giờ ta rất sợ y, nên ta phải câm miệng lại thôi.
Khương Viễn Mạc luồn tay qua vòng eo nhỏ nhắn của ta, nhẹ nhàng nâng ta ngồi dậy. Vừa thở ra được một hơi, y thế nhưng lại đem ta ôm tiếp, hai thân thể cứ vậy dính sát nhau, bờ môi nóng bỏng đặt lên xương quai xanh lạnh lẽo, mềm mại như cánh hoa.
Ta bị y làm cho giật mình: “Khương Viễn Mạc, ngài...”
“Nàng chán ghét ta tàn ác sao?” Y vùi mặt vào vai ta, giọng nói đầy bất lực nỉ non: “Thanh Kỳ ơi Thanh Kỳ, tại sao nàng sinh ra lạnh nhạt như vậy, tại sao khó hiểu như vậy?”
Ta ngạc nhiên, sinh ra lạnh nhạt ư? Không thể nào, nếu tính cách ta là thế, làm sao có thể vì tình mà đau khổ đến vậy?
Khương Viễn Mạc không cần ta trả lời, giống như một hài tử lạc lối trong đêm tối, vòng tay siết chặt lấy ta, tựa như làm vậy có thể giúp y bớt đi sợ hãi: “Ta không muốn ép buộc nàng. Thanh Kỳ, trước giờ ta chưa từng trải nghiệm loại cảm xúc này. Nó khó chịu, nó khiến ta mất đi lý trí, nhưng nó cũng quá tuyệt vời. Ta không thích nàng ghét bỏ, hay chạy trốn ta.”
“Tình cảm là thứ không thể cưỡng cầu.” Ta hạ giọng nói, tâm tình đã chẳng còn sợ hãi, bởi vì con người không bao giờ có thể làm tổn thương ái nhân trong lòng họ.
Thân thể Khương Viễn Mạc run lên một trận.
Cánh tay y siết lại, thật chặt, giống như muốn phát tiết tất cả hoang mang trong lòng. Y dịu dàng nhìn ta, đôi mắt hiện lên một tầng u mê:
“Ta biết, không ai có thể cưỡng cầu nàng, vậy nên ta là kẻ ngã gục trước, là kẻ thua cuộc trước.”
Thứ tình cảm dằn vặt này, có thể biến một con người cao quý nhất, trở thành kẻ hèn mọn nhất.
Thân phận hiển hách thì thế nào, một người như y cũng phải chấp nhận hạ mình, chỉ vì muốn có được nụ cười của giai nhân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT